Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 132: Dục vọng chiếm hữu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đụng vào thứ khác trong nhà còn phải xin mẹ chồng, nhưng lưỡi vịt là đồ ăn vặt riêng của cô, thứ này cô có thể làm chủ.

Thấy Lưu Bàng ngại ăn tiếp, đựng hết số còn lại cho anh ấy, lấy danh đi đường ăn.

Tuy Lưu Bàng ngại nhưng anh ấy thật sự rất thích lưỡi vịt này. Thấy Lục Ngọc thật lòng muốn cho, anh ấy cũng không từ chối nữa, trong lòng thầm nghĩ, lần sau tới nhất định không thể đi tay không!

Lục Ngọc tiễn Lưu Bàng ra ngoài, nghĩ Phó Cầm Duy bình thường không thích nói chuyện, không ngờ anh còn là một người chu đáo.

Lục Ngọc thật sự không biết đối tốt với anh như thế nào.

Buổi tối làm riêng một bát trứng hấp cho anh, lúc ăn cơm lấy cho Phó Cầm Duy.

Tuy nhà họ Phó ăn chung, nhưng mọi người có thể nấu riêng, ăn đồ của mình là được.

Trước đây mấy chị dâu cũng từng luộc riêng trứng gà cho chồng mình bồi bổ, mấy người khác đều thấy mà như không thấy.

Ai biết lúc Lục Ngọc cầm trứng hấp đặt trước mặt Phó Cầm Duy, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Chị ba Phó không ngừng nhìn hai người, lén lút chọc anh ba ở dưới gầm bàn, trên miệng mang theo nụ cười hóng hớt, nhìn hai vợ chồng này, mấy hôm trước còn làm lơ nhau, lúc này lại tốt rồi!

Chị ta nói gì chứ, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.

Phó Cầm Duy sững ra, sau đó nói: “Cho anh?” Khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Lục Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu anh thích ăn, lần sau em sẽ làm tiếp cho anh.”

(Ở trước mặt người nhà thì hai người vẫn xưng hô thân mật xíu nhé)

Người có mặt ở đây đều ngưỡng mộ muốn chế.t, thời này có thể tùy tiện ăn được đồ do Lục Ngọc đích thân nấu riêng, cũng chỉ có Phó Cầm Duy.

Đều không nhịn được nuốt nước miếng. Nhìn trứng hấp vàng ươm mang theo trơn bóng tươi mềm. Lục Ngọc nấu cơm chung đã ngon như vậy, đồ ăn riêng không phải càng ngon?

Phó Cầm Duy múc một nửa cho Lục Ngọc.

Những người khác mong mỏi chờ đợi, chỉ mong chú tư có thể chia cho họ một chút nếm thử. Chú tư không phải người keo kiệt, nhưng lần này lại có dục vọng chiếm hữu rất mạnh với trứng hấp. Người ta là hấp trứng hấp như thế nào mà chẳng có một lỗ khí nào, nhìn một cái liền biết là ngon.

Sau khi múc một nửa cho Lục Ngọc, Phó Cầm Duy trộn thêm chút thô lương, sau đó ăn từng miếng lớn, không chia cho ai khác nữa!

Mọi người đồng loạt nuốt nước miếng, âm thanh còn rất vang.

Ngửi mùi thơm, nhìn màu sắc liền biết là ngon, lại nhìn Phó Cầm Duy nghiêm túc ăn, càng thêm thèm thuồng.

Không ăn được một miếng trứng hấp nào, chỉ nhìn hai vợ chồng chú tư ân ái, ăn xong bữa cơm này, mấy anh trai chị dâu ganh tỵ về phòng. Ai mà chẳng có đối tượng chứ, chậc, mới cưới nên dính nhau thế ấy.

Lục Ngọc theo Phó Cầm Duy về phòng, cô nói: “Cảm ơn anh.”

Phó Cầm Duy nhìn cô: “Em và tôi vốn là người một nhà, không cần khách sáo.”

Lục Ngọc ừm một tiếng.

Trong phòng có một chút ám muội, Lục Ngọc ngẩng đầu nhìn Phó Cầm Duy một cái, thấy anh vẫn rất chính trực, tưởng là mình nghĩ lệch rồi.

Còn chưa tới lúc ngủ, họ cũng không tiện ở mãi trong phòng.

Lục Ngọc ra ngoài, ra sân mới thở phào một hơi, tim đập bình bịch, gò má có chút nóng.

Cô không nghĩ kỹ liền chui vào nhà bếp, ngày mai tới phiên cô nấu ăn, cô dùng nước ngâm hết gạo thô, ngày mai nấu cháo.

Lục Ngọc nhổ rau cải trắng trong vườn ra.

Chị ba Phó thấy cô đang làm, cũng theo tới nhà bếp: “Ngày mai ăn rau cải trắng sao?” Họ đã ăn ngán rau cải rồi. Nhưng lại rất có tự tin với tay nghề của Lục Ngọc, cho dù Lục Ngọc nấu cải trắng cũng ngon hơn người khác nấu.

Cô nói: “Ngày mai gói há cảo!”

Nói xong, nhìn thấy trong mắt chị ba Phó phát ra vẻ kinh hỉ: “Không tết không lễ mà gói há cảo gì?” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại cực kỳ đồng ý hành động này của cô.

Gói há cảo phí sức nhất, phải nhào bột còn phải trộn nhân. Để đỡ việc, khi tới phiên chị ba Phó nấu, chỉ hầm rau, dán một vòng bánh xung quanh, như thế đã có ngay một nồi thức ăn. Chị ta không làm chuyện phí sức.

Lục Ngọc nói: “Ngày mai không làm nhân thịt, là nhân miến cải cay.” Ngày nào cô cũng dọn dẹp nhà bếp, lục ra được miến vụn không biết có từ khi nào ở trong góc!

Hỏi mẹ chồng, mẹ chồng đã sớm quên mất là mua từ khi nào, bảo Lục Ngọc tùy ý làm. Miến quá vụn, định dùng để gói há cảo.