Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 100: Không phải ngu ngốc mà là xấu xa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mùi thơm làm ra, ngay cả người trong nhà cũng vô cùng thèm thuồng, mỗi ngày Tiêu Thái Liên ngâm một chậu rau khô to, múc ra chút nước kho, chỉ chấm nước ăn cũng ngon.

Bây giờ món vịt là cả nhà góp vốn buôn bán, bên cung tiêu xã mười ngày thanh toán một lần. Trước đây đều phải góp tiền, ba chị dâu mỗi người lấy ba mươi tệ chiếm một phần, Tiêu Thái Liên lấy chín mươi tệ chiếm ba phần, Lục Ngọc đầu tư kỹ thuật chiếm bốn phần.

Mọi người đều không xoi mói, nhìn Lục Ngọc bận rộn xào nguyên liệu đều có thể nhìn ra được.

Không có Lục Ngọc dẫn dắt, họ đâu biết thứ bình thường không cí ai thích ăn này, cũng có thể ngon tới như vậy.

Mấy chị dâu nhà họ Phó đều là người giỏi giang, có thể hợp tác với cung tiêu xã là chuyện tốt, nói là đảm bảo no đủ cũng không quá. Mua bán tốt như thế này, Lục Ngọc nguyện ý dẫn dắt họ, ở nhà làm chút việc còn có thể kiếm chút tiền quá tốt.

Ngay cả mẹ chồng cũng nói, tiền này là tiền riêng của mọi người, có thể không cần nộp lên.

Lần này càng vui, hận không thể mỗi ngày thêm hai chậu đồ vịt!

Mấy hôm nay, Lục Ngọc trầm mặc rất nhiều. Mấy hôm trước, theo Lý Dục Tài gặp luật sư, luật sư nói vụ kiện này không quá dễ giải quyết.

Khu vực của họ dân phong cường hãn, chuyện đánh vợ có rất nhiều. Loại người này đều là tố chất nông thôn không ổn định. Một khi ly hôn, tra nam bị bắt, nhất định sẽ dẫn tới hiệu ứng noi theo, ngược lại bất lợi cho sự ổn định của khu vực.

Lục Ngọc cũng biết luật pháp ở thập niên 80 có rất nhiều chỗ chưa hoàn chỉnh. Hoàn toàn không giống pháp luật đã tu sửa mấy lần, nhiều lần chi tiết hóa sau này.

Họ kiện vụ này, có hiệu quả người mở đường.

Lục Ngọc vốn cho rằng có báo cáo thương tích và chứng cứ xác thực, có thể khiến anh ta nhận được một số giáo huấn, nghe thấy tin tức này, khiến cô có chút nản lòng. Nhưng còn có người chủ động gây sự với cô nữa.

Sau khi bà nội Lục nghe nói, cùng bác gái Lục tới nhà: “Cha mẹ mày đều là người hiền lành, bây giờ ầm ĩ thành thế này, chắc chắn là mưu sách do mày ở phía sau bày ra. Sao mày lại xấu xa như vậy? Gia đình người ta đang tốt lành, mày đi lên phá hoại.”

Từ sau khi Lục Ngọc gả thay và trở mặt với nhà tổ, họ đều coi như người xa lạ, gặp mặt nhau đều không nói gì.

Bà nội Lục nghe nói hiện trạng của nhà họ Lục, lại cảm thấy có lý, lần này tới mắng Lục Ngọc.

Lục Ngọc nghe xong, nói: “Đây chính là hôn sự tốt mà bà tìm, bà muốn thấy chị tôi bị đánh chế.t mới vui sao?”

Mấy hôm nay bà nội Lục bị người trong thôn chỉ trích, vì đã tìm một kẻ không bằng súc sinh như vậy cho Lục Bình. Lục Ngọc nói vậy đã chọc trúng chỗ đau của bà ta.

Bà nội Lục nói: “Mày nghe xem, nó nói lời khốn nạn này, người khác không bị đánh, nó bị đánh, vẫn là do nó không có bản lĩnh, sinh một đứa con trai chống lưng thử xem ai đánh nữa?”

Bác gái Lục thấy Lục Ngọc bây giờ ăn mặc sạch sẽ vẻ vang, Tiêu Thái Liên gian giảo như thế, ra ngoài đều khen cô. Ngay cả mấy chị dâu cũng khen Lục Ngọc tốt, bà ta không nhìn ra Lục Ngọc tốt.

Bây giờ có cơ hội giẫm Lục Ngọc, vội vàng giả vờ nói: “Uầy, bà cô không có ý xấu, ý của bà ấy là dù sao hai đứa nó cũng đã có con, bây giờ cô khiến hai vợ chồng tan đàn xẻ nghé, sau này đứa nhỏ lớn lên chắc chắn sẽ oán cô.”

Lục Ngọc nói: “Bác biết, bà cụ ở thôn cách vách sống tới chín mươi tuổi là vì cái gì không?”

Bác gái Lục và bà nội Lục nhất thời không phản ứng lại, sững ra: “Cái gì?”

Lục Ngọc nói từng câu từng chữ: “Bởi vì bà ta chưa từng lo chuyện bao đồng.”

Sắc mặt hai người trở nên rất khó coi, Lục Ngọc nói: “Chúng ta đã ra riêng rồi, sau này con gái các người bị đánh chế.t, còn tha thứ cho kẻ bạo hành, đó là các người đại lượng. Nhưng đừng của người phúc ta, nếu không người khác sẽ nói, không phải ngu ngốc mà là xấu xa.”