Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 145: Bị bắt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Họ đi về, không ít người trong thôn cũng đi theo, sợ hai bên ầm ĩ xảy ra chuyện.

Họ vừa tới nhà đã nhìn thấy Lâm Hâm đứng im, đá từng cước vào cổng lớn nhà họ Phó.

Anh cả lập tức kéo ông ta ra nói: “Ông muốn làm gì?”

Lâm Hâm nói: “Tôi tới tìm Lục Ngọc tính sổ, không liên quan tới mấy người, mấy người giao cô ta ra, tôi không làm khó mấy người.”

Anh hai Phó không phải người giỏi dùng từ, đứng bên cạnh anh cả, nhìn Lâm Hâm như hổ rình mồi, nếu đối phương dám động đậy, sẽ tháo tay ông ta xuống.

Anh ba Phó nói: “Nơi này là nhà họ Phó, không phải nơi ông ngang ngược.”

Con người Lâm Hâm đánh nhau không sợ chế.t, lúc này cười một tiếng quái dị, sau đó nói: “Rất đoàn kết nhỉ? Sao, Lục Ngọc không muốn theo tôi thì đừng để cô ta trêu vào tôi! Mấy người ngăn cản là ý gì. Ồ, để em dâu dụ dỗ đàn ông, các người ở đây cuỗm tài sản? Người như vậy tôi gặp nhiều rồi.”

Chị ba Phó nói: “Sủa bậy gì vậy.” Nói những lời đó, coi người nhà họ là gì chứ.

Lưu manh côn đồ trong thôn bọn họ so với Lâm Hâm chỉ là học trò gặp sư phụ, ông ta là lưu manh chính gốc, lúc này nhìn thấy đám người bọn họ cũng không sợ!

Lâm Hâm giống như con rùa vươn cái cổ dài ra, nói: “Nào, tới đây đánh. Có bản lĩnh đánh chế.t tôi, một cái mạng nát của tôi, không sợ mấy người.”

Lâm Hâm vừa khỏi bệnh, cộng thêm “của quý” bị thương, phong cách hành sự càng thêm điên cuồng, đánh không được mắng không xong.

Vào lúc này, có tiếng nói trong đám người: “Cảnh sát tới rồi?”

Bí thư thôn tức giận quát một tiếng: “Ai báo cảnh sát?”

Bác gái Lục nói: “Tôi báo, sao, chỉ các người được báo cảnh sát, không cho chúng tôi báo à. Lục Ngọc giế.t người không thành.” Bà ta bắt chước ấn tội lên người Lục Ngọc.

Cảnh sát nhận được báo án liền tới, khiến bà ta vui muốn chế.t.

Người nhà họ Phó không hiểu chân tướng, còn tưởng cảnh sát muốn tới bắt Lục Ngọc, vội vã giải thích với đồng chí cảnh sát. Ai biết cảnh sát vốn không nghe lời họ, chỉ là sau khi hỏi thăm rõ Lâm Hâm là ai liền còng tay ông ta lại.

Nụ cười trên mặt bác gái Lục lập tức cứng lại: “Đồng chí cảnh sát, các anh bắt nhầm người rồi, người tôi bảo các anh bắt là Lục Ngọc, cô ta dùng d.a.o đ.â.m thủng tay em trai tôi.”

Cảnh sát nói: “Anh ta là Lâm Hâm thì không sai rồi, hiềm nghi buôn lậu, chúng tôi phải dẫn về đồn thẩm tra.”

Lâm Hâm nghe xong, vừa nãy còn không sợ trời không sợ đất, nhưng nghe thấy tội danh này, cơ thể liền run lẩy bẩy.

Lâm Hâm tức giận trừng bác gái Lục, ai bảo bà ta báo cảnh sát! Bị điên à, ông ta trốn cảnh sát còn không kịp. Bà ta đúng là tài lanh!

Cảnh sát đưa người đi, bác gái Lục ngăn lại, lại giở chiêu la lối om sòm ra, ai biết cảnh sát không hề chiêu theo bà ta, nói: “Bà còn ầm ĩ nữa, cũng bắt luôn cả bà.”

Bác gái không dám nói nữa.

Người có mặt ở đây đưa mắt nhìn nhau, Lục Ngọc còn không lộ mặt, Lâm Hâm đã bị dẫn đi rồi, thật hả hê.

Lâm Hâm bị bắt đi, bác gái Lục đờ người tại chỗ.

Người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta, rất mất mặt.

Bà nội Lục ở một bên mắng bác gái một tiếng: “Xem xem nhà mẹ các cô đều là cái nết gì, ai cũng giế.t người phóng hỏa. Nhà họ Lục tôi căn chính miêu hồng, thế mà lại bị cô hủy hoại hết rồi.”

Ánh mắt của mọi người nhìn bác gái Lục đều rất quái dị.

Bà nội Lục còn tiếp tục nói: “Tôi thấy Lục Kiều giống cái nết của nhà mẹ cô, nhà họ Lục chúng tôi không có người như vậy.” Một câu nói phủi sạch quan hệ.

Bác gái Lục tức giận ôm mặt đi về nhà, ai biết bà nội Lục vốn dĩ đã oán giận bà ta, lúc này thấy bà ta xấu hổ, càng thêm sung sức. Quay về cũng không chịu thôi, gọi bác trai về bắt hai người ly hôn.

Còn nói phụ nữ không vượng nhà hủy ba đời. Danh tiếng tốt đẹp của nhà họ Lục đều bị người phụ nữ xấu xa như bà ta hủy sạch, bà nội vốn không hề tìm lỗi sai của mình.

Đương nhiên bác gái Lục không hiền, bà ta đã từng này tuổi, con trai con gái cũng có, gần già bắt bà ta ly hôn, bảo bà ta làm người thế nào nữa?