Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 133: Lâm hâm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lục Ngọc đã sớm ngâm miến.

Chị ba Phó chưa từng nghe qua loại nhân này, nhưng nước miếng đột nhiên chảy ra.

Muốn làm phụ Lục Ngọc nhưng cô vô cùng nhanh nhẹn, đều không cần chị ta nhúng tay vào. Một mình cô cắt cải trắng thành hai khúc, sau khi rải muối lên, đè một cục đá to lên trên.

Chị ba Phó nói: “Cũng không biết nhà chúng ta có phúc gì có thể cưới được em về, bây giờ anh ba em chỉ mong tới ngày em nấu cơm.”

Lục Ngọc nấu cơm sắp nổi tiếng ở nhà họ Phó. Cho dù là tiện tay làm một món nhỏ cũng ngon gấp mười lần họ làm.

Ngày Lục Ngọc nấu cơm, bốn ngày luân phiên một lần, cả nhà đều vui, giống như tới lễ vậy. Chỉ là Tiêu Thái Liên có hơi không hài lòng, lén lút nói với mấy cô con dâu, không muốn để Lục Ngọc nấu cơm nữa.

Một khi cô nấu cơm, lương thực tiêu hao rất nhanh, cả nhà ai cũng chỉ ăn thỏa thích vào ngày cô nấu.

Lời của mẹ chồng các con dâu không tiện nói gì, quay về nói với chồng mình, các con trai lần lượt đi tìm Tiêu Thái Liên, nói bây giờ việc ngoài đồng nhiều, người cũng mệt, bình thường ăn không thỏa mãn chỉ đợi ngày Lục Ngọc nấu để bồi bổ.

Nếu chút niềm vui này cũng tước đoạt của họ, họ không làm.

Chị ba Phó nói giống như chuyện vui, còn thuật lại nguyên văn lời của mẹ chồng cho Lục Ngọc nghe: Nếu không có Lục Ngọc, các con không ăn cơm nữa à, chiều riết sinh tật?

Mấy anh em nhà họ Phó tranh luận, nói bây giờ làm cổ vịt, trong nhà cũng có tiền, ăn uống cũng không lãng phí, vì sao không được?

Người nhà họ Phó hiếu thuận, bình thường Tiêu Thái Liên nói một là một, nhưng đối với chuyện Lục Ngọc nấu ăn, họ không nhường nửa bước.

Chị ba Phó thấy Lục Ngọc nấu ăn, trong lòng không khỏi khen ngợi, người nhà họ Phó nấu ăn cũng chỉ là đối phó qua bữa, cũng chỉ có Lục Ngọc còn có tâm tư nhàn nhã biến pháp nấu đồ ngon cho họ.

Ví dụ như há cảo này, họ tuyệt đối không chịu làm. Nhiều người như vậy, phải nhào nặn bao nhiêu cái.

Đều nói ăn cơm chùa phải quét lá đa, con dâu mới vào nhà ít nhiều đều sẽ chịu chút khó dễ, nhưng ở nhà họ Phó, căn bản không ai làm khó dễ Lục Ngọc, dỗ còn không kịp nữa là.

Chỉ mong Lục Ngọc nấu đồ ăn ngon cho họ cải thiện cuộc sống. Quan hệ giữa Lục Ngọc với cả nhà rất tốt, người ngoài hỏi tới Lục Ngọc, mặc kệ hỏi ai đều là lời khen. Bây giờ cảm giác tồn tại của cô ở trong thôn vẫn luôn tăng lên!

Khiến mọi người thèm mắt no bụng, mấy thím càng hối hận, lúc đầu chê bai Lục Ngọc gầy gò không thể ra đồng, lúc chọn con dâu đã bỏ qua cô, để nhà họ Phó nhặt hời.

Người nhà họ Phó cũng xấu, niên đại này mọi người ăn đồ đều không có dầu nước gì. Chỉ cần Lục Ngọc nấu đồ ngon, họ liền bắt đầu chọc thèm người khác.

Người trong thôn thấy phiền với sự đắc ý của họ, lại muốn biết Lục Ngọc nấu gì ngon.

Người nhà họ Phó nói nhiều, người trong thôn đều bắt đầu kiến nghị với trưởng thôn, để Lục Ngọc nấu cơm cho mọi người. Nhưng bị trưởng thôn bác bỏ, lương thực trong thôn cũng không dư dả, nấu ngon như thế làm gì?

Lục Ngọc nghe chị ta nói vậy, cũng vui vẻ nói: “Nếu mọi người thích, ngày mai em làm nhiều một chút là được.”

“Được.” Chị ba Phó vui mừng khôn xiết, chị ta là một người miệng rộng, có chuyện gì cũng không giấu được, ngày mai Lục Ngọc mới nấu, chị ta ra ngoài dạo một vòng, nửa thôn đều biết ngày mai Lục Ngọc gói há cảo cho người nhà ăn.

Người trong thôn ngưỡng mộ muốn chế.t.

“Quả nhiên vẫn là thanh niên biết ăn!”

“Nói gì vậy, đồ ngon ai không biết ăn. Chúng ta không phải không nỡ bột và thịt sao?”

“Tôi cũng thèm há cảo, nửa năm không ăn rồi.”

“Thèm đi, bây giờ bột trắng có giá gì, đã gần năm hào một cân rồi.”

Mấy thím nói chuyện ở bên cạnh nói, nhưng những người khác chưa từng ăn há cảo, chỉ nghe hai chữ này cũng chảy nước miếng.

“Vẫn là Phó Cầm Duy có phúc!” Cánh đàn ông trong thôn ganh tỵ, Lục Ngọc xinh đẹp, còn có tay nghề như vậy, ông trời cũng quá thiên vị rồi!

Chị ba Phó nghe thấy người khác khen Lục Ngọc, còn vui hơn cả đương sự là cô, sau khi dạo một vòng, đột nhiên xa xa nhìn thấy một người, nói: “Kìa, đó có phải là Lâm Hâm không?’

Mọi người thuận thế nhìn sang, nói: “Thật sự là cậu ta, sao lại về rồi?”

Lâm Hâm là em trai ruột của bác gái Lục, năm đó bởi vì đánh nhau bị nhốt vào tù mấy năm, sau khi ra tù đã đi biệt xứ. sau này nghe nói là kiếm được chút tiền.