CHƯƠNG BỐN TÁM
Tận đến khi thân ảnh tiêu sái kia tiêu thất khỏi tầm mắt, Hạ Hầu Lan mới nuối tiếc quay lưng. Rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, hắn cắm đầu nhằm hướng đỉnh núi mà chạy, cũng may nhờ khinh công cao cường nên dù đường núi hiểm trở hắn cũng không gặp nhiều khó khăn. Đành rằng nói vậy, nhưng đến khi hắn lên tới mỏm đá chênh vênh trên đỉnh núi, thì bóng dáng Dịch Thủy đã chỉ còn là một điểm trắng xa mờ.
Vầng dương chính Ngọ đổ lửa trên đỉnh đầu mà toàn thân Hạ Hầu Lan phảng phất như bị cầm trong hầm băng lạnh. Dịch Thủy đi rồi, từ nay về sau sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa. Vướng bận duy nhất trong cuộc đời đã tan biến, lý do duy nhất để sinh tồn cũng không còn…
Rùng mình đón một ngọn sơn phong lạnh lùng, Hạ Hầu Lan rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, hắn thất thanh khóc rống lên, một thân cao tráng đau đớn ngã quỵ xuống mảnh hoa dại xác xơ.
…
Thất hồn lạc phách lê bước về Vương phủ, đại môn đã treo đèn, trong phủ đèn ***g thắp sáng rỡ mà lòng Hạ Hầu Lan âm khí mịt mùng. Nếu có thể, hắn sẽ lập tức chấm dứt cuộc đời này… mặc kệ cái chết có thể vĩnh viễn ghi khắc tên hắn vào lòng Dịch Thủy hay không.
Nhưng hắn còn có trọng trách trên vai, hắn không thể chỉ làm một thường nhân bị đắm chìm trong bể khổ ái tình, hắn còn là trụ cột của Tuyết Duyên quốc – Lạc Vương gia. Nếu hắn chết, không chỉ quốc gia chấn động, bất an mà bách tính còn đối mặt với nguy nan chiến loạn; thậm chí đến lễ vật cuối cùng hắn tặng Dịch Thủy cũng có thể trở thành vô nghĩa.
Phải, lễ vật hắn dành cho Dịch Thủy, chính là chiếu thư hạ lệnh chủ nô toàn quốc phải đem đất đai, thạch trường hoặc thảo nguyên phân chia cho các nô lệ; mỗi năm chỉ được thu của họ một khoản theo luật định, phần hoa lợi thặng dư đều thuộc quyền sở hữu của chính những nô lệ đã tạo ra nó. Nguyên bản ý đồ của Hạ Hầu Lan lúc ấy chỉ là làm sao tạo cơ hội cho Dịch Thủy có thể hưởng một chút xứng đáng với công sức lao động cần cù của mình. Hắn còn chưa nghĩ ra chiếu lệnh ấy có thể tạo ra động lực lao động lớn tới mức nào trong chúng nô lệ, khiến quốc lực của Tuyết Duyên trong vòng một vài năm tới sẽ cường đại gấp bao nhiêu lần. Tất nhiên, ấy còn là chuyện sau này. (Ây nha~ này không phải giống như thời kỳ quá độ của xã hội chiếm hữu nô lệ lên phong kiến sao? Lại bị ta áp dụng vô đây ^_^ ~ ta cũng thiên tài quá ha?)
Vong Nguyệt bước tới, dâng một bàn điểm tâm rồi nhẹ nhàng nói: “Vương gia, ăn một chút chứ.”
Hạ Hầu Lan nhận điểm tâm từ tay nàng rồi đột nhiên lẩm bẩm: “Vong Nguyệt, nếu ta nói giờ ta chỉ hận không thể chết đi được, liệu ngươi có nghĩ ta sao quá nhu nhược không? Ha ha, ngươi không cần trả lời, chính ta cũng hiểu… mượn cái chết để trốn chạy là cách hèn nhát, cách vô dụng nhất trên đời. Nhưng… nhưng không còn Dịch Thủy, ta thực… ta thực sự không thiết sống nữa, cảm giác này ta… chịu không nổi a, Vong Nguyệt.” Lệ tích rơi xuống đĩa điểm tâm trên tay, hắn nghẹn nghẹn đưa một miếng lên miệng, điểm tâm vô vị như muốn ụa khỏi cổ họng, hắn lại gắng gượng nhay nghiền miếng thức ăn trong miệng rồi uể oải nuốt xuống.
Vong Nguyệt nhìn bộ dạng hắn một hồi, thay vì tỏ vẻ cảm thương đột nhiên nàng bật cười, nhẹ nhàng nói: “Vương gia đã yêu thương Dịch Thủy đến thế, thì càng không thể nghĩ chuyện quyên sinh được.”
Hạ Hầu Lan đột ngột ngẩng đầu, gằn giọng: “Ngươi nói gì?! Ngươi hiểu lòng ta cảm thấy thế nào được sao?! Dịch Thủy đi rồi, cả đời này hắn sẽ không bao giờ trở lại gặp ta nữa, ngươi có hiểu không? Ta… ta mất rồi, ta vĩnh viễn mất hắn rồi, ngươi có hiểu không hả?!”
