Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 15: Gia cảnh khốn khó




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Vậy anh yên tâm rồi.” Anh hai Phó nói.

Cả nhà họ đang ăn bánh mì húp cháo, cũng không biết Lục Ngọc làm cái này kiểu gì, tạp lương tầm thường cũng có thể làm đến thơm ngọt như vậy.

“Vợ à, ngon thật.”

“Ngon thì anh ăn nhiều một chút.”



Lục Ngọc cùng cha mẹ về nhà, đóng cửa lại nhìn căn nhà nhỏ thấp lùn tối đen trước mắt, Lục Ngọc chua sót suýt khóc.

Trong thôn cũng không có căn nhà nào tàn tạ hơn căn nhà này, cũng không biết học sống được mười năm ở đây bằng cách nào.

Lục Ngọc nói: “Mẹ…cha!” Cô muốn nói mình từng mở quán ăn, dựa vào tay nghề nấu nướng này, cuộc sống sau này chắc chắn không kém gì bất cứ ai.

Lời còn chưa nói, Lục Đại Niên đã khóc, giọng nói vô cùng kiềm chế, ai cũng có thể nghe ra sự tự trách trong giọng nói của ông.

Con gái đang yên đang lành, bây giờ làm thành như vậy, ông có lỗi với con gái.

Mẹ của Lục Ngọc cũng rơi nước mắt, hệ lụy của chuyện này rất lớn, bà nội Lục và bác gái Lục không cho gia đình họ con đường sống, nếu không phải Lục Ngọc cơ trí, dây vào tội danh dụ dỗ anh rể này, họ nào còn có đất dung thân trong thôn?

“Ngọc Nhi, cha mẹ có lỗi với con.” Mẹ Lục Ngọc khóc nói, lúc đầu cũng không biết sao lại bị làm mờ mắt, tin lời quỷ của họ.

Lục Ngọc nói: “Không sao, đều qua rồi!”

Xảy ra chuyện này, trên danh nghĩa, cô đã kết hôn với Phó Cầm Duy, đã ngủ chung, muốn gả cho một người tốt sợ là khó, nhưng đối với Lục Ngọc mà nói, đây không tính là gì, không kết hôn cô còn vui.

Lục Ngọc khuyên cha rồi lại khuyên mẹ, phí không ít sức lực mới khiến họ bình tĩnh lại. Lục Ngọc thở phào một hơi, nghĩ cha mẹ còn chưa ăn cơm, bèn muốn xuống bếp nấu chút đồ.

Nhưng vừa vào bếp đã ngây người, trong ảng lương thực chỉ còn một lớp mỏng dính, vét lại còn chưa tới nửa bát gạo.

Trên mặt đất nhà bếp chỉ có một nắm khoai tây khô và rau cải trắng đã héo, họ là ăn tập thể, người bình thường sẽ lén lút trồng chút rau trong sân, hoặc nuôi gà gì đó, trồng không nhiều, trong thôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng cha mẹ Lục Ngọc lại là người thành thật, trong thôn không cho họ sẽ không dám.

Hiện giờ, trái tim Lục Ngọc phủ lên một lớp mây mù, trong nhà thật sự không còn chút lương thực nào. Cho dù cô có bản lĩnh nấu nướng cũng vô dụng.

Cuối cùng biết trong nhà vì sao sẽ đồng ý chuyện tráo dâu. Một là quả thật nhà họ Phó là một mối hôn sự tốt, thứ hai trong nhà đã sắp đói meo.

Vào lúc Lục Ngọc khó xử, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Lục Ngọc mở cửa ra, người tới là hàng xóm chị dâu Tống, chị ấy nói: “Mẹ chồng bảo chị tới tặng hai cái bánh ngô, còn chửi bà nội em cả buổi! Nói bà ấy đúng là già mà không nên nết, ngay cả cháu gái ruột của mình cũng tính kế.”

Chị dâu Tống vừa nói vừa cảm khái biết người biết mặt không biết lòng, thấy bà nội Lục ăn mặc đường hoàng, nghĩ chắc là một người đứng đắn, ai ngờ lại có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.

Họ sống ở gần, nhà chị dâu Tống đông con, mẹ của Lục Ngọc thường giúp làm chút việc vặt.

Nhà họ làm gì ăn đều sẽ tặng cho một ít.

Thời này, lương thực đắt như vàng, đừng coi thường cái bánh ngô này. Lương thực của nhà nào cũng dựa theo điểm công mà phân phát vào cuối năm, cả năm cũng chưa chắc đủ ăn. Hai cái bánh ngô đều là người ta tiết kiệm mà ra.

Lục Ngọc nói: “Cảm ơn chị dâu.”

Chị dâu Tống cười nói: “Cảm ơn cái gì, chúng ta đều là hàng xóm láng giềng.”

Sau đó nhíu mày nói: “Lục Ngọc à, còn có một chuyện, Phó Cầm Duy đứng ở ngoài sân nhà em cả buổi rồi, mọi người có việc gì không thể nói ra chứ?”