[Nam Nhi Đương Tự Cường Hệ Liệt] – Bộ 5 – Tình Phùng Ác Ý

Chương 10




Editor: Magi điên ( Osin)

Bê-ta: Nami-chan

Bạo khí rồi, thật tức chết, tức đến mức gần như não sung huyết, hiện tại tức giận đến sắp phát cuồng từ ngữ nào cũng có thể dùng trên người hắn.

Y bị một đám nữ nhân ăn đậu hũ, Tam cô trong thôn cười bảo thắt lưng y hảo mảnh mai, Lâm đại tỷ cuối phố cười nói  tóc y thực mềm mại, Tăng ma ma đầu thôn cũng nhéo cái mông y một phen, lại còn bình phẩm nói mông y chắc như vậy, về sau khẳng định sẽ sinh con trai.

Sinh con trai?

Nghe đến đó y suýt chết  bất đắc kỳ tử, Bách Tỷ Ngạn này đến tột cũng là ở bên ngoài tạo ra bao nhiêu lời đồn, lại còn bịa đặt bao nhiêu chuyện nữa a! Nhìn một đám nữ nhân vây quanh y, nói muốn thay y làm hỉ phục, còn nói mũ phượng của y nhất định sẽ thỉnh Lâm đại nãi nãi già nhất trong thôn đính thêm trân châu lên, tuyệt đối so với người khác sẽ kiều diễm như hoa, khiến cho những tiểu cô nương nơi này phải ghen tỵ.

Đám người dần tản đi, y vẫn bị cả đám tam cô lục bà này sờ toàn thân cao thấp từng chỗ từng chỗ một, các nàng bàn bạc phải làm hỉ y như thế nào, mà lão bản bán vải đã bảo đảm, nguyện ý quyên ra tấm hồng bố (vải đỏ) cao cấp nhất của cửa hàng, để làm xiêm áo cho y mặc lúc xuất giá, càng khiến cho đám nữ nhân nắm tay nhau, vội vã đến của hàng vải xem, mới giúp y thoát nạn.

“Ngươi rốt cuộc là bịa đặt bao nhiêu?”

Chờ những người này đi rồi, Bạch Luật Nghi lập tức liền mạnh mẽ lôi Bách Tỷ Ngạn hướng phòng hắn đi đến, sau khi đi vào, đại cước của y ầm một tiếng đóng cửa lại, vừa mở miệng liền lập tức chất vấn, mà Bách Tỷ Ngạn mặc dù thân có võ công, nhưng vẫn ngoan ngoãn để y lôi đi.

“Ta yêu ngươi.”

“Cái….cái gì?” Tim của y thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

Y lại có cái loại cảm giác nhanh bị Bách Tỷ Ngạn làm cho điên lên, người này căn bản là khó có thể theo kịp câu hỏi rõ ràng mạch lạc của y, bởi vì hắn có điểm quái gở, lại có một chút quái thai, hơn nữa thường luôn trầm mặc, cho nên không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng chỉ cần vừa nói ra, thường chỉ cần một tiếng đã khiến người ta kinh ngạc, làm người khác ngạc nhiên hoảng sợ không dám nói gì.

“Ta đã nghĩ rất lâu, ta cảm thấy rằng ta rất yêu ngươi. Ngươi quả thực nói năng không biết lựa lời, tính tình thì ương bướng, thường nếu không hài lòng cái gì liền chửi ầm lên, miệng cũng thường thốt ra nhiều lời nói gở, làm cho ta không hiểu là ngươi đang vui hay buồn……”

“Oa, đây là những lời mà người cầu yêu nên nói sao? Đây thật sự là lời cầu yêu kém kỏi nhất ta từng nghe qua!” Vốn là một giây trước mới còn động tâm, nhưng hiện tại lập tức biến thành oán giận, muốn mở đại hội phê bình sao? Vậy cũng sẽ mở.

“Ngươi như thế nào không xem lại chính ngươi đi. Máy móc của ngươi không linh hoạt lại chỉ biết sung sướng một mình, không có nam nhân nào giống ngươi không biết ôn nhu săn sóc như vậy! Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi anh tuấn nhiều như thế nào, ở hiện đại xác định chắc chắn rằng sẽ bị người ta xa lánh vì quái thai, mà ngươi bình thường trong một ngày nói không đến mười câu, ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng chưa nói qua, còm dám bảo ngươi yêu ta? Ta nói cho ngươi biết, ngay cả pháo hữu (1) chí ít cũng có thể ở trên giường, nói ta có nhiều yêu kiều đáng yêu thế nào.”

(1) Pháo hữu: Theo ta hiểu là bạn tình nhanh chóng, bạn tình 1 đêm 

“Pháo hữu là cái gì? Vì sao lại cùng ngươi ở trên giường? Vì sao phải khen ngươi yêu kiều đáng yêu?”

Bách Tỷ Ngạn âm trầm nối tiếp âm cao, Bạch Luật Nghi thật muốn vả vào miệng mình một cái, tên cổ đại này, bao nhiêu người đều vì sự trong sạch của hắn mà làm chứng, chính mình lại tức giận lên tự phơi bày yếu điểm của mình ra.

