Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 104: Nguyền rủa cả con trai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vừa niềm nở đến đó, còn muốn nói vài lời tốt đẹp với người nhà họ Lục, ai biết đều không gặp được người, là trưởng thôn Vương tiếp đãi ông ta. Cầm hồ sơ chuyển hộ khẩu, muốn đi tìm người nhà họ Lục đền tội.

Vừa đi ra đã bị một đứa nhỏ dùng trứng gà thối chọi trúng đầu ông ta, vừa đau vừa thối, mấy đứa nhỏ khác thấy vậy cười ha ha.

Thôn Đại Vũ đều nghe nói nhà họ Tiết ức h.i.ế.p người!

Trẻ con đều tràn ngập cảm giác chính nghĩa, lè lưỡi với ông ta: “Lêu lêu lêu.”

“Người xấu tới rồi.”

“Người xấu vào thôn rồi.”

“Đánh.” Có một đứa trẻ choai choai hạ lệnh xuống, mấy đứa nhỏ hơn lần lượt cầm đá ném lên người ông ta.

Trưởng thôn Tiết bị đánh tới hoảng loạn bỏ chạy…

Vừa về tới thôn, mọi người nhìn thấy dáng vẻ chất vật lại thối rình này của ông ta, liền biết hôm nay tới thôn Đại Vũ đã bị xử một trận.

Trước đây người trong thôn cùng chung mối thù, chắc chắn sẽ bất binh thay trưởng thôn, nhưng bởi vì Tiết Thắng Lợi mà gây ra liên hoàn chuyện, khiến họ cũng có tức giận với trưởng thôn.

Nhìn thấy cũng chỉ vờ như không nhìn thấy.

Trưởng thôn âm thầm kêu khổ, phía trên điểm danh bảo ông ta đi làm kiểm điểm, sợ là chức vị trưởng thôn này không làm lâu dài được, lại đắc tội với thôn dân, sau khi mất chức, chắc chắn cuộc sống sẽ không dễ dàng.

Ông ta oán giận cha ruột, đều tại cha cứ đòi ra mặt cho Tiết Thắng Lợi.

Giở đủ trò cũng không cứu Tiết Thắng Lợi ra được, ngược lại ông ta lún sâu vào đầm lầy.

Lại bắt đầu oán giận Tiết Thắng Lợi, sống không biết điều.

Ngay lúc này, đột nhiên xuất hiện một bóng người, trưởng thôn oán trời oán đất, căn bản không chú ý còn có người, suýt chút đụng phải, hồn của trưởng thôn đều bị dọa cho mất một nửa. Người tới là Lưu Đại Ca, mẹ anh ta cũng bị bắt, sau khi đại náo đồn công an cũng bị bắt, chuyện của bà ta có thể điều tiết, đền tiền nhận sai là được. Nhưng anh ta mượn khắp tất cả thân thích cũng không mượn được một nghìn năm trăm tệ.

Tính hết từng xu trong nhà, chỉ có hơn hai trăm, ngay cả số lẻ cũng không đủ. Anh ta nói: “Trưởng thôn có thể nghĩ cách cho mẹ tôi không.” Anh ta thật sự hiếu thuận!

Nhưng mẹ anh ta hành chế.t anh ta, hở tí là dày vò một trận.

Bà Lưu đến đồn công an còn dám gây sự, trưởng thôn Tiết trải qua chuyện của Tiết Thắng Lợi, nói: “Với cái nết này của bà ta, cho dù thả ra cũng sẽ gây họa, cứ để bà ta chịu chút giáo huấn đi.”

“Đó dù sao cũng là mẹ ruột tôi mà?” Lưu Đại Ca nói: “Có phải bởi vì nhà họ Lục ghi hận không?”

Trưởng thôn Tiết bây giờ rất mẫn cảm với nhà họ Lục, nghe xong vội vàng nói: “Không liên quan gì tới nhà họ Lục, là mẹ cậu đại náo đồn công an, vừa hành hung người vừa đập đồ.” Chịu thiệt nhiều như vậy, cuối cùng ông ta cũng biết, ngoan ngoãn nhận sai ăn đòn còn có thể có đường sống, nếu cố chấp tới cùng, ắt sẽ vỡ đầu chảy máu!

Nhà họ Lục không dễ chọc.

Trên mặt Lưu Đại Ca lộ ra vẻ thống khổ: “Không còn cách khác sao, dù sao cũng là mẹ ruột của tôi?”

Trưởng thôn Tiết nói: “Cũng không phải trong nhà có tiền không đi cứu, bây giờ là không có tiền, cậu có thể có cách gì, mẹ cậu cũng thật tình, coi đồn công an là nhà mình à.”

Nói tới chuyện này, trưởng thôn Tiết lại nhớ tới Tiết Thắng Lợi xúc phạm pháp quan trên tòa, quả nhiên không nên quản loại người không biết điều này.

Nếu ông ta mặc kệ Tiết Thắng Lợi, bây giờ còn nhàn nhã làm trưởng thôn, bây giờ hay rồi, các thôn dân oán ông ta, phía trên cũng trách ông ta.

Đều không còn là chuyện mà một chữ hối hận có thể biểu đạt được.

Mỗi một hơi thở đều hối hận tới mức căng phế quản.

Lưu Đại Ca khóc, biết ông ta thật sự không cứu được mẹ, nhưng lại không biết mẹ sẽ bị phán như thế nào, trong lòng băn khoăn rất lâu, xin nghỉ tới đồn công an thăm mẹ.

Bà Lưu nghe thấy trong nhà không gom đủ tiền, bà ta không ra được lập tức bãi công tại chỗ. Dùng lời ác độc nhất chửi mắng con trai điên cuồng.

Nguyền rủa nói: “Ngay cả mẹ ruột cũng mặc kệ, mày không được chế.t yên thân.”