Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 60




“Umh” Viên Tử Hàm gật gật đầu, tiếp tục nói: “Cho nên trong lòng anh căn bản không cần phải … Vì chuyện ngày hôm qua mà cảm thấy có lỗi, cũng không cần phải … Làm ra những hành động như bây giờ ” Thượng Quan Mộc theo lời Viên Tử Hàm nói, sắc mặt càng lúc càng khó coi , ngữ khí lạnh như băng.

“Cho nên cậu cho rằng, những cử chỉ ân cần của tôi lúc này, tất cả đều là vì chuyện ngày hôm qua mà bồi thường cùng xin lỗi. Hừ, đêm đầu tiên của cậu thế nhưng chỉ có trị giá bằng mấy câu quan tâm cùng chén cháo này, như vậy giá quá rẻ “

Thượng Quan Mộc tức giận ? Hắn tại sao lại tức giận, Viên Tử Hàm chỉ là không có thói quen được người khác đối đãi quá mức đặc biệt , cậu thật sự không biết những lời này của mình sai chỗ nào.

Thượng Quan Mộc thật sự tức giận rồi, hắn tại sao có thể không tức giận, tự mình chiếu cố tri kỷ, thế nhưng bị người ta lý giải thành giảm bớt hành vi tội nghiệt của mình. Trong lòng như có ngọn lửa quay cuồng, cùng máu trên người đang sôi trào, hắn nhịn không được hét lớn, hắn trước nay chưa từng tức giận qua như vậy .

“Tôi không phải có ý tứ kia, tôi chỉ không muốn một người ngốc ở trong nhà “

Viên Tử Hàm thấy khí thế Thượng Quan Mộc lãnh liệt như vậy, trong lòng nhất thời có chút hoảng hốt . Thượng Quan Mộc nói như thế, là làm tổn thương tự tôn của cậu, nhưng vừa thấy bộ dạng kia của Thượng Quan Mộc, cậu có chút đau lòng.

“Ăn xong liền nghỉ ngơi một chút, ngày mai nếu đi làm muộn, cậu biết hậu quả rồi”

Thượng Quan Mộc nói xong, đi nhanh xuống lầu . ‘Rầm’ cửa phòng phát ra một tiếng kinh thiên động địa, Viên Tử Hàm nhìn cửa phòng đóng lại, đã không còn muốn ăn uống gì nữa. Đem chén đũa tùy tiện thu dọn một chút, vọt tới phòng tắm, tắm rửa một chút, rồi chui vào phòng của mình.

Thượng Quan Mộc bị mình chọc giận rồi, mình phải làm như thế nào đây ? Viên Tử Hàm trong lòng mờ mịt một mảnh, có lẽ dọn ra ngoài, đối với hai người bọn họ mà nói đây mới là lựa chọn tốt nhất . Nhưng mà Thượng Quan Mộc, tôi đột nhiên phát hiện tôi có chút luyến tiếc anh rồi . Viên Tử Hàm nằm lên cánh tay đặt trên mặt bàn, mở cửa sổ, nhìn ánh đèn đường bên ngoài, mơ mơ màng màng liền ngủ quên.

Thượng Quan Mộc tựa vào cửa sổ, ánh mắt mê mang nhìn bên ngoài cửa sổ . Viên Tử Hàm nói như vậy, cũng thật khiến cho người ta thương tâm . Vốn dĩ không muốn tức giận ở trước mặt cậu, nhưng Viên Tử Hàm luôn có bản tính, có thể dễ dàng khiến bản thân hắn tức giận . khóe môi nhả ra một luồng khói nhẹ, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, hắn chưa từng có mê mang qua như vậy.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, hắn thật sự muốn hung hăng hôn cái miệng chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ của cậu, hắn phải làm như thế nào mới có thể khiến Viên Tử Hàm cảm thấy được hắn là thật tâm. Bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, có chút mỏi mệt xoay người, không phải lên giường nghỉ ngơi, mà là mở cửa phòng đi ra ngoài .

Phòng Viên Tử Hàm đèn vẫn còn sáng. Đã khuya thế này, cậu ta còn chưa ngủ . Thượng Quan Mộc có chút ngạc nhiên, vừa rồi lời hắn nói ngữ khí có hơi nặng, chẳng lẽ cậu còn đang tức giận ? Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Thượng Quan Mộc liếc mắt một cái liền nhìn thấy người kia đang ghé vào trên mặt bàn ngủ say.

” Cậu sao không biết yêu quý bản thân như vậy “

Thượng Quan Mộc đi tới, đóng cửa sổ lại, sờ sờ khuôn mặt hơi lạnh của cậu , bất đắc dĩ nói. Đưa tay ôm lấy thân thể hơi lạnh của cậu. Viên Tử Hàm vừa tiếp xúc với hơi ấm, liền rúc thân mình càng sâu hơn trong ngực Thượng Quan Mộc, hai tay cũng gắt gao ôm hắn. Thượng Quan Mộc nhìn động tác Viên Tử Hàm, thấp giọng cười cười, ôm Viên Tử Hàm hướng trên giường đi đến . Nhưng tay Viên Tử Hàm vẫn ôm chặt eo hắn không buông.

” Tôi nên bắt cậu làm như thế nào đây?”

Ở trên người Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc trong lòng bất đắc dĩ không biết làm gì . Cúi đầu hôn môi Viên Tử Hàm, ghé vào tai cậu nhẹ nhàng hỏi. Thấy Viên Tử Hàm thủy chung không có dấu hiệu muốn buông tay, cũng chui vào ổ chăn, hai người ôm nhau ngủ.