Tuy nói tình sử của chính mình cũng coi như phong phú, nhưng mà Bách Tỷ Ngạn nói không chừng có tính khiết phích trong tình yêu, bởi vì nương tử trước kia không phải cũng là thú một xử nữ sao? Còn muốn cái gì thủ cung sa (2), nhìn vào cũng biết chưa hề bị nam nhân khác chạm qua, nói không chừng hắn ở phương diện này quan điểm cũng thực truyền thống, ngoan cố.

(2) Thủ cung sa: Là phương thuốc mà người cổ đại dùng để nghiệm chứng trinh tiết của nữ nhân. Nghe bảo chỉ cần lấy thứ đấy sơn lên người nữ nhân, quanh năm sẽ không tan biến, nhưng chỉ cần người nữ tử đó cùng nam nhân mập hợp, nó sẽ biến mất vô hình. Vì vậy, người cổ đại thường dùng thuốc này để kiểm nghiệm trinh tiết của nữ nhân.

“Quan hệ cái rắm gì tới ngươi, ta có giao hữu trong giới của ta.” Y tránh nặng tìm nhẹ, hơn nữa phòng ngự tốt nhất chính là bén nhọn công kích. “Hơn nữa ngươi vì cái gì mà nói ngươi yêu ta, bất quá mười năm nay không ai cho ngươi làm, ta cho ngươi làm, cho nên ngươi mới bị *** làm cho đầu óc mê muội. Chuyện này cùng yêu căn bản là không có quan hệ, ta mới không tin tưởng ngươi như vậy chính là yêu ta.”

Bách Tỷ Ngạn ngồi ở bên giường bình tĩnh nói: “Ta có thử qua, ta cùng người khác đều không không có biện pháp.”

“Đừng có lừa ta, ngươi với ai thử qua? Bịa đặt ít thôi, ta không giống đám người khờ dại thiện lương ngoài kia, tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói dối của ngươi.”

Bách Tỷ Ngạn cởi ra ngoại sam, “Ta cũng đã đến một kỹ viện khá xa thử qua, ta thỉnh tú bà nới đó giới thiệu cô nương tài nghệ hơn người cho ta, phải biết chơi lại phải biết làm cho nam nhân vui vẻ, lãng phí mười hai lạng bạc của ta, nàng đối với phía dưới của ta hết liếm lại ngậm rồi lại hấp rồi khẩy, nhưng của ta phản ứng vẫn thực lãnh đạm, trên thực tế, độ cứng của ta căn bản là không thể sát nhập thân thể của nàng.”

Hắn miêu ta rất sống động, hoàn toàn không giống đang giả dối, hơn nữa cách miêu tả của hắn như một bức tranh thủy mặc cũng không giống như là giả, khiến cho Bạch Luật Nghi cả kinh không nói nên lời. Hắn thế mà lại đi triệu kỹ, vừa rồi có bao nhiêu người vì nhân cách của hắn mà cam đoan hắn trong sạch, những người sợ rằng dù gặp phải cũng không thể tưởng được Bách Tỷ Ngạn lại đi triệu kỹ.

Bách Tỷ Ngạn vẫn còn chưa nói xong, “Ta có nghĩ tới, có lẽ mấy năm nay ta đối với nữ nhân đã không còn đứng dậy được, ta lại cho tú bà hai mươi lạng bạc, bảo nàng kiếm cho một người tư sắc diễm lệ, có sở trường hầu hạ nam nhân. Tiểu quan kia so với ngươi đẹp hơn gấp mười lần, thanh âm so với ngươi kiều diễm hơn gấp trăm lần, làn da cũng trắng nõn mịn màng hơn ngươi, mái tóc không nửa dài nửa ngắn khó coi như ngươi, thân thể lõa lồ trắng nõn của hắn tựa như bạch ngọc làm động lòng người, lúc hầu hạ lại càng kiều mỵ động lòng người…………..”

Hắn càng nói càng quá đáng, Bạch Luật Nghi không thể nghe tiếp, meo meo, có người nói chuyện đả thương người khác như vậy sao? Y giận dữ rống lên: “Như thế nào? Ta bộ dáng xấu không được sao? Phơi nắng nhiều nên đen cũng không được sao? Tóc ta vốn ngắn, vì các ngươi, nên ta mới cố ý nuôi đài hơn, thanh âm của ta chính là thô như vậy, tính tình cũng bộp chộp như thế, như thế nào, ngươi khó chịu à?”

Bách Tỷ Ngạn một phen kéo lấy y, Bạch Luật Nghi ra sức chống cự, nhưng vẫn không địch lại được khí lực của hắn, bị khóa chặt chẽ trên người, không thể động đậy.

Bách Tỷ Ngạn trong ánh mắt có một ánh lửa nhạt nhòa đang lay động, “Ta cái gì cũng đều thử qua, ta để cho hắn ngậm, mút, liếm, lộng, càng để cho hắn giống như lần đầu tiên cùng ngươi, ở trên người ta chuyển động thắt lưng, ta ngạnh nhưng không đứng dậy được, thậm chí lại còn cảm thấy nhàm chán cực độ. Ta vì loại chuyện ngu ngốc này, lãng phí hai mươi lạng bạc, lại còn giảm đi thời gian được ở cùng ngươi, việc này thực sự là việc ngu xuẩn nhất trong cuộc đời ta.”

