CHƯƠNG HAI BẢY
Hắn cuối cùng nghĩ thế nào? Hắn đang giận mình sao? Nếu thế sao hắn vẫn đáp ứng, không lẽ là vì lời hứa ban nãy, thực chỉ vì lời hứa đó sao????
Nằm bên người Hạ Hầu Lan, chưa bao giờ Dịch Thủy cảm thấy bất an thế này… phải làm sao đây? Hắn nên làm gì bây giờ? Liệu Hạ Hầu Lan có nghĩ hắn là loại tiểu nhân trong đầu chỉ tham lam tước vị không?? Hắn sẽ không cho rằng tất cả đến giờ đều chỉ là trăm phương ngàn kế dàn dựng để lừa gạt hắn chứ??
Thôi được, Dịch Thủy thừa nhận, mới đây thôi hắn quả thực muốn có được tước vị kia, bởi hắn không phục. Vì sao chính mình mãi mãi chỉ có thể là một tính nô? Nếu số phận đã không để hắn thoát kiếp hầu hạ người khác; vậy đã làm hắn quyết phải làm đến tối thượng địa vị, phải làm đến lúc có thể cùng Hạ Hầu Lan sánh vai đường hoàng mới cam tâm.
Cuối cùng cũng chỉ vì thế mà căn cơ suy tính, thế nhưng giờ hoàn toàn không phải thế nữa… hắn giờ chỉ cần biết Hạ Hầu Lan đến tột cùng đối với mình có bao nhiêu thương yêu. Coi như một lần đánh cuộc, thử lòng dạ hắn sâu cạn nhường nào; Dịch Thủy cũng chẳng cần quan tâm Vương phi hay không nữa.
Thế nhưng xem tình trạng lúc này, hình như hắn vừa phạm một sai lầm ngu ngốc. Cực kỳ ngu ngốc.
Có điều hắn không muốn giải thích, ít nhất ngay bây giờ hắn không muốn giải thích. Làm vậy liệu còn giữ được chút nào tự tôn sao?
Thôi đành vậy, Hạ Hầu Lan a, nếu ngươi thực sự mất hứng, ta… ngày mai ta sẽ nói thực cho ngươi hay. Còn giờ, ít nhất để ta đêm nay tự gạt mình vậy, để ta tin rằng ngươi thật lòng yêu ta, nguyện ý cho ta tất cả, để ta tin rằng tâm chúng ta thực ở cùng một nơi.
Khẽ nén tiếng thở dài, Dịch Thủy biết mình đã thay đổi rồi. Nhu nhược yếu đuối, nơm nớp lo được mất; thế nhưng hắn vô pháp khống chế… lẽ nào ái tình chính là thế này sao? Một ngày sa vào rồi tự khắc không còn là mình nữa…
…
Trọn một đêm cả hai đều không ngủ. Trước khi rời đi Hạ Hầu Lan liếc nhìn Dịch Thủy lần nữa, thấy hai mắt hắn vẫn nhắm, nhưng một chút rung động trên hàng mi tiết lộ rằng hắn hoàn toàn không ngủ.
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười bỡn cợt, Hạ Hầu Lan thấp giọng lẩm bẩm: “Vương phi sao? Hảo, ta sẽ cho ngươi, xem ngươi có đủ phúc khí tiếp nhận không.”
Hắn nói xong liền xoay người bỏ đi, cả buổi sớm tinh sương chỉ có mình vì sao mai nhìn thấy một màu thê lương, ảm đạm trên gương mặt nam nhân cao ngạo.
Hạ Hầu Lan đi rồi, Dịch Thủy cũng không thể nằm tiếp được. Hắn rời giường rửa mặt, chải đầu xong xuôi; cũng không có cảm giác muốn ăn uống gì. Đang ngồi bần thần thì vừa lúc Vong Nguyệt tới; nàng ngồi xuống nhìn hắn một lượt, lập tức nhận ra Dịch Thủy có điều lo lắng không yên, liền hỏi han đầu đuôi.
Ban đầu Dịch Thủy muốn giấu giếm, tới khi nàng hỏi dồn mãi khiến hắn nhịn không nổi, huống hồ trong lòng đang hỗn loạn, đành từ từ kể hết sự tình.
Vong Nguyệt vừa nghe xong thì lập tức kinh hoàng trợn mắt, gương mặt tái mét, lắp bắp không thành câu: “Trời… Trời ạ! Dịch Thủy, ngươi… Ai~~… Ngươi thật ra… Ngươi thật… Ai~ ta vốn tưởng rằng… tưởng ngươi là kẻ thông minh. Làm thế nào… làm thế nào giờ ngươi lại… lại hành động ngu ngốc như vậy?? Ngươi… bao lời dặn dò, khuyên nhủ của ta ngươi đều bỏ ngoài tai hết rồi!” Nàng nói đến đó thì vừa cuống vừa giận, hậm hực giậm chân.
Dịch Thủy thấy nàng phản ứng mãnh liệt như vậy, lòng cũng không có mấy cảm giác, thản nhiên nói: “Ta biết, ngươi đang trách ta không biết lượng sức, vọng tưởng tước vị. Không sai, ta từ ngày đầu tiên vào Vương phủ, đã có ý đó rồi. Ai bảo ta trời sinh cá tính đã như vậy chứ. Thế nhưng… những ngày qua, hắn ta… Ai~ hắn ta từ lâu bám riết trong lòng ta, ta vì hắn mà như không còn là mình nữa. Vì hắn mà ngay cả việc đời ta khinh ghét nhất là hầu hạ kẻ khác ta cũng thành ra vui vẻ chấp nhận. Còn hận không thể cho hắn hết thảy những gì hắn muốn, hận không để đào cả tâm can mình ra cho hắn nhìn. Ta thành như vậy, có thể còn lòng dạ ham muốn hư vị* Vương phi ấy nữa sao?”
Vong Nguyệt nghe một hồi, mới nghi hoặc hỏi lại: “Ngươi đã nói thế ta cũng tin tưởng, nhưng đã vậy sao ngươi còn…”
Nàng chưa nói hết câu, Dịch Thủy đã kích động ngắt ngang: “Ta muốn biết đáp án, ta muốn biết lòng hắn có thực giống như ta, có thực nguyện ý cho ta tất cả, dù là địa vị Vương phi hay không? Ta chỉ muốn biết có thế. Ngày thường hắn dốc lòng săn sóc ta, rốt cuộc khiến ta yêu hắn mất rồi… giờ nếu ngay cả một đáp án như vậy còn không có được, đối với ta không phải quá bất công sao?!”
Vong Nguyệt buột miệng thở dài, nghe Dịch Thủy nói vậy nàng cũng chẳng biết cãi lại ra sao. Chợt lại nghe Dịch thủy nói tiếp:
“Vong Nguyệt, chuyện này ngươi đừng tiết lộ cho bất cứ ai. Kể cả Vương gia, dù ta nói hay không, ngươi cũng không được nói với hắn. Ngươi đáp ứng ta chứ?”
Chờ Vong Nguyệt gật đầu rồi, Dịch Thủy mới mỉm cười: “Ta biết ngươi là người trọng tín, thôi không bắt ngươi phát thệ*. Ha ha, chuyện giữa ta và hắn, ta không muốn người khác can thiệp, ngươi hiểu cho ta. Chậc, không chừng… đó cũng là ái tình ích kỷ thôi. Ngươi thấy phải không?”
Vong Nguyệt lắc đầu, đáp: “Ta cả đời chưa từng yêu ai, chuyện tình ái ta cũng không hiểu. Chỉ mong sao lần này ngươi và Vương gia có thể yên ổn, thuận lợi vượt qua. Nói ta hữu kinh vô hiểm* cũng được, chỉ cầu nghìn vạn lần đừng phát sinh sóng gió. A di đà phật…”
——
*hư vị: địa vị giả tạo, vô nghĩa.
*phát thệ: thề.
*hữu kinh vô hiểm: (có lẽ là) thần hồn nát thần tính, chưa thực gặp nguy hiểm đã kinh hãi.
ọ__ọ ôi~~ mình hêm có tung hoa cho sự cứng đầu của Thủy Thủy… cơ mà Lan Lan sao ảnh giỏi trở mặt quá đi… ọ___ọ ~~
—
còn nữa, từ bi giờ mình sửa tước hiệu ‘Nhạc Vương’ của Lan Lan thành ‘Lạc Vương’ nha ò_ó ~ thật ra Nhạc Vương hay Lạc Vương mới đúng mình cũng hêm chắc lắm, nhưng hôm qua mới để ý là Hán Việt từ đó có thể đọc là ‘Nhạc’ hoặc ‘Lạc’, mà hình như ‘Lạc’ hợp lý hơn õ_ò~ mấy lại mình thấy nghe ‘Lạc Vương’ ưa ưa hơn :”>~
***