Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 144: Đủ phán tử hình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc nói: “Dạo này trên thị trường xuất hiện thêm một số đồng hồ Rome!” Số hàng này vừa lưu thông, đồng hồ vốn dĩ hơn hai trăm tệ một chiếc, hàng lởm chỉ tốn bảy tám chục tệ, rẻ hơn một nửa.

Đồ ở cung tiêu xã và cửa hàng đều không bán được, nói nghiêm trọng một chút, đây gọi là đào góc tường chủ nghĩa xã hội.

Cảnh sát đang nghiêm tra!

Phó Cầm Duy nói: “Hình như tôi tìm được cứ điểm của ông ta rồi, ở ngõ số 48 nhà họ Lý.”

Hôm đó Phó Cầm Duy với Lâm Hâm ở trong bệnh viện, thấy tờ giấy rơi ra từ trong túi ông ta có viết địa chỉ này.

Anh giả vờ là người tìm nhà, tới xung quanh số 48 hỏi thăm hàng xóm xung quanh.

Hàng xóm vô cùng nhiệt tình, nói số 48 đã sớm được thuê từ năm ngày trước, sau đó còn kéo Phó Cầm Duy buôn dưa một lúc.

Những hàng xóm này bình thường sáng mắt, thấy trên mặt Lâm Hâm có một vết sẹo liền biết không phải người tốt, bây giờ nhìn thấy Phó Cầm Duy nho nhã điềm đạm cũng muốn thuê nhà, liền có chút hối hận vì đã cho thuê nhà quá sớm.

Phó Cầm Duy hỏi vài câu đơn giản, thông tin đều có thể đối ứng với Lâm Hâm.

Lục Ngọc nghe anh nói xong, không ngờ còn có thu hoạch như vậy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nếu có thể dò được địa điểm và sào huyệt của ông ta thì thật sự là một đột phá to lớn.

Cô nói: “Cảnh sát Trần còn nói người như vậy, bị bắt phải giam hai mươi năm!”

Phó Cầm Duy nói: “Vừa nãy quá vội vã, đợi lát nữa tôi vào trong xem sao!” Anh nhân lúc xung quanh không có ai rồi đi vào.

Lục Ngọc nghe vậy liền từ chối, nói: “Không được, thế quá nguy hiểm. Lỡ như bên trong có người thì sao.”

“Tôi sẽ cẩn thận một chút.”

Lục Ngọc vẫn không chịu: “Anh nói Lục Kiều với Lâm Hâm có quan hệ tốt như vậy, liệu hai người họ có ở chung chỗ không?”

Phó Cầm Duy đáp: “Có lẽ không.” Anh từng thăm dò Lâm Hâm, phản ứng của đối phương không giống giả.

Lục Ngọc còn muốn ngăn cản, Phó Cầm Duy khẽ nhíu mày, nói: “Em lo lắng cho tôi?”

“Vậy tôi không quản nữa.” Nghĩ ngợi vẫn bổ sung một câu: “Phải cẩn thận.” Phó Cầm Duy nói: “Tôi biết.”

Hai người ăn một miếng mì đơn giản, cô với anh cùng tới phụ cận con ngõ nhà họ Lý giúp anh canh chừng, ước định nếu có người tới thì để Lục Ngọc giữ người đó lại trước.

Phó Cầm Duy tìm cơ hội chuồn ra.

Trên đường, Phó Cầm Duy cẩn thận không phát ra bất cứ âm thanh nào, không hổ là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, leo tường rất điệu nghệ.

Lần này cũng thuận lợi, không gặp phải ai cả, qua một lúc Phó Cầm Duy đã đi ra.

Lục Ngọc thấy người ra, tim vẫn còn đang đập bình bịch, lần đầu tiên làm chuyện kích thích lại nguy hiểm như vậy.

Mãi tới khi ra khỏi huyện thành, đi về thôn, cô mới dám hỏi: “Như thế nào? Có không?”

Phó Cầm Duy nói: “Đủ phán ông ta tội tử hình.” Đều nói phú quý cầu trong nguy hiểm, ông ta không phải to gan bình thường. Chỉ riêng đồng hồ Rome đã có hơn tám mươi chiếc, còn có các loại băng cassette, băng ghi hình cấm, số lượng cộng lại quá kinh người.

Lục Ngọc nói: “Lần này xem ông ta làm thế nào.”

Phó Cầm Duy nói: “Chuyện này không cần điều tra nữa, miễn cho dẫn lửa vào người.”

Lâm Hâm làm nghề này có trên nối dưới móc, đều là nhân vật giống như tay anh chị, nhổ ra củ cải mang theo bùn, một khi điều tra sâu hơn, sợ sẽ có nguy hiểm.

Anh tự có cách khác, vừa có thể khiến phía trên biết, lại không cần lộ diện. Phí sức trắc trở như vậy mới có thể giúp hai người họ an toàn.

Chỉ là phải tốn chút thời gian sắp xếp.

Bẵng qua mười ngày, vết thương của Lâm Hâm đã gần như lành hẳn, chỗ may trên tay cũng cắt chỉ. Tuy không tốt lắm nhưng ông ta đã không thể chờ đợi được nữa!

Từ nhà tổ nhà họ Lục đi thẳng tới nhà họ Phó.

Trưởng thôn bảo người già trong thôn trông chừng ông ta, biết Lâm Hâm là một phần tử nguy hiểm, một khi có hành động gì lập tức gọi người.

Người trong thôn vẫn rất nghe lời của trưởng thôn, rất nhanh thôn dân đều biết.

Ba anh em và ba chị dâu nhà họ Phó bỏ cuốc chạy về. Chú tư đi làm ở trong huyện, không thể để người khác ức h.i.ế.p Lục Ngọc.