Nam Nhân Trong Gương

Chương 4: Biến mất




Để chứng minh tôi không nói dối, tôi dẫn Nại Nại đến phòng trọ tôi thuê bên cạnh trường học.

Chủ nhà ở tầng dưới, thấy tôi dẫn Nại Nại lên hỏi: “Thiên Thu, cuối cùng cháu cũng tìm được người thuê chung rồi hả? Ài, mấy ngày nay cháu có vấn đề gì khó chịu đúng không? Mấy lần gặp cháu, chào cháu mà cháu cũng không thèm để ý. Ta còn đang suy nghĩ, có phải anh em sinh đôi của cháu hay không, đứa nhỏ Thiên Thu này vẫn luôn rất lễ phép mà”



Nại Nại lén lút kéo tay tôi một cái, cả người tôi cứng ngắc vội vàng kêu: “Vâng…Chỉ là gần đây tâm trạng không tốt thôi. Vậy chúng cháu đi lên trước”

Chủ nhà tỏ vẻ đã hiểu liền xua tay.

Đứng trước cửa nhà, tôi lấy chìa khóa ra, nhưng do dự không dám mở ra cánh cửa kia.

Nại Nại thúc giục: “Chà, lo lắng làm gì, không phải có tao ở đây rồi à! Hơn nữa bây giờ là ban ngày, chủ nhà của mày cũng ở tầng dưới, nếu gặp phải cái gì, kêu cứu mạng là được rồi!”

Tôi suy nghĩ, thấy lời hắn nói cũng có phần đúng, vì vậy cắn răng một cái, dùng chía khóa mở cửa.

Đi vào phòng khách, Nại Nại vẻ mặt đầy hâm mộ xúc động nói: “A, quả thực điều kiện ở đây không tồi, tiền thuê rất đắt đúng không?

Tôi cảm thấy không được bình tĩnh nói: “Cũng bình thường, có một số chỗ miễn cưỡng dùng được”

“Mày quả thật là người tự lập tự cường nha Thiên Thu. Đúng rồi, mẹ mày có khỏe không? Gần đây mày với nàng có liên lạc với nhau không?” Nại Nại hỏi.

Nhắc tới mẹ, ấn tượng của tôi cũng chỉ có liên tục dọn nhà liên tục tái hôn, mọi người đều nói nàng khắc chồng, trong vòng mấy năm người chồng mới cưới của nàng sẽ luôn chết trong các vụ tai nạn. Sau một thời gian đau buồn vì tang lễ, không lâu sau mẹ lại chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào với người khác, cứ như vòng tròn tuần hoàn.

Nhưng cũng chỉ có tôi biết sự thật không phải như vậy.

Tôi lắc đầu qua loa nói: “Từ sau khi lên đại học cũng không liên lạc với nhau”

Nại Nại đồng tình nhún nhún vai, đột nhiên kêu lên một tiếng: “A! Quên trọng điểm rồi! Kính linh mày nói ở chỗ nào?”

Hít sâu một hơi, sau đó đẩy cánh cửa phòng vệ sinh ra, nhưng phát hiện trên sàn chỉ có những mảnh thủy tinh vỡ, không có thứ gì khác.

Tôi không tin mà đi vào, kéo rèm bồn tắm, vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông giống tôi.

“Sao lại như vậy? Rõ ràng trước đó…” Tôi lẩm bẩm nói, ánh mắt do dự nhìn khắp nơi, định tìm trong phòng vệ sinh nhỏ hẹp này có chỗ nào mà người đàn ông đó có thể trốn.

Nại Nại nhìn cái gương đã vỡ một chút, ngạc nhiên nói: “Có phải bởi vì gương vỡ, không có môi giới cho nên nó biến mất?”

Tôi suy nghĩ, cảm thấy khả năng này có thể xảy ra, thở phào nhẹ nhõm: “Chắc vậy đúng không?”

Nại Nại an ủi: “Đừng lo lắng, cùng lắm thì tối nay tao ở cùng mày”

“Ồ! Được không?”

Hắn cười giảo hoạt: “Đương nhiên có thể, tao với mày là bạn thân mà!”

Lúc mặt trời lặn, vào lúc Nại Nại đề nghị gọi thức ăn bên ngoài, điện thoại di dộng của tôi nhận được một email không biết là của ai.

Tôi mở ra xem, phát hiện ký tên lại là bạn gái của học trưởng Triết Tai.

Đại khái chính là 21h tối nay hẹn tôi một mình đến quán bar Black Rose nói chuyện một chút.

Đây không phải là phương thức xử lý của nữ sinh khi gặp tình địch hoặc tiểu tam sao? Hẹn mình ra một nơi rồi gọi đám chị em “Nói chuyện một chút”.

Tôi bật cười lắc đầu một cái, im lặng xóa email.

Nại Nại ở bên cạnh vừa gọi điện thoại vừa hỏi tôi: “Mày muốn ăn pizza loại nào? Gà nướng hay giăm bông?”

Tôi mở TV, cười cười: “Cả hai”

Vào thời điểm 20h40, tôi đang cùng Nại Nại ngồi trên ghế sô pha ăn pizza, xem chương trình hài nhàm chán.

“A, ăn no rồi, nhưng khát quá!” Nại Nại xoa xoa cái bụng tròn vo.

Tôi đứng dậy đi vào phòng bếp: “Để tao lấy cho mày nước trái cây”

Từ trong tủ lạnh lấy ra nước chanh mát lạnh rót một ly, tôi suy nghĩ, đặt ly lên trên bàn, sau đó đi rửa một ít nho, rồi mang đến phòng khách.

Nại Nại cầm ly nước chanh mát lạnh từ trong tay tôi, thỏa mãn nhắm mắt một cái: “Cảm ơn!”

Tôi vừa xem TV vừa ăn nho đã rửa sạch, tới thời điểm tôi ăn được quả thứ 23, người ở bên cạnh tôi đột nhiên ngã xuống.

“Sao vậy? Nai Nại…” Tôi kinh ngạc nhìn Nại Nại ngã trên sô pha.

Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích giống như đã chết vậy, tôi lo lắng kiểm tra hố hấp của hắn, tốt quá, chẳng qua hắn chỉ bị hôn mê.

Khi tôi đang do dự nên cõng hắn đến bệnh viên không, thì một giọng nói thờ ơ từ phía sau tôi truyền tới:

“Đừng giả vờ làm người tốt nữa, chăm sóc loại phế vật vô dụng này rất phiền phức”

Tôi xoay người lại, một bóng người u ám quen thuộc từ tấm gương đang treo trên tường phòng khách chậm rãi đi ra.

“Cái biểu cảm kinh ngạc kia là sao? À, tối nay chắc hẳn sẽ có một vở kịch mở màn hay đây” Hắn kiêu ngạo nhếch miệng nói.

Tôi nhíu mày: “Anh đang nói cái gì?”

Thân hình hắn cử động một cái, trong nháy mắt đi đến trước mặt tôi, thân hình đó, khuôn mặt đó, chóp mũi của hắn dán lên chóp mũi của tôi: “Cậu biết tôi nói gì mà. 21h quán bar Black Rose. Kẻ nhát gan mới không đi”

Tôi cảnh cáo hắn: “Anh đừng dùng khuôn mặt của tôi đi gây chuyện khắp nơi!”

Hắn khinh thường hừ một tiếng, đi ra ngoài cửa: “Cậu nói như vậy thật làm người ta tổn thương nha, cậu không đi, tôi đi”

Nhìn bóng người hắn biến mất ở ngoài cửa, tôi do dự một lúc, cuối cùng cũng cắn răng đuổi theo hắn.