Bạch Luật Nghi nghe đến đó phát run lên, ý nghĩa trong lời nói của hắn giống như là y ở chung với hắn trên thế gian này là một việc cần phải làm nhất, mọi việc khác đều không thể cấp bách bằng chuyện này.

Bách Tỷ Ngạn vén lên những sợi tóc nửa dài nửa ngắn của y, ôn nhu nói: “Ta không muốn lại làm loại chuyện ngu xuẩn nữa, ta nghĩ phải cùng một chỗ với ngươi, ta muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ngươi, ta muốn mỗi buổi tối, ngươi ngủ trên giường của ta khiến cho ta cảm thấy ấm áp. Ta thích ngươi lúc ngậm lấy ta, nâng lên hai gò má, khi cảm thấy khổ sở mở to hai mắt đẫm lệ, càng thích hơn là buổi tối ngày hôm đó ngươi thực chặt gắt gao bao lấy bộ vị của ta. Tuy rằng cúc huyệt của ngươi giống như trong sách đã viết xem như thực sắc hồng, nhưng cảm giác được loại này chặt chẽ hút, ta thực thích.”

“Oa, xin ngươi nói chuyện ăn khớp một chút, nói đông nói tây, vậy mà lại nói đến của ta………” Nói đến cúc huyệt làm chi! Y không nói được nữa, vì y lộ ra khuôn mặt đang ửng hồng, nói nửa ngày, thì ra Bách Tỷ Ngạn thật sự hướng y cầu yêu, hơn nữa cũng thật thà nói ra hắn vì muốn thí nghiệm đoạn tình cảm  của mình, cho nên mới chạy tới kỹ viện phiêu kỹ, chẳng qua là sau này cảm thấy lãng phí thời gian tiền tài, thật ra thì người hắn yêu là y, người hắn khẩn cầu cũng là y.

“Cho nên pháo hữu là cái gì?”

Hắn phải điều tra ra căn nguyên gốc rễ, xiết chặt không tha cho đề tài này, khiến cho khuôn mặt Bạch Luật Nghi bạo đen, y ấp a ấp úng nói: “Chính là cái kia…….. Chính là cái này……… À chính là A Hổ hình như lớn hơn, chúng ta nên đổi y phục lớn hơn cho hắn, đúng không?”

Y cố gắng nói sang chuyện khác, nhưng ngược lại càng lộ vẻ giấu đầu hở đuôi, làm cho sắc mặt Bách Tỷ Ngạn trầm xuống, hai tay kéo lấy vạt áo của y, nửa người trên của y hoàn toàn trần truồng, y chột dạ đến cực điểm, tự dưng công bố tình sử ngày xưa với Bách Tỷ Ngạn, vậy Bách Tỷ Ngạn có thể đòi khai cả một buổi tối, hắn mới không ngốc như vậy.

Huống hồ Bách Tỷ Ngạn chỉ vì muốn thí nghiệm tình cảm với y, mới chạy đến kỹ viện thử nghiệm, chuyện này còn có thể tha thứ, nhưng khi nhìn y trước kia vô tiết mà thao như động vật, nếu y phải thẳng thắn thú nhận với loại người như Bách Tỷ Ngạn mình đã làm những việc đó, y dám thề, Bách Tỷ Ngạn tuyệt đối sẽ tức chết, mà theo tính tình của hắn thì chắc chắn hắn sẽ hướng y mà phát tiết sự tức giận, y mới không ngốc đến mức muốn chết.

“Chờ một chút, ngươi………….tay ngươi đang làm gì?”

Y quay đầu lại, tay của hắn đã chụp lấy bờ mông y, Bách Tỷ Ngạn không để ý đến y, ngón tay hắn dính du cao, hướng bên trong huyệt động của y mà chọc vào, ngón tay thô ráp, cứng rắn của hắn linh hoạt vẽ loạn bên trong, khiến cho cả người y phát run.

“Pháo hữu rốt cuộc là cái gì? Ngươi nói hay không nói?”

“Không, không nói!” Y chết cũng không thẳng thắn thừa nhận hai chữ này rốt cuộc là cái gì.

“Hắn vì cái gì phải khen ngợi ngươi yêu kiều động lòng người, ngươi vì cái gì phải cùng một chỗ ở cùng hắn trên giường.”

Bách Tỷ Ngạn thanh âm mang đầy hàn khí bức người, y cắn chặt răng không chịu nói, Bách Tỷ Ngạn hôn lên hai đầu nhũ của y, ngậm vào trong miệng, sau đó tận tình liếm rồi cắn, mới giữ lấy một lúc liền buông ra, mà ngón tay của hắn đã muốn xâm nhập sâu bên trong, làm cho y rên rỉ liên tục.

“Đừng tưởng rằng ta so với ngươi sinh ra sớm hơn một nghìn năm, người liền nghĩ có thể đùa cợt ta.”

“Ngươi…….Ngươi như thế nào biết chúng ta thời đại bất đồng?”

Bạch Luật Nghi thở dốc kinh ngạc hỏi, bởi vì Bách Tỷ Ngạn đã thân nhập hai ngón tay vào, đang quấy nhiễu bên trong, càn quấy khiến xuân tâm y nhộn nhạo, sắp không thể hô hấp được, hạ thân của y dựng đứng lên, đằng trước đã chảy ra mật thủy.

“Ta đem những lời ngươi thình thoàng nói trong ngày thường ra tổng kết. Ngươi là người thời đại hơn một năm sau, lúc đi thám hiểm nhà ma thì vấp phải một chiếc giếng cổ, sau đó liền rơi đến thời đại này của chúng ta, mà chiếc giếng cổ này không phải được xây như những chiếc giếng bình thường khác, mà được có hình bát quái kỳ quái, còn có miếng bùa ở mặt trên là bản vẽ của một lão quái nhân.”

“Đúng, đúng rồi, ta ngày thường nói rõ ràng như vậy sao? A a…..đừng…….” Hắn hét lên, dưới bụng co rút lại, thoải mái đến mức sắp chịu không nổi.

“Ngươi ngày thường luôn ở một góc lầm bầm lầu bầu, nghe lâu cũng biết ngươi đang nói cái gì. Ta không muốn ngươi rời đi, đã hiểu chưa? Tiểu Nghi, ngươi là nương tử của ta, nếu ngươi dám rời đi, ta sẽ dùng thiết liên (xích sắt) đem ngươi khóa lại, mà ta cùng không muốn cùng bất luận kẻ nào khác làm loại sự tình này, chỉ muốn cùng với ngươi làm, chỉ khi làm với ngươi, ta mới có cảm giác.”

Ngươi có cảm giác cũng đừng để cho ta phải chờ. Bạch Luật Nghi nước miếng đều đã nhanh chảy ra, nhìn đến chỗ khố hạ của hắn, thứ kia cũng đã trướng to lên, đỉnh đầu chảy ra chất nhầy ướt át ngon miệng, y muốn lấy tay sờ một cái, nhưng lại bị Bách Tỷ Ngạn đẩy ra, làm cho y tức giận quát to một tiếng: “Cho ta sờ một chút thì có làm sao đâu!”

“Ta không cho phép ngươi cùng nam nhân khác ở trên giường, cũng không chuẩn nam nhân khác khen ngươi yêu kiều mê người, đã hiểu chưa?”

Hắn kia ghen tuông sóng lớn ngất trời làm cho Bạch Luật Nghi lần đầu tiên nhận thức được khí phách của người cổ đại, y bị xoay người trên giường hai chân bị khai mở ra, hắn bỗng chốc liền đâm vào tới tận đáy, còn kiêm âu yếm luôn thứ nam tính phía trước, y bị hắn làm cho mụ mị cả đầu óc.

“A! Quá mãnh liệt, ta chịu không nổi!”

Y kêu rên liên tục, Bạch Luật Nghi lần đầu tiên cảm giác được khoái cảm bức điên người, Bách Tỷ Ngạn mỗi lần tiến vào liền xoay mình khuấy động bên trong, vật nam tính phía trước bị hắn lấy ngón tay khéo léo xoa nắn, chơi đùa, hơn nữa còn ở sâu bên trong đùa nghịch mọi góc độ, kích thích y đến mức nước mắt đầm đìa, người này mới nhìn một quyển long dương, liền bỗng nhiên trở nên rất lợi hại.

“Đã hiểu chưa?”

Hắn bỗng nhiên cắn cánh môi y, lần này là cắn thật, đau đến mức y đưa tay lên đánh hắn, lại bị hắn cắm vào càng sâu, sâu đến mức y cảm thấy nội tràng của mình sắp bị phá hỏng.

“Ô ô, ngươi khi dễ ta……. Đừng lộng nữa, ta chịu không nổi rồi.” Chịu không nổi khoái cảm tra tấn này, y bắt đầu thút thít khóc ầm lên, điều này làm cho Bách Tỷ Ngạn với hai tay ôm y, động tác nhẹ hơn, nhưng lại càng triền miên thâm nhập vào bên trong, làm cho bên trong y nóng ấm muốn chết, kỳ thật xú nam nhân này vẫn là có quan tâm tới tâm tình của y.

“Không thể cùng nam nhân khác.”

Hắn lại còn muốn ân cần dạy bảo, làm Bạch Luật Nghi nghe thấy phiền chết đi được, y khóc ròng nói: “Ngươi có phiền hay không, ta hiện tại chỉ có mỗi ngươi, hơn nữa ta nếu không yêu ngươi yêu muốn chết, thì mỗi tối giúp ngươi hết vân vê lại xoa nắn, lại còn ngậm vào trong miệng, thứ hương vị kia không phải là dễ nuốt. Ta sợ ngươi là thẳng nam dị tính, sợ ngươi nếu không có ***, sẽ không muốn cùng ta ngủ cùng một chỗ, lại sợ ngươi muốn cùng nữ nhân khác ở cùng một chỗ, ta ủy khuất cầu toàn như vậy, đều nhanh khinh thường chính mình rồi, ngươi còn ở nơi đáng ghét nào, bằng không ta đi tìm cái giếng quái quỷ kia, quay về hiện đại là tốt rồi.”

Y khóc đén mức cả mũi cũng đỏ lên, Bách Tỷ Ngạn nghe xong hiển nhiên cũng cảm động rất nhiều, hắn hôn lên nước mắt y, “Ta yêu ngươi, Tiểu Nghi.”

“Nói thêm nữa đi, nếu ngươi không nói, trong lòng ta rất bất an ngươi biết không? Ta cũng vậy thực yếu ớt nha, nhất là đối với ngươi loại thẳng nam dị tính này, ta thực không tự tin.”

Y tác cầu yêu ngữ (đòi hỏi lời yêu), Bách Tỷ Ngạn sắc mặt trắng xanh, hắn quẫn lên nói: “Nói lời yêu còn chưa đủ sao?”

Bạch Luật Nghi không thể tưởng được trừng mắt nhìn khối đại đầu gỗ này, cho nên lúc hắn tiến vào trong phòng, nói yêu y cũng đã là phương thức biểu hiện tình yêu mà hắn nghĩ là lớn nhất sao?

“Đương nhiên là không đủ, ngươi phải khen ngợi tóc ta rất đẹp, làn da rất mềm mại, làn môi đỏ mọng linh tinh. Chẳng lẽ ngươi chưa từng khen ngợi nương tử ngươi sao?”

“Ngươi tóc nửa dài nửa ngắn cổ quái, làn da đương nhiên so ra kém nữ tử mềm mại, môi cũng có điểm hồng, nhưng mà không đến mức đỏ mọng.”

Rốt cuộc cá tính phải vô cùng khốn nạn, mới có thể ở thời điểm ân ái mà nói ra cái loại lời xằng bậy chiết tiệt đả thương phong tình như vậy, xuân ý triền miên đầy bụng, lập tức biến thành lửa giận ngập trời.

“Tên khốn, rút ra cho ta, không để cho ngươi làm, ngươi đêm nay đi ra bên ngoài ngủ, đi quỳ bàn tính, cái gì cũng được, ta không cho ngươi làm!”

Bạch Luật Nghi lớn tiếng mổi đóa, cố gắng đấy Bách Tỷ Ngạn ra xa, Bách Tỷ Ngạn bởi vì  hai tay y loạn đánh, sợ đả thương y, đành phải gắng gượng miễn cưỡng đem bộ vị đang sưng cứng của mình thoát ly khỏi thân thể của y, chính là lúc đi ra, bị da thịt mềm mại bên trong đè ép, làm cho hắn lại khát cầu thâm nhập vào.

“Tiểu Nghi, yêu cầu của phu quân, nương tử không thể cự tuyệt.” Hắn cố gắng hiên ngang lẫm liệt, chỉ là thấy Bạch Luật Nghi sắc mặt âm hàn, giọng nói có điểm yếu đi.

Bạch Luật Nghi trở mặt cười lạnh, y tự mình chùi sạch chỗ giữa hai chân, lạnh nhạt nói: “Ngươi thả mẹ nó cái rắm thối, ai là nương tử của ngươi, ngươi chỉ là pháo hữu của ta mà thôi, hiện tại ngươi có biết pháo hữu là cái gì không? Hỗn đản, chê tóc ta ngắn khó coi, chê làn da ta thô ráp khó sờ, chê môi ta không đủ hồng, động không đủ nộn, đầu nhũ không đủ hấp dẫn có phải hay không? Ngươi đi tìm người khác là được rồi, đi chết đi!”

Y một cước đem Bách Tỷ Ngạn đá xuống giường, Bách Tỷ Ngạn hiển nhiên bị cơn cuồng nộ của y hù dọa. Y vứt y phục cho hắn, đem hắn mắng cho đến khi hắn ra khỏi cửa mới thôi, hỗn đản, cho tới bây giờ chưa thấy qua nam nhân hỗn đản như vậy, lời ngon tiếng ngọt không nói cũng liền thôi đi, thế nhưng lại còn đối với y chê đông chê tây, trách không được lão bà của hắn chết sớm, chỉ sợ là cũng bị hắn làm cho tức chết.

“Tiểu Nghi, mở cửa đi, đây là phòng của ta, hơn nữa chúng ta là vợ chồng, như vậy sẽ bị người khác chế giễu.”

“Chê cười? Đúng vậy, bọn họ nhìn thấy chính là chê cười ngươi, liên quan gì tới ta.”

Tiếng vang ngoài cửa dần ngừng, nhưng mà bên cạnh lại truyền đến thanh âm thì thầm to nhỏ của tôi tớ đang bàn tán với nhau, không bao lâu sau, Bách Tỷ Ngạn mới dùng ngữ khí đáng thương mà hỏi ra khó hiểu trong lòng.

“Rốt cuộc lời ngon tiếng ngọt là cái gì?”

“Ngươi đi chết đi!” Y ở trong phòng tức giận đến mức đến mức đại hỏa bộc phát, hét lên một câu nguyền rủa vứt cho hắn.

“Vậy Tiểu Nghi, trên phố có bán loại sách này hay không, ta sẽ nghiêm túc đọc giống như đọc sách long dương.”

“Tên ngu ngốc này, không được nói chuyện với ta!” Tiếng rống giận của y to hơn.

“Tiểu Nghi, ta lần sau sẽ nói dối, nói làn da của ngươi có bao nhiều xinh đẹp, cùng sẽ trợn mắt nói dối, nói làn da của người thực trắng, xin ngươi cho ta vào đi, như vậy rất khó coi.”

Không nghe không tức, càng nghe cáng tức điên, Bạch Luật Nghi quát to: “Đủ rồi, tên ngu ngốc này, ta phải về hiện đại, nhất định phải quay về hiện đại, ta rốt cuộc chịu không nổi tên ngu ngốc kiêm hỗn đản này!”

Từ ngày ấy Bạch đại phu đem Bách viên chủ nhốt bên ngoài phòng, chết cũng không cho Bách viên chủ đi vào, xem ra người chiếm thế thượng phong trong Bách viên đã là Bạch đại phu, bọn tôi tớ thấy Bách Tỷ Ngạn bị cấm vào phòng, sau ba ngày Bạch đại phu chiếm giữ phòng của Bách viên chủ mới bắt đầu đi vào tiến hành khuyên bảo.

Đâu tiên là nữ đầu bếp làm món điểm tâm ngọt như mật, đưa đến bên giường y.

“Bạch đại phu, đây là điểm tâm ta mới làm, ngài nếm thử một chút xem, cái này gọi là bánh phu thê hòa hảo, sau khi ăn, vợ chồng sẽ lại ngọt ngào như trước. Viên chủ rất đáng thương a, hắn nếu không phải toàn tâm toàn ý yêu Bạch đại phu, như thế nào lại cam tâm tình nguyện chờ ở bên ngoài. Viên chủ chỉ cần một cước là đá văng cánh của này. Bạch đại phu, vợ chồng đầu giường ầm ĩ thì cuối giường cũng nên giảng hòa, đã đến lúc ngài cùng Bách viên chủ hòa giải được rồi.”

Trương Trung thì đứng ở cạnh cửa, gương mặt suy nghĩ quan sát tỏ ý bảo A Hổ đi vào, ai chẳng biết Bạch đại phu hiểu rõ A Hổ thiếu gia nhất, A Hổ nói một câu, xác định vững chắc là còn hiệu quả hơn so với bọn họ nói một đống.

Sau khi vào, A Hổ liền hai mắt đẫm lệ, mếu máo nói: “Luật Nghi đại ca, cha thật đáng thương, hắn mấy ngày nay tâm tình đều không tốt, cô đơn đến mức không thể ở trong nhà được, cả ngày chạy lên núi.”

“Hừ, cha ngươi là loại hỗn đản, khiến cho tâm hắn tình không tốt thì có sao đâu.” Bạch Luật Nghi căn bản không thèm vòng vèo.

A Hổ ngọt ngào kêu lên: “Chính là hai ngày trước cha có nói, cha cùng Luật Nghi đại ca gặp mặt chính là số phận đã định, Luật Nghi đại ca một ngày nào đó cũng sẽ tới Bách Viên, hai người sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt nhau, chính là bởi vì phần nhân duyên này, ngươi cùng hắn là duyên phận đặc biệt, vĩnh viễn sẽ không chia lìa.”

Bạch Luật Nghi khuôn mặt nóng lên, người này nói với y sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà lúc đối với tiểu hài tử nói về quan hệ của bọn họ, lại ngọt chết người như vậy, còn nói hai người là số phận đã định, tức giận trong lòng y giảm bớt, do dự hỏi: “Cha ngươi thực sự nói như vậy?”

“Ân, cha còn đến hỏi người khác cái gì kêu là lời ngon tiếng ngọt, làm hại Trương Trung cũng trả lời không được, hắn nói nếu một ngày mà không nói ra, Luật Nghi đại ca liền một ngày không cho hắn bước vào phòng.”

“Ai bảo hắn chuyên môn nói chuyện chọc tức ta!” Nhớ tới chuyện ngày hôm đó, cơn tức giận của y vẫn còn sót lại chưa tiêu đâu.

“Nhưng mà phụ thân bảo, ngươi cùng Bách viên kết duyên là thực tể không chối cãi được, bất luận như thế nào, các ngươi nhất định sẽ mến nhau, đây chính là thiên mệnh a!”

Cư nhiên lại nói với tiểu hài tử là thiên mệnh gì gì đó, lại còn số phận đã được định trước, nhưng mà những lời này là nói với A Hổ, mặc dù không đại biểu cho việc hắn biết trực tiếp nói những lời ngon tiếng ngọt với y, nhưng trong lòng tin tưởng chắc chắn việc hai người ở chung một chỗ. Bạch Luật Nghi vuốt lại sợi tóc của A Hổ, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào.

“Ta không giận cha ngươi nữa, ngươi đi nói với cha ngươi đi.”

“Được, ta sẽ đi nói với cha.”

Hắn hào hứng chạy ra ngoài, không lâu sau Bách Tỷ Ngạn đã tiến vào phòng. Chắc chắn hắn cùng tôi tớ là đồng mưu với nhau, bảo người biết làm cho y mềm lòng nhất là A Hổ đảm đương công việc thuyết khách.

Vừa vào tới cửa, Bách Tỳ Ngạn liền nói một hơi, “Tóc ngươi rất đẹp, da của ngươi rất mềm mại, mũi của ngươi rất thẳng, quần áo ngươi mặc thật là đẹp mắt.”

Đây đại khái là những lời dỗ ngon dỗ ngọt mà hắn vắt hết óc ra để nói, khiến cho Bạch Luật Nghi muốn tức cũng không được, mà cười cũng không xong. Làm gì có người nào nói lời ngon tiếng ngọt mà lại giống học thuộc lòng như vậy chứ, hơn nữa còn nói một cách rất đơn điệu nha, nhưng ít ra dụng tâm của hắn rất chân thành, hơn nữa những lời A Hổ vừa nói, cũng làm cho y quên hết những nghi ngại trước đây, thanh âm của y cũng mềm mỏng xuống, “Ngu ngốc, lên giường ngủ đi.”

Y nằm xuống liền ngủ, cảm giác ván giường lún xuống một cm, Bách Tỷ Ngạn cởi hài, chân mang theo nhiệt khí chạm vào đầu gối y, hai tay thăm dò thử ôm lấy eo y, thấy y không hề có phản ứng kháng cự, mới hôn nhẹ lên đầu của y, lại thấy y không chống cự, cũng không mắng chửi người, đôi môi hắn mới hướng đến đôi môi đỏ mọng của y, đôi môi hồng của y khẽ hé ra, hoan nghênh hắn xâm nhập.

Lần trước dục hỏa mới làm được phân nửa, lúc này lại bốc lên gấp bội, hơn nữa Bách Tỷ Ngạn mỗi lần hôn lên một chỗ, đều sẽ nói thêm một câu mà hắn tự nhận là lời ngon tiếng ngọt.

“Đôi môi của ngươi thật đỏ mọng, đầu nhũ hôn lên thật tuyệt, ngọc trụ đã ngạnh đến sắp chảy ra nước, cúc huyệt phía sau lộng một chút trở nên thật mềm mại.”

Hắn căn bản cứ như là đang tường thuật trực tiếp, không mảy may có chút cảm thụ lãng mạn nào, khiến cho Bạch Luật Nghi không biết nên khóc hay nên cười, nhưng ít nhất thì tình ý của hắn y cũng cảm thụ được. Y hôn lên bờ môi hắn, rồi đi xuống vuốt ve bộ vị đã vô cùng trướng ngạnh của hắn.

“Được rồi, đừng nói nữa, lần này ngươi muốn làm như thế nào?”

“Muốn làm thế nào cũng được, chỉ cần ngươi khoái nhạc là được rồi.”

Những lời này thật giống tiếng người, Bạch Luật Nghi bật cười, nói hắn không biết chăm sóc, nói hắn không lãng mạn, nói chuyện đáng ghét khiến cho người ta tức giận, thế nhưng thỉnh thoảng từ những chuyện rất nhỏ, cũng có thể thấy được cái tên nam nhân bất cẩu ngôn tiếu này, luôn cố gắng lấy lòng y, nỗ lực làm một tình nhân tốt, chỉ có điều một câu nói tiếp theo lập tức phá hỏng hết.

“Ngươi so với tên đứng đầu bảng phóng đãng kia của kỹ viện còn có thể hầu hạ…”

Y trừng lớn hai mắt, Bách Tỷ Ngạn thấy sắc mặt y, hoảng sợ hỏi: “Câu này không được xem là lời ngon tiếng ngọt sao? Không phải là chỉ cần khen ngợi ngươi thì tốt rồi sao?”

Lần này y không có tức giận, bởi vì sắc mặt của Bách Tỷ Ngạn quá buồn cười, y cười ha hả, cười đến bụng cũng phát đau, cảm giác *** tất cả đều bị trận cười này nhanh chóng làm cho rối loạn.

Đương nhiên một đêm này Bách Tỷ Ngạn sẽ không cho y nhàn rỗi, hắn ôm y, hôn cho đến khi y hoa mắt đầu óc choáng váng, cũng làm đến khi hai chân y bủn rủn. Y mệt mỏi đến nỗi lúc tỉnh dậy hai mắt vẫn nhắm chặt, còn có thể nghe thấy Bách Tỷ Ngạn nói chuyện, chỉ có điều hắn nói cái gì, y lại mông mông lung lung nghe không rõ.

“Chúng ta phải thành thân nhanh một chút, Tiểu Nghi, ta không muốn mất ngươi, cho nên ta sẽ dùng phương pháp của mình để giữ ngươi lại, hi vọng ngươi đừng hận ta, chỉ cần ngươi ở lại đây, ta sẽ là phu quân của ngươi, chúng ta vĩnh viễn sẽ không chia lìa.”

Hơi ấm ôm chặt lấy y, dục hỏa trong cơ thể vừa biết mất nhưng trên mặt vẫn phấn hồng, khiến cho y cảm thấy thật ấm áp. Y ngủ hết một đêm thẳng đến khi mặt trời lên cao, mà Bách Tỷ Ngạn thì từ lúc trời còn chưa sáng đã rời khỏi giường, mang theo A Hổ đi đến chỗ tư hữu của Bách viên ở trên núi.

“Cha, chúng ta phải làm cái gì vậy?” A Hổ không hiểu vì sao từ lúc rất sớm cha đã gọi hắn dậy, hơn nữa còn dẫn hắn lên núi, vốn ngọn núi này rõ ràng thường ngày không có người ở, không có ai lên đây.

“Ngươi thích Luật Nghi đại ca làm nương ngươi, đúng không? Chúng ta muốn cùng Tiểu Nghi vĩnh viễn ở chung một chỗ, thế nhưng Tiểu Nghi là tiên nhân hạ phàm, cho nên nếu hắn tìm lại được vũ y ( áo lông vũ trong truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ), thì sẽ lần nữa bay về trời.”

Đây là cố sự về Ngưu Lang Chức Nữ, Ngưu Lang nhặt được vũ y của Chức Nữ, không chịu trả lại, bởi vậy Chức Nữ chỉ có thể khóc mà vô pháp trở về trời, đành phải cùng Ngưu Lang ở chung một chỗ, mãi cho đến khi Chức Nữ tìm lại được vũ y, nàng liền lưu luyến không rời nói lời từ biệt với Ngưu Lang, một lần nữa trở về trời làm tiên nữ.

“Ta không muốn Luật Nghi đại ca rời khỏi chúng ta, cha, ta không muốn.” Vừa nghĩ đến kết cục của Ngưu Lang và Chức Nữ, A Hổ vốn phong phú tình cảm liền khóc lên.

“Cho nên chúng ta phải giấu vũ y đi, việc này chỉ có ngươi theo ta mới biết được, được không?”

A Hổ ngay cả suy nghĩ cũng không thèm đã gật đầu, “Được!”

Đến sau núi, còn vòng vo mấy vòng, ở chỗ vách đá rất chằng chịt có một cái giếng cạn. Giếng ở chỗ này vốn đã có điểm cổ quái, càng cổ quái hơn chính là nó có hình bát quái, mặt trên còn có bản vẽ hình một lão nhân râu dài, Bách Tỷ Ngạn phủ một đống cỏ khô lên chỗ ấy, a Hổ cũng mang rất nhiều cỏ khô che kín hình dạng của cái giếng kia.

Đây là thứ mà Bách Tỷ Ngạn cho là thiên mệnh, Bạch Luật Nghi ở hiện đại ngồi lên rồi sờ mó cái giếng cổ quái kia nên mới tới thời đại này. Lúc này nếu y gặp lại được cái giếng cổ nhất định sẽ bị thu hút rồi sẽ muốn trở về, việc y tới Bách viên chính là đã số phận được định trước. Hơn nữa hắn không muốn để cho y trở về hiện đại, ngay cả là ích kỷ, hắn cũng không thể tưởng tượng được nỗi thống khổ mà hắn và A Hổ sẽ phải chịu đựng nếu mất đi Bạch Luật Nghi.

Sau khi làm xong, hắn cùng với a Hổ trở lại Bách viên, Bạch Luật Nghi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao vừa thấy hắn liền mắng chửi một trận.

“Ngươi làm cái rắm gì đây, mang tiểu hài tử đi ra ngoài, lại khiến cho hắn bẩn như thế. A Hổ, ngươi sang đây, Luật Nghi đại ca giúp ngươi lau mặt”

A Hổ biết điều đi tới, sau đó ôm chặt lấy Bạch Luật Nghi, hắn ở trong lòng xin lỗi y: Thật xin lỗi Luật Nghi đại ca, ngươi đừng trở về trời nha.

Còn hắn thì ôm lấy cả a Hổ lẫn Bạch Luật Nghi, thản nhiên nói: “Buổi trưa, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

“Ân, chắc A Hổ cũng đói bụng rồi, đi, cùng nhau đi ăn cơm.”

A Hổ cười gật đầu, nắm tay Bạch Luật Nghi cùng cha, hắn nói chuyện ầm ĩ, nói toàn những thứ không có trọng điểm, thế nhưng từ lúc Bạch Luật Nghi đến đây, thực sự hắn đã cởi mở hơn nhiều, mà tâm nguyện lớn nhất trong lòng a Hổ, là hi vọng hôn sự của cha cùng Luật Nghi đại ca mau tới, khi đó hắn có thể danh chính ngôn thuận gọi Luật Nghi đại ca là nương.

Giờ phút này, đây là tâm nguyện trong lòng hắn, cũng là tâm nguyện lớn nhất đời hắn, mong rằng có thể mau mau mà thực hiện!

HOÀN.