Một đêm ngủ ngon . Viên Tử Hàm buổi sáng sau khi tỉnh lại, nhìn bên cạnh trống rỗng lạnh như băng. Gãi gãi đầu, trong lòng dâng lên nghi vấn .

Cậu nhớ rõ mình đêm qua nằm xấp trên mặt bàn ngắm sao mà, sao lại chạy tới trên giường ? Mà còn, hình như có người ôm mình, ở bên tai nhẹ giọng nỉ non, thân thể kia thật ấm áp, rất ấm áp, cậu không nỡ buông tay, trong đầu chợt nhớ tới Thượng Quan Mộc, chính là hắn? Sẽ không chứ, hắn còn đang tức giận mình mà ? Ngữ khí kia ôn nhu như nước, như thế nào là hắn chứ?

Nhưng ngôi biệt thự to như vậy, trừ hắn ra còn có ai ? Hay là, đây lại là một cảnh trong giấc mơ của mình mà thôi . Viên Tử Hàm lắc lắc đầu, không muốn nhớ lại những chuyện nghĩ không ra .

Mới vừa ra khỏi cửa, Viên Tử Hàm liền nhìn thấy khuôn mặt đóng băng của Thượng Quan Mộc, trong lòng vừa có chút hy vọng nhất thời liền tan biến . Tự giễu nở nụ cười, đi theo hắn xuống lầu. Vú Trương đã sớm đem bữa sáng chuẩn bị xong , hai người trầm mặc ăn sáng, sau đó liền cùng nhau đi làm.

Mấy ngày tiếp theo, hai người giống như lâm vào cảnh chiến tranh lạnh, hai người rất ít nói chuyện, cho dù nói chuyện, cũng không giống như trước như vậy tùy ý . Viên Tử Hàm nghĩ có thể là Thượng Quan Mộc còn vì lời nói của mình, nên không muốn để ý tới mình, trong lòng tuy rằng khó chịu, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thượng Quan Mộc, trong lòng có ý giải thích cũng dần dần hóa thành oán giận .

Hai người mặc dù đang ở cùng nhau, nhưng Viên Tử Hàm luôn cảm thấy hai người đã giống như người xa lạ . Âu Tiểu Lan từ sau đêm đó, không còn xuất hiện ở trước mặt cậu , ngay cả điện thoại cũng không gọi một lần. Viên Tử Hàm trong lòng có chút cao hứng, nhưng đồng thời cũng dâng lên một tia bi thương.

Thượng Quan Mộc không để ý tới mình, Âu Tiểu Lan cũng không thèm nhìn mình, cậu giống như trở về những ngày cô tịch trước kia.

Sáng nay, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc như thường ngày, hai người cùng đi làm, nhưng thân ảnh hai người vừa vào đến Diệu Ký, Viên Tử Hàm liền phát hiện ra ánh mắt khác thường của mọi người. Viên Tử Hàm tự cho là tính tình mình rất hòa thuận, chưa từng cùng bất cứ người nào ở Diệu Ký mâu thuẫn, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp của cậu, đối với mọi người ở Diệu Ký , càng là một đòn sát thủ.

Chị Trương đang ở trước sân lúc nhìn thấy thân ảnh hai người, vẻ mặt tươi cười trước kia không thấy, biến thành vẻ mặt hết sức nghiêm túc, Viên Tử Hàm quay đầu ánh mắt nghi hoặc, từ trong mắt cô, rõ ràng nhìn thấy một tia nghi vấn cùng tiếc hận. Đám người đang bận rộn đều dừng lại toàn bộ , ánh mắt nghi hoặc nhìn Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm.

Viên Tử Hàm đưa tay kéo tay Thượng Quan Mộc, ý bảo Thượng Quan Mộc đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thượng Quan Mộc nhìn Viên Tử Hàm liếc mắt một cái, chân mày cau lại, không để ý tới ánh mắt của mọi người, lập tức đi vào thang máy . Viên Tử Hàm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đuổi theo cước bộ của hắn.

“Các cô ấy hôm nay đều làm sao vậy, thấy chúng ta như thế nào giống như thấy quái thú “

Vào thang máy, Viên Tử Hàm liền ngẩng đầu hỏi Thượng Quan Mộc .

“Tôi không phải cùng cậu mới lên tới, làm sao biết được” Thượng Quan Mộc bình tĩnh nói xong lời này, cũng lâm vào trầm tư .

Viên Tử Hàm có thể phát hiện sự tình, hắn như thế nào sẽ không biết . Nhưng những người đó tại sao lại có ánh mắt như thế, hắn thật đúng là không hiểu lắm . Huyệt thái dương nổi lên gân xanh thình thịch đập không ngừng, giống như sắp có chuyện không tốt xảy ra . Trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, nhưng hắn chính là nghĩ không ra . Trực giác cho biết, chuyện này cùng Viên Tử Hàm có quan hệ rất lớn .

Thượng Quan Mộc thật sâu nhìn Viên Tử Hàm, thần tình bất đắc dĩ, vốn định lạnh nhạt với cậu vài ngày, khiến cậu phải chịu thua, nhưng tính tình Viên Tử Hàm quá quật cường so với dự đoán của hắn.

“Đi thôi “

Trầm giọng nói xong câu đó với Viên Tử Hàm, liền đi trước vào văn phòng . Viên Tử Hàm thấy ngữ khí Thượng Quan Mộc giống như đã không còn tức giận nữa , khóe miệng giương lên một nụ cười, cũng liền đi theo.

_____________