Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 102: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi phán quyết, anh ta gào khóc thật to tại tòa, chuyện liên quan tới cuộc đời của mình, cuối cùng cũng biết đau đớn và hối hận rồi.

Tòa án mở rộng cửa, người của Tiết Gia Thôn đều lao về phía Lục Bình, lợi dụng đạo đức công kích chị ấy.

Trưởng thôn Tiết nói với Lục Bình: “Lúc đầu không nên cưới cô, không ngờ nội tâm của cô ác độc như vậy.”

“Nó có ngàn ngày không tốt, nhưng cũng có một ngày tốt chứ. Sao cô có thể đưa cha của đứa nhỏ vào tù.”

Lục Ngọc vội vàng xông vào bên cạnh bảo vệ chị cả Lục, nói: “Ông đừng nói lời này với chúng tôi, là anh ta đánh người trước. Trước đây đánh nhiều lần như thế, các người từng khuyên Tiết Thắng Lợi chưa? Bây giờ xảy ra chuyện, bắt đầu gào la, muộn rồi.”

Chị hai Lục nói: “Cút xa chút, nhìn thấy các người liền buồn nôn, còn làm trưởng thôn, ngay cả thị phi cũng bất phân. Còn có ông, đã một đống tuổi rồi, nếu con gái mình bị dày vò như vậy, ông có thể nói ra lời như vậy không. Đừng ở trước mặt tôi giả làm sói đuôi to gì nữa được không?”

Chị hai Lục ở bên chị cả Lục lâu nhất, mấy lần bác sĩ đưa ra kết quả chẩn đoán, chị ấy đều khóc.

Nhà họ Tiết còn dám kêu oan kêu uất, đúng là chứng thực câu nói đó, người vô liêm sỉ, vô địch thiên hạ.

Chị hai nói: “Các người có già có trẻ, bình thường ức h.i.ế.p chị tôi như vậy sao. Hôm nay còn dám tiến lên một bước, xem tôi có tha cho ông không.”

Trưởng thôn Tiết Gia Thôn, chú út Tiết, bao gồm chú sáu Tiết đều coi nhà họ Lục là kẻ thù, sau khi thua kiện, còn muốn lao lên, thật sự quá ức h.i.ế.p người.

Chị hai Lục mắng họ tơi bời hoa lá.

“Cô có tốt chất này?” Trưởng thôn Tiết ở trong thôn cũng là người danh giá, lần đầu tiên bị người ta chỉ mũi chửi.

Tức đến mức run giọng.

Lục Ngọc thắng kiện, không chỉ là phán quyết, dựa theo tội giế.t người cộng thêm coi thường tòa án, công khai nhục mạ nguyên cáo của Tiết Thắng Lợi, định cách xử phạt, phạt anh ta ngồi tù hai mươi năm, cũng phán quyết hai người ly hôn, con gái đi theo mẹ.

Nếu đã thắng phiên tòa này, lại nhìn người của Tiết Gia Thôn, cảm thấy họ có nhảy nhót mấy cũng không khác gì châu chấu sau thu. Tiết Thắng Lợi h.i.ế.p người quá đáng, chị hai Lục đã bắt đầu xắn tay áo, móng tay nhọn hoắt trông khiến người ta sợ hãi.

Lục Ngọc trấn an chị hai, nói: “Nếu các người có tố chất, sao trong thôn lại xuất hiện một tội phạm giế.t người. Kẻ nào mắt cũng như mù, còn bảo vệ tên khốn Vương Thắng Lợi đó, tròng mắt còn vô dụng hơn cả quả bóng thủy tinh kia.”

Chú sáu Tiết tức tới lồng n.g.ự.c phập phồng, giống như sắp hộc máu.

Lục Ngọc nhìn Tiết Thắng Lợi vẫn đang khóc to, đi qua nói: “Súc sinh, lần này biết sợ rồi chứ.”

Người ích kỷ tư lợi này, d.a.o không đ.â.m lên người anh ta, anh ta sẽ không hối cải.

Tiết Thắng Lợi nhìn Lục Ngọc, giận tới không nói nên lời, nguyên tố bạo lực trong lòng nhảy nhót sống dậy, muốn đánh Lục Ngọc. Nhưng anh ta đang đeo còng tay, xung quanh lại có một đống cảnh sát, sao có thể để tội phạm gây hại người khác chứ.

Cảnh sát đ.ấ.m một cái, đánh Tiết Thắng Lợi chảy m.á.u mũi.

Sau đó người bị đưa đi.

Ra khỏi tòa án, người nhà họ Tiết cúi đầu chán nản.

Chú út Tiết cũng có hơi oán giận Tiết Thắng Lợi: “Đầu óc giống như có bong bóng vậy, ép người hiền lành tới điên.” Người ta không tiếp nhận điều giải trước khi mở phiên tòa, chỉ muốn đưa anh ta vào tù, anh ta còn dám hù dọa Lục Bình trên tòa.

Loại ngu xuẩn này, bị nhốt vào cũng đáng đời.

Trưởng thôn Tiết tốn không ít tiền mời luật sư, kết quả lại nhận được kết quả như thế này, trưởng thôn Tiết tức điên: “Đừng hòng chuyển hộ khẩu của Lục Bình đi.”

Chỉ cần không chuyển hộ khẩu đi, làm gì cũng cần trong thôn kê giây chứng minh.

Chỉ riêng chuyện này đã có thể hành chế.t chị ấy, nếu Lục Bình đã không biết điều như thế vậy thì đừng trách ông ta vô tình.

Người nhà họ Lục không ngờ sẽ giành được thắng lợi trong phiên tòa vẫn sẽ bị kẹp cổ.

Họ đều là người chân chất, nếu trong thôn không thả hộ khẩu ra, Lục Bình không thể đến chỗ khác được.