Nam Nô

Chương 7




CHƯƠNG BẢY

Cuối cùng cũng đợi được tới ngày này; đứng trong Hoàng cung nguy nga của Đông Vãn quốc mà tâm trạng Dịch Thủy chưa bao giờ kích động đến thế. Ròng rã hai năm lẻ bốn tháng, cuối cùng đã đánh tới đây, tựa như đã hoàn thành sứ mệnh của một chiến sĩ. Chiến trường khốc liệt, máu thịt vương vãi nơi nơi, đồng bạn bao người ngã xuống ngay trước mắt… vô biên ác mộng.. rốt cuộc… đều tại thời khắc này mà kết thúc rồi.

Từ nay về sau sẽ không còn chém giết, không còn bi thương. Và chính hắn, cũng sẽ thoát khỏi cuộc đời ảm đạm tăm tối của một khổ nô. Dịch Thủy hoàn toàn tin chắc rằng những biểu hiện xuất sắc trên chiến trường nhất định sẽ giúp hắn đoạn tuyệt thân phận nô lệ.

Ừm, Vương gia nói chỉnh đốn xong Hoàng cung Đông Vãn, tiêu trừ hậu họa; tuyển một thủ thành tướng quân và tạm thời xử lý xong thần tử Đông Vãn sẽ thu quân hồi triều. Tối đa cũng chỉ mất một tháng. Trong đầu Dịch Thủy hiện ra tiếng ho khan kịch liệt của cha, gương mặt hiền hậu nhưng luôn mệt mỏi và e dè của mẹ, đôi mắt yếu đuối còn đượm vẻ thơ ngây của muội muội… Tất cả cuối cùng cũng sẽ kết thúc, từ nay về sau bọn họ sẽ không còn phải tiếp tục chịu đựng những ngày đen tối của cuộc đời khổ nô nữa. Đứa con mà cha mẹ ký thác toàn bộ hy vọng cuối cùng đã không phụ lòng họ.

Quan trọng nhất, con trai họ đã dùng chính hành động của mình chứng minh được: cho dù không mang thân mình ra hầu hạ đám chủ nhân phì nộn háo sắc, hắn vẫn có thể dựa vào chính sức mình gây dựng nên tiền đồ sáng sủa tốt đẹp. Nghĩ tới đó Dịch Thủy thực không nhịn được đắc ý, bật cười thành tiếng.

“Này, Dịch Thủy! Ngươi cười cái gì vậy? Ngu ngốc, còn không xem cái gì có giá chút mà nhặt nhạnh đi. Dù chỉ một hạt châu hay gì gì cũng được, đồ trong Hoàng cung nhất định đều là thượng phẩm đó. Mang về Tuyết Duyên bán cũng được ít tiền qua ngày a.” Minh Lượng (cũng là khổ nô) mạnh tay vỗ vai Dịch Thủy: “Ngươi cho là hết làm nô lệ là có thể cơm no áo ấm hả? Đừng có ngây thơ thế, dân thường cũng phải kiếm ăn chứ, bất quá địa vị cao hơn nô lệ một bậc thôi.”

Binh nô tên Cao Sơn nghe thấy liền sấn tới, hậm hực lẩm bẩm: “Mộng hão đi, Minh Lượng. Vương gia đã có lệnh cấm phá hoại Hoàng cung, cũng không cho phép cướp bóc gì cả. Ai da~ binh sĩ chính thức còn có thể tìm cung nữ, nô lệ hưởng thụ chút ít; đến phiên chúng ta thực là không còn cái quái gì cả. Thật oán quá đi!”

Dịch Thủy điềm đạm mỉm cười nói: “Oán gì nào? Mấy thứ ấy ta cũng chẳng ham, hiện giờ ta chỉ mong Vương gia sớm xong việc, để chúng ta có thể khải hoàn hồi triều. Ta được gặp lại người nhà, hy vọng có thể cùng bọn họ cởi bỏ thân phận nô lệ. Được sống như người thường, tự nỗ lực cho gia đình mình được cơm no áo ấm, ngoài những điều đó, ta cũng không cầu gì hơn.”

Cao Sơn trợn mắt nhìn hắn, tựa như đang nhìn quái vật, kinh ngạc kêu lên: “Dịch Thủy?! Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi tòng quân, liều mạng xông pha giết địch trên chiến trường, không lẽ chỉ vì thế thôi ư?!”

Dịch Thủy nghiêm túc gật đầu: “Không sai, chính chỉ có thế. Ta không cần vàng bạc châu báu, càng không muốn nô lệ cho mình; tự chúng ta đã là nô lệ, lẽ nào còn không thấu hiểu sự bi thảm của phận nô dịch hay sao? Ta còn muốn gây dựng sự nghiệp sau này, nên trở thành thường dân rồi đầu tiên ta sẽ học chữ, đọc sách, sau đó lo làm ăn… Ha ha, ta muốn tự mình tậu được nhà cao, ruộng tốt; tự cấp mình ăn ngon mặc đẹp.”

Lời của hắn lần nữa khiến cho hai bằng hữu phá lên cười nhạo, một nô lệ mà nghĩ đòi đọc sách, rồi lại làm ăn buôn bán… thật là ý tưởng quái dị quá mức rồi.

“Dịch Thủy a, kỳ thực bộ dạng ngươi xinh đẹp thế này, hai năm liền sinh hoạt như binh lính mà da dẻ vẫn trong suốt không hề cháy nắng, nếu đi làm tính nô nhất định sẽ…” Cao Sơn còn chưa nói xong đã bị tiếng ho của Minh Lượng ngắt ngang, mới thấy trong một thoáng đôi mắt Dịch Thủy vụt trầm lạnh. Hắn lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời, vội cười rộ lên lấp liếm:

“Phải rồi, các ngươi biết Vương gia rốt cuộc trông ra làm sao không? Ta hận nhất chính là đánh nhau lâu như vậy, thế mà cả chủ soái là Lạc Vương điện hạ tiếng tăm lừng lẫy cũng không có thấy qua.”

Vấn đề nhạy cảm vừa xong coi như đã được cho qua.

“Cao Sơn, xem ngươi nói kìa, chứ ai được thấy Vương gia nào? Người thân phận cao quý như thế mà để chúng ta được chiêm ngưỡng chắc? Mỗi lần tập hợp chúng ta đều bị chen đẩy tận sau chót, mẹ nó, chỉ thấy mỗi cái gáy bọn lính trước mặt, làm sao nhìn được tư thế oai hùng của Vương gia a~?” Minh Lượng cũng buông lời than thở.

Dịch Thủy chỉ cười cười: “Ta lại chẳng muốn gặp hắn gì cả. Chủ nhân không phải như nhau cả sao? Phì nộn háo sắc; tuy nghe nói Lạc Vương khiêu dũng thiện chiến, ta nghĩ cũng chỉ là giỏi mưu trí thôi. Bằng không sao không thấy hắn xuất chiến* bao giờ chứ?”

Minh Lượng và Cao Sơn lập tức giận dữ la lên: “Gì hả?! Giết gà sao cần dao mổ trâu? Bọn bại hoại này mà đáng để Vương gia của chúng ta xuất chiến sao?”

Dịch Thủy nhìn biểu hiện vạn phần kính ngưỡng của hai người họ, ngập ngừng há miệng, rốt cuộc bao lời định nói lại nuốt vào trong bụng.

“Dịch… Dịch Thủy…!!” Đột nhiên một tiếng kinh hô truyền đến, ba người vội quay lại và thấy Tiểu Nghệ – một người bạn nữa của họ lảo đảo chạy tới. Hắn túm cánh tay Dịch Thủy, nói không ra hơi: “Dịch Thủy, Vương gia đòi triệu kiến ngươi… Hạ Hầu quan lớn… quan lớn đang chờ ngươi ngay ngoài kia kìa.”

Ba người kinh ngạc tột độ, quay nhìn nhau; Dịch Thủy chỉ vào mũi mình, vẫn không thể tin được mà hỏi lại: “Tiểu Nghệ, ngươi nói… nói cái gì? Vương gia đòi triệu kiến ta… ngươi… ngươi có hồ đồ chưa? Vương gia sao lại triệu kiến một nô lệ như ta được?”

Tuy rằng căn bản không tin lời Tiểu Nghệ, thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng Dịch Thủy tự nhiên man mác hiện ra một dự cảm chẳng lành.



*xuất chiến: đích thân đánh trận.

***