Không ngờ Vong Nguyệt chỉ bình thản đáp: “Ta biết a, Vương gia, nhưng ta một chút cũng không thấy thương tâm. Ừ thì sớm hôm nay ta vốn cũng nghĩ như Vương gia, nhưng đến giờ ta chợt hiểu ra thế này… Ha ha, Vương gia à…” Nàng tự nhiên cúi xuống bên tai Hạ Hầu Lan, nhỏ giọng thì thầm mấy lời. Một hồi chỉ thấy chủ tử luôn tự hào thông minh, linh diệu của nàng không dưng ngây mặt rồi đột nhiên “phịch!” một cái, té khỏi ghế.
…
Nhờ chiếu thư của Hạ Hầu Lan, giờ cuộc sống của chúng nô lệ so với trước đây có thể coi như một bước lên tiên cung. Ngay khi Dịch Thủy về tới nhà, đã thấy cha mẹ và muội muội hắn đang hào hứng bàn nhau năm nay nên trồng thức gì. Thấy hắn về, cả nhà đều phấn khởi khôn xiết, Dịch bà vội vội vàng vàng đi nấu cơm, Dịch Châu thì hăm hở trì kéo ca ca, đòi hắn kể lại chuyện trong Vương phủ. Đến chiều nô lệ quanh vùng nghe tin Dịch Thủy về đều lũ lượt kéo tới thăm hỏi, gian nhà nho nhỏ bỗng dưng chật ních người, tới mức có lúc chính Dịch Thủy cũng không biết phải ngồi vào đâu.
Cuộc sống thế này quả là tuyệt diệu a. Địa vị của chúng nô lệ cũng không còn bị coi thường như trước, khiến Dịch Thủy có lúc nghĩ đời này ước muốn lớn lao được thoát bỏ thân phận nô lệ có lẽ quên đi cũng được. Lại có những chiều thoải mái nằm suy nghĩ, hắn không khỏi tự nhắc tất cả những điều này có được đều phải cảm ơn tên hỗn đản nào đó… Nhớ tới Hạ Hầu Lan, tự khắc trong đầu hiện ra hình ảnh hắn tiễn theo mình ngày chia tay, lòng chợt dấy một tia ưu phiền… bất quá, tất cả đều bị hắn xua đi thật nhanh.
Qua vài ngày nữa, hạt giống được cấp tới, cả nhà Dịch Thủy lại cùng ngồi bàn chuyện trồng trọt. Thảng lúc ngơi chuyện, Dịch Châu tiện miệng nói: “Ca ca, nghe đâu có một nhà nô lệ mới chuyển tới nha, hôm qua ta thấy nhà bên cạnh có mấy người ra vô. Cơ mà nhà này chắc là một nhà quản nô chức lớn lắm, vì người tới sửa sang nhà bên đó nhiều lắm a, mới mấy bữa mà đã thành cả một căn nhà ngói lớn lắm rồi. Cũng kỳ quá nha, quản nô nào mà lại tới ở cạnh nhà mình ha?”
Dịch Thủy cười cười nói: “Chuyện ấy chờ ngươi tự đi hóng hớt là được rồi.” Nhắc tới quản nô, tự nhiên nhớ đến chuyện Yến Niếp và San Hô tự vẫn cùng đám Chu quản nô có lẽ đã bị xử tử, rốt cuộc trong đầu vẫn không khỏi nghĩ tới Hạ Hầu Lan, lòng hắn hốt nhiên trĩu nặng.
Đương lúc thẫn thờ, hắn bỗng giật mình nghe một tràng tiếng ngựa hí, lại thấy đoàn xe thồ rục rịch thồ hành lý qua cửa nhà mình. Dịch Châu hào hứng kêu lên:
“Nhất định là nhà này nhiều người hầu lắm nha~ Oa, họ còn dùng cả xe ngựa nữa, chắc chắn không phải quản nô chức nhỏ đâu! Ca ca, mình ra xem đi.” Tiểu nha đầu một bụng hiếu kỳ không đợi Dịch Thủy đồng ý đã xăng xái kéo áo hắn cùng chạy ra cửa. Vừa ngó ra đã thấy đám đông nô lệ lố nhố đứng xem, vừa nhìn vừa chỉ trỏ ao ước.
Vốn Dịch Thủy chẳng hứng thú gì với những chuyện kiểu này, nhưng khi hắn nhìn rõ người vừa từ trong nhà đi ra, thì… đôi mắt trong sáng như thu thủy thoáng chốc trợn tròn như chuông đồng, mà đừng nói hắn, cả Dịch Châu và không ít nô lệ đứng quanh đó mặt cũng đều biến sắc, sững sờ.
——-
from Lê Hoa đại nhân: Ờm, tự nhiên muốn nói thêm một chút; lúc bắt đầu quyển này, đã nói qua sẽ không còn ngược tâm nữa, cơ mà Hạ Hầu Lan và Dịch Thủy muốn ở bên nhau được còn phải kinh qua không ít sự nữa nha. Cũng như có bạn độc giả mới nói ấy, trở ngại giữa lớn nhất hai người đó lúc này chính là Dịch Thủy còn rất thiếu niềm tin. Bởi vậy nếu cứ thế ép bọn họ cùng một chỗ, tất bất hợp lý. Hơn nữa ta còn chưa muốn mang tiếng đầu voi đuôi chuột nga~
***