"Phu quân sắp đi rồi, tối nay về ngủ ở chính viện đi. . ."
Kể từ ngày khôi phục trí nhớ, Chu Khâm luôn lấy cớ công vụ bận rộn để ngủ ở thư phòng. Giường chiếu đầy đủ, nhưng hắn thường ngồi đến nửa đêm, chỉ nhìn trăng qua khung cửa sổ, lẩm bẩm gọi tên ta.
Chu Khâm nghe xong câu này, cơ thể run lên, lập tức căng cứng. Hắn nghiến chặt răng hàm mới ép được vài chữ ra khỏi miệng.
"Tối nay còn phải thu xếp công vụ."
Cơ mặt Chu Khâm co giật hết lên vì dùng sức.
"Nhưng mà. . ."
"Nàng có những suy nghĩ đó, chi bằng kết giao thêm với mấy quý nữ trong kinh thành đi."
Lương Nguyệt Lân sững người, trong mắt lập tức lóe lên vẻ khinh thường. Nàng ta đường đường là Công chúa, ẩn giấu thân phận lại bị bảo nên kết giao quyền quý, chắc là tức giận. Nhưng mức độ khoan dung của nàng ta với Chu Khâm rất cao.
Rất nhanh, nàng ta đã nở nụ cười: "Phu quân nói rất đúng, vậy đợi chàng hoàn thành công vụ rồi hãy về."
Chu Khâm không đáp, mi mắt cụp xuống, che giấu ánh sáng lạnh trong mắt.
. . .
Ngày hôm sau, Chu Khâm lặng lẽ rời phủ trong màn sương mỏng tĩnh lặng.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, Lương Nguyệt Lân mới chậm rãi thức dậy, nàng ta sửng sốt: "Đi rồi sao?"
Nha hoàn bưng thuốc đến, buồn bã nói: "Có lẽ gần đây có quá nhiều chuyện, trong lòng Phò mã gia buồn bực. Con đường làm quan không thuận lợi, đối với nam nhân mà nói tóm lại không được vẻ vang lắm."
Lương Nguyệt Lân trầm ngâm, cầm bát thuốc qua uống một hơi.
"Lát nữa vào cung."
Nha hoàn vội hỏi: "Sao Công chúa không nhân cơ hội này đưa tiểu công tử về cung ở một thời gian, người lại làm ít điểm tâm mà trước đây bệ hạ thích ăn, như vậy vừa an ủi được bệ hạ, sau này cũng có lợi cho Phò mã."
Lương Nguyệt Lân nhìn nàng ta một cái, mắt sáng lên: "Cứ làm vậy đi."
Vì thế, chiều tối, Lương Nguyệt Lân vào cung.
11
Lương Nguyệt Lân đặt đứa trẻ mềm mại vào lòng Hoàng đế, lại lấy ra điểm tâm do chính tay mình làm, nũng nịu lấy lòng.
Hoàng đế vốn luôn yêu chiều nàng ta nét mặt đã dịu xuống, ăn điểm tâm nàng ta đưa đến bên miệng.
Trong điện nhất thời hòa thuận vui vẻ. Nhưng rất nhanh, Hoàng đế đột nhiên nhíu chặt mày, "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u lớn.
Lương Nguyệt Lân bị phun đầy người, ngẩn ra trong chớp mắt, sau khi hoàn hồn lại, nàng ta đột nhiên hét lên chói tai: "Phụ hoàng!"
Nha hoàn cũng hét lên một tiếng, nhìn có vẻ hoảng loạn, nhưng lại bước lên ôm lấy đứa trẻ đầu tiên.
Lương Nguyệt Lân hoảng loạn hét lớn: "Phụ hoàng! Người đâu! Người đâu!"
Hoàng đế ngã xuống đất, cổ họng phát ra tiếng ú ớ, ông ta há miệng, nhưng không thốt ra được một chút âm thanh nào, ngước lên nhìn Lương Nguyệt Lân đầy khó tin, m.á.u tươi trong miệng tuôn ra ồ ạt.
Tuy ta chỉ là hồn phách, nhưng dường như có thể cảm nhận được nỗi đau thấu xương nhưng lại không thể nào bày tỏ ra được đó.
Dường như Lương Nguyệt Lân nhận ra điều gì đó, nhìn m.á.u phun ra, sắc mặt tái nhợt: "Đây. . . đây là. . ."
Lúc này, bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, đồng đều mà phá cửa xông vào.
Nàng ta đột ngột quay đầu lại. Một đội cấm vệ chỉnh tề có kỷ luật, trong chớp mắt đã bao vây bọn họ.
Người đi ở chính giữa chính là Lục Hoàng tử vốn không được Hoàng đế sủng ái, thậm chí còn bị lãng quên trong vương phủ hẻo lánh, phía sau hắn ta còn có một bóng người mặc áo choàng đen trùm đầu.
Lương Nguyệt Lân kinh ngạc nhìn qua: "Phu quân?"
Ta nhìn Chu Khâm cởi mũ trùm, thản nhiên ngẩng đầu, trên mặt không còn vẻ giả dối như những ngày qua với Lương Nguyệt Lân, chỉ còn lại sự lạnh lùng và băng giá vô tận.
Nhưng Lương Nguyệt Lân lại như không hiểu, hoảng loạn lại gọi thêm một tiếng: "Phu quân, phụ. . . Hoàng thượng trúng độc rồi! Mau gọi Thái y."
Cho đến lúc này, nàng ta vẫn ngây thơ không nhận ra vấn đề. Nàng ta cao cao tại thượng, nàng ta tự tin một cách kỳ lạ. Nàng ta được Hoàng đế yêu chiều vô hạn vô điều kiện, sau khi có được Chu Khâm càng như sống trong mộng. Làm sao nàng ta có thể nghĩ đến bây giờ Chu Khâm xuất hiện ở đây bất thường bao nhiêu.