Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 112: Vô liêm sỉ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trưởng thôn quát giận một tiếng, tiếng la lối của bác gái Lục cũng giống như đứt dây, chảy nước mắt nước mũi nhìn trưởng thôn, bảo trưởng thôn làm chủ cho bà ta, phô mảng mặt sưng tấy này ra, ý bảo trưởng thôn xử Lục Ngọc.

Trưởng thôn nói: “Vừa nãy tôi ở trong phòng đều nghe thấy hết rồi, cô ăn nói kiểu gì vậy. Lục Ngọc là tiểu bối của cô, con bé nhận lời mời nói chuyện của Lục Bình với phóng viên Lý, sao ở trong miệng cô lại thành như vậy?”

Bây giờ trưởng thôn cực kỳ coi thường những người ở nhà tổ nhà họ Lục, ngày nào cũng gây chuyện. Lục Ngọc người ta còn có thể tìm ra cách ủ phân. Họ biết làm gì, cả ngày không làm việc gì ra hồn, chỉ biết gây sự đánh nhau.

Trưởng thôn rất tức giận: “Còn nói Lục Bình đáng đời, đây là lời mà con người nói ra sao?”

Trưởng thôn bình thường không thích “xử án” cho người khác, lần này nói bà ta không phải người, đã là nặng lời rồi.

Bác gái Lục không phục nhưng cũng không dám phân bua, cán bộ lớn nhất thôn là trưởng thôn, đắc tội với ông ta, sau này không dễ sống.

Lúc này bà ta vô cùng không phục nói: “Lẽ nào nó đánh tôi cứ thôi như vậy?”

Trưởng thôn nói: “Cô còn muốn thế nào? Tôi nói cho cô biết. Ở đây không phải nơi cô la làng. Mồm mép đê tiện bị người ta giáo huấn, còn ở đây kêu la với tôi?” Trưởng thôn nhíu mày.

Bác gái Lục cũng không dám nói gì thêm.

Mấy thím xung quanh vừa cắn hạt dưa vừa xem trò hề của hai mẹ con Lục Kiều.

Cũng không biết đầu óc bác gái Lục phát triển thế nào, không đi quản con gái nhà mình, ngược lại quản người khác.

Lục Kiều căm hận, chỉ cảm thấy trưởng thôn thiên vị, căn bản không giúp mẹ con bọn họ. Nhưng không biết dáng vẻ này ở trong mắt trưởng thôn càng thêm phản cảm!

Lục Ngọc nói: “Tôi cảnh cáo hai mẹ con các người, nếu các người lại tới gây phiền phức với tôi, tôi sẽ nhờ đồn công an điều tra kỹ càng quan hệ giữa các người với Lâm Mạnh.”

Nghe vậy, bác gái Lục lập tức sợ hãi, sao bà ta lại quên mất Lục Ngọc không phải người bình thường, cô thích cáo trạng. Chuyện tráo dâu trước đây đã ghim ở chỗ cảnh sát, sau đó, phiên tòa của Lục Bình cũng là do Lục Ngọc kiện!

Người khác đều là chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Lục Ngọc thì ngược lại, cô là đ.â.m thủng cả trời.

Không thể điều tra kỹ chuyện của Lâm Mạnh. Bác gái Lục nhớ tới lúc bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, bây giờ vẫn còn run rẩy.

Một câu nói của Lục Ngọc đã coi như nắm trúng mệnh mạch của bà ta, ánh mắt bà ta nhìn cô cũng mang theo vài phần kiêng dè.

Lần này bị đánh, mất mặt, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Bác gái Lục bị câu nói của Lục Ngọc làm cho á khẩu!

Trưởng thôn nói: “Các người tới đây làm gì?”

Bác gái Lục nhìn xung quanh, mấy người phụ nữ nhiều chuyện đang nhìn họ đắm đuối, lần này bà ta đã trở thành trò cười rồi. Ước chừng danh tiếng cũng không bằng trước đây, chi bằng phóng lao thì theo lao.

Bác gái Lục nổi điên, nói: “Trưởng thôn, ông phải giúp cháu gái Kiều Kiều của ông, phóng viên Lý này ra vẻ đạo mạo, sau khi cậu ta qua lại với Kiều Kiều, lại trở mặt, thế này không phải là đùa giỡn người ta sao?”

Sau đó bác gái Lục lanh trí bổ sung hai câu với Lục Ngọc: “Vừa nãy bác gấp quá, bác sợ cậu ta cũng gạt con, cho nên mới lỡ lời!”

Chỉ cần nói hai người qua lại thì có thể xóa bỏ lời nói bóng gió về Lục Kiều. Nếu dây vào anh ta thì càng tốt, có thể kết hôn cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện trước giờ của con gái.

Lục Ngọc kinh ngạc bởi thao tác này của bà ta.

Lý Dục Tài là ai? Anh ta là cháu trai trưởng của gia đình danh lưu. Người tài ba trong huyện đều phải kính anh ta ba phần, có quyền có thế còn có tiền, người bình thường không thể đắc tội được, bác gái Lục rõ ràng đã đá trúng sắt rồi!

Bác gái Lục muốn dây vào Lý Dục Tài, bèn nói hai người qua lại.

Lý Dục Tài tức tới đỏ mặt, người anh ta tiếp xúc đều là những người có lịch sự có học thức, bình sinh chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy.