CHƯƠNG HAI SÁU
Hạ Hầu Lan một lần nữa giật mình kinh hãi vì chính ý nghĩ của mình. Lẽ nào ảnh hưởng của Dịch Thủy đối với hắn đã nghiêm trọng tới mức này sao?? Lẽ nào cả mình cũng có ngày trở thành như cái gì ‘vi mỹ nhân quân bất tảo triều*’ chết tiệt đó sao? Không đời nào! Hắn sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra được!
Còn may Dịch Thủy hiểu được tiến thoái, bằng không nếu hắn cố tình nán lại không đi, Hạ Hầu Lan tự biết mình cự tuyệt không nổi. Đến lúc này hắn thực đã không còn nhận rõ được tình cảm của mình với Dịch Thủy đã sâu sắc tới mức nào. Cảm giác này khiến hắn giật mình sợ hãi, nhưng tự nhiên cũng không nén được một tia ấm áp, cảm động.
…
Đêm xuống, thẳng tới quá giờ Tý, núi tấu chương mới được phê duyệt xong, Hạ Hầu Lan vốn định nằm lại thư phòng nghỉ ngơi luôn; nhưng vừa nhớ tới Dịch Thủy… nơi căn bản nhất của nam nhân tự nhiên thành ra vô phương khống chế. Chỉ nghĩ nếu không tìm tiểu nam nô khả ái kia hảo hảo ‘phát tiết tâm sự’ một phen thì cảm giác bức thiết trong người thực là muốn bao nhiêu khổ sở cũng có bấy nhiêu a~.
Nghĩ sao quả nhiên phải làm vậy, Hạ Hầu Lan lập tức rời thư phòng tới chỗ Dịch Thủy. Vừa đến nơi, thoáng trông thấy hắn hết thảy mệt mỏi trên người Hạ Hầu Lan đều tan biến, hắn hăm hăm hở hở tiến lại ôm choàng lấy Dịch Thủy đang ngồi đọc sách bên bàn, nhanh chóng cúi xuống bắt lấy đôi môi mềm mại vừa hé mở.
Quấn quýt tới khi đối phương muốn ngộp thở mới rời ra, lại tươi cười, hỏi: “Muộn thế này sao còn chưa ngủ? Làm sao biết nhất định ta sẽ đến chứ? Ngươi có tự tin vào mị lực của mình thế sao?”
Dịch Thủy hừ một tiếng, đáp lại: “Ngươi xem lại à, rõ ràng tự ngươi chưa gì đã chạy tới đây chứ. Nếu nói mị lực, ta dám tự tin không chỉ có điểm này đâu.”
Hắn vừa nói dứt lời, Hạ Hầu Lan đột nhiên bế bổng hắn lên tiến thẳng tới giường ngủ, hơi thở bắt đầu gấp gáp, nói: “Ta biết, ta biết! Ta biết tiểu nhân nhân ngươi mị lực rất lớn, hại Bản vương một khắc một khắc đều dứt không được…”
Miệng nói tay cũng không ngừng mó máy, thoáng cái y phục cả hai từ ngoài vào trong đều bị trút bỏ. Hạ Hầu Lan nôn nóng khó nhịn đem thuyền nhập bến, mới bắt đầu đã làm một trận cuồng phong bạo vũ; qua vài lần mãnh liệt tiến nhập, cả hai người đều mồ hôi đầm đìa, rên rỉ thở dốc.
Lần này mây mưa, có thể nói đến vô lượng khoái hoạt; Hạ Hầu Lan thần trí đều chìm trong mê ảo, mơ màng quan sát người dưới thân, tựa hồ cảm thấy hôm nay hắn có gì đó khác thường: khóe mắt phảng phất lộ ra tiếu ý, càng khiến chính mình mê mẩn tâm thần, thêm một trận rung động chỉ chực chờ phun trào…
Đột nhiên, bên tai nghe tiếng Dịch Thủy u uẩn thì thầm:
“Vương gia, ngươi thích Dịch Thủy ư?”
“Tiểu ngốc tử, đến giờ còn hỏi chuyện ngớ ngẩn này. Ta nếu không thích ngươi, còn có thể vì ngươi hao tâm tổn tứ đến vậy sao? Ngươi đi hỏi khắp Vương phủ xem có ai từng được sủng ái như thế không?” Hạ Hầu Lan thầm nghĩ Dịch Thủy chắc hẳn đang lo lắng cho địa vị của mình, không khỏi có thêm vài phần thương yêu.
“Thích ta đến mức nguyện ý cái gì cũng cho ta sao? Bất kể là thứ ta có được nhận hay không sao?” Dịch Thủy hỏi tiếp, đôi mắt lấp lánh sáng, không hề giấu giếm sự nôn nóng.
“Đương nhiên rồi, bằng không tự thể lần trước cả Hoàng điệt* lẫn chính ta còn không có, ta lại tặng ngươi sao?” Tuy cảm thấy có điểm kỳ quái, nhưng Hạ Hầu Lan cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm; cơ bản là tiểu đệ bên dưới từ lâu đã trướng đại, hừng hực chờ xông trận đang cực lực đoạt đi sự tỉnh táo của hắn.
“Vương gia ở Tuyết Duyên ta sánh ngang Hoàng thượng, lời đã nói ra là không được rút lại a.” Dịch Thủy hài lòng mỉm cười.
“Dù ta không phải Lạc Vương, chỉ cần là đối với Dịch Thủy ngươi, ta tuyệt đối nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.” Hạ Hầu Lan vỗ ngực bảo chứng. Còn phải nói, bất kể sĩ diện nam nhi hay sĩ diện của Lạc Vương, cũng không thể để hắn phải thất vọng.
Dịch Thủy cười đến mãn ý, dường như còn lộ ra vẻ tinh nghịch, khả ái vì thực hiện được mưu đồ nho nhỏ, mất một lúc hắn mới nói tiếp: “Nếu đã vậy, ta cũng không khách khí nữa… A!!!…” Câu sau chưa kịp nói đã bị luồng lửa nóng từ Hạ Hầu Lan phun trào cắt đứt. Hắn chỉ còn cảm thấy tràng bích một trận bốc hỏa, bên tai bập bùng thanh âm nồng nhiệt của Hạ Hầu Lan:
“Ngươi muốn thứ gì? Chỉ cần ngươi nói ra, thứ gì Bản vương có ngươi muốn bao nhiêu cũng được…”
Dịch Thủy vòng tay ôm siết thân thể nam nhân cường tráng, trong lòng trào dâng xúc động, thầm nhủ chỉ cần những lời này của hắn đã là quá đủ. Nhưng ngoài miệng hắn vẫn liều đến cùng:
“Ta muốn vị trí ngay bên cạnh ngươi. Không chỉ tại trên giường này, ta là muốn một khắc một khắc đều ở cạnh ngươi; quang minh chính đại đứng bên ngươi. Hạ Hầu Lan, ngươi hiểu ta muốn chính là thứ gì rồi chứ? Ngươi cho ta được vị trí Vương phi không?”
Trong nháy mắt toàn thân Hạ Hầu Lan đông cứng, phải một lúc sau hắn mới trúc trắc ngẩng đầu, chăm chú nhìn Dịch Thủy, hỏi:
“Ngươi… nói thật sao? Ngươi thực sự không phải đùa giỡn chứ?”
Lòng Dịch Thủy đột nhiên trầm lạnh, đồng thời cũng rung lên một trận kinh hoàng. Nhưng ai bảo hắn là kẻ cường ngạnh kiên quyết, cung đã giương tên nhất định sẽ bắn; để nhận được đáp án cuối cùng trong lòng, cho dù phải cố sức nhiều nữa hắn cũng tuyệt không lùi bước.
Hắn ngước mắt chăm chú nhìn lại Hạ Hầu Lan, miệng đáp: “Đúng vậy. Ta không phải đang nói đùa, ta muốn vị trí Vương phi. Lạc Vương điện hạ cao quý, ngươi không phải bắt đầu hối hận chứ? Chính miệng vừa nói ra, ngươi định chưa đầy một khắc sau đã phủ nhận sao?”
“Không. Ta sẽ cho ngươi. Vị trí Vương phi chứ gì?”
Hạ Hầu Lan chậm rãi nhỏm dậy, trong mắt chỉ còn một mảnh băng lãnh. Nằm xuống bên cạnh Dịch Thủy, hắn nhàn nhạt nói: “Ta mệt rồi, muốn ngủ. Tiểu nô lệ thông minh của ta, ta phải thừa nhận, ngươi thực sự rất thông minh, rất biết cách chọn thời cơ.”
Nói chưa hết lời hắn đã nhắm mắt lại, không muốn để Dịch Thủy nhận ra tâm trạng lãnh đạm của mình. Đầy một lòng ham muốn bỗng nhiên hóa ra vô hạn thất vọng, phảng phất tựa như đang vân du bay bổng đột nhiên trượt ngã xuống tận vực sâu không đáy.
Trái tim hắn cũng từng chút từng chút bị cảm giác lạnh lẽo len lỏi thâm nhập… dần dần đông thành một tòa băng sơn*.
—-
*vi mỹ nhân quân bất tảo triều: vì mỹ nhân, quân vương bỏ buổi chầu sớm.
*Hoàng điệt: điệt = cháu trai <- Lan Lan ảnh đang nói về bạn Hoàng thượng (vai siêu-phụ) đó ~ *băng sơn: núi băng ọ__ọ ~ rồi… từ đây tạm nghỉ tung tăng ( ~ ***