Năm Năm Sau Kéo Em Lên Giường

Chương 15: Kết thúc




Mặc dù anh rất muốn giải quyết cô ngay tại chỗ trong phòng bếp, nhưng tính cách cô vốn dĩ ngượng ngùng, nếu anh thật sự làm trong phòng bếp, chắc chắn về sau cô sẽ ngại ngùng, không chuyên tâm nấu cơm, như vậy sẽ làm mình bị thương, để tránh cô bị như thế, anh chỉ có thể đè nén lại, mang cô trở về phòng

Đè nhẹ lên người của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ở phía dưới, anh nhắc lại cho cô nghe một lần:" Không được nghi ngờ anh nữa, biết chưa?"

"Ừ". Cô cười lên, gật đầu

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia nở nụ cười, anh từ từ tách chân cô ra

Cô vừa xấu hổ, vừa mong đợi khép mắt lại, eo khẽ nâng lên, im lặng chờ anh, cô đã chuẩn bị xong, đang chờ anh đến

Anh từ tử đẩy mạnh vào, nhìn chằm chằm nét mặt cô, mỗi một phản ứng của cô bây giờ đều là do anh dạy dỗ, khiến cô càng trở nên xinh đẹp vì anh

Động tác anh chậm chạp khiến cô có chút lo lắng mở mắt, nhìn vào mắt anh:" Nhanh..". Cô không nhịn được thúc giục anh, dẹp bỏ tất cả xấu hổ sang một bên

" Thật gấp". Anh khàn giọng nói, nhìn khuôn mặt nhuốm màu tình dục, khuôn mặt ấy có dính một chút nước, nhìn vừa đáng thương, lại đáng yêu, khiến anh vì cô mà rung động, ánh mắt anh không cách nào rời khỏi người cô

Đem phái nam chậm rãi rút ra, rồi sau đó, khi cô chưa kịp phản ứng, thì anh lại một lần nữa lấp đầy trong cô

.................

Cô cực kỳ mệt mỏi, không hiểu tại sao anh là người dùng sức nhiều hơn, nhưng cô lại là người mệt mỏi hơn so với anh

Nhìn bộ dạng cô mệt mỏi đến mắt cũng không mở ra được, thật là thỏa mãn lòng tự tin của đàn ông, con mắt đen nhìn về phía đùi cô, anh bỗng dưng nhớ lại, nhiều lần hoan ái,anh đều không có làm biện pháp ngừa thai, đó là do anh muốn cô có con của anh, bàn tay từ từ xoa ng cô, không biết là bên trong đã có đứa con của bọn họ hay chưa?

Anh thật sự muốn có con, anh muốn có hai đứa, một bé trai và một bé gái, hai đứa con đều giống như cô, ngây thơ cùng hồn nhiên, anh nghĩ đến tương lai, cùng cô và bọn nhỏ cùng nhau đi du lịch, cảnh tượng này thật vô cùng hạnh phúc

Sau một lúc, anh khẽ cười một tiếng, anh không nên nói là hạnh phúc, mà phải nói hạnh phúc khi có cô bên cạnh

Hi vọng, hạnh phúc này, sẽ luôn ở bên cạnh anh

Cả đời!

Điền Mật nhi cùng Đinh Chấn hòa hợp như bam đầu, khiến tất cả mọi người đều vui mừng, chỉ có tiếc là có một người hình như rất không hài lòng

" Điền Mật, sao cậu có thể tha thứ cho anh ta dễ dàng như vậy, cậu có biết cậu đã chảy bao nhiêu nước mắt vì anh ta không? Anh ta chỉ nói có mấy câu, cộng thêm gọi một cuộc điện thoại, chỉ có vậy thôi mà cậu theo anh ta trở về? Cậu hay không có nghĩa khí một chút hay không?". Văn Thanh Tuệ trợn mắt, khuôn mặt xinh đẹp trở nên hung dữ, cái miệng nhỏ nhắn thở phì phò nhìn bạn tốt.

Điền Mật nhi ngước đôi mắt vô tội nhìn cô:" Đó chỉ là hiểu lầm, là tớ hiểu lầm, vì thế nên sau khi biết rõ mọi chuyện , tớ theo anh ấy về...". Cô hướng bạn tốt giải thích

" Cậu.... Cậu làm sao có thể mềm lòng như vậy? Dù gì thì cậu cũng phải gây cho anh ta một chút khó khăn chứ?"

" Nhưng anh ấy đứng ở bên ngoài một ngày một đêm rồi, mà bên ngoài trời rất lạnh, tớ.... Tớ không bỏ được chứ sao?". Điền Mật nhi giải thích, chỉ là Văn Thanh Tuệ có một vẻ mặt sắp ngất

" Dì Liên, Dì Liên, dì nhìn xem, Mật nhi lại bị một người đàn ông dắt mũi dẫn đi! Dì nhiều năm nuôi dạy cậu ấy phải kiên cườn, độc lập như vậy, mọi thứ đều công cốc hết rồi!" nói không lại bạn tốt, Văn Thanh Tuệ vội vàng nói với mẹ bạn tốt

Điền Dụ Liên buồn cười nhìn Văn Thanh Tuệ lớn tiếng với con gái, lại không hề trách cứ chút nào

" Mẹ..........". Đôi mắt ướt lệ nhìn về phía mẹ, Mật nhi cho rằng mẹ sẽ giúp bạn tốt trách cô:" Con chỉ nghĩ rằng...."

" Mật nhi, mẹ biết hết rồi". Nhìn cả trái tim của con gái đều hướng về phía cậu thanh niên kia, bà làm mẹ còn có thể nói gì nữa?

Thật ra thì lần này bà trở về, bà đều có dự cảm, con gái sẽ vĩnh viễn ở đây, không theo bà về Mỹ nữa rồi

Nhớ lại chuyện mấy năm trước đây, lại nhớ lại chuyện cậu thanh niên ngày nào cầu xin bà, muốn con gái bà, cậu ấy bây giờ đã trở thành một người đàn ông chín chắn thành thục, là người đàn ông dám làm dám chịu, bà cảm thấy thật vui mừng, hơn nữa còn nhìn thấy cậu ta, đối xử rất tốt với con bà

" Mật nhi, mẹ có một việc, mẹ nghĩ nên nói cho con biết". Bà đem con gái xuống ngồi cạnh mình, đem mọi chuyện khi Đinh Chấn đến nước Mỹ thăm con gái, và lời hứa nói cho con biết:" Cậu ấy đã giữ lời hứa, cho nên mẹ cảm thấy cậu ấy rất đáng tin,là người đàn ông con có thể gửi gắm suốt cuộc đời"

" A Chấn, anh ấy.....". Cô trợn tròn mắt, không nghĩ ra, từng có một chuyện như vậy xảy ra, cô không thể không cảm kích

Ngay cả Văn Thanh Tuệ cũng không mắng Đinh Chấn nữa

Là người có tình cảm như thế nào, mới có thể bất chấp mọi chuyện đuổi đến Mỹ, vì một câu nói của mẹ đối phương coi đó như là một lời cam kết, lặng lẽ chờ một người, nhiều năm như vậy cũng không từ bỏ?

Văn Thanh Tuệ biết rất rõ

" Mẹ nghĩ, cậu ấy chắc cũng không nói cho con biết, nên mẹ mới nói cho con biết". Bà nhìn con gái, mỉm cười nói:" Mật nhi, con có thể tìm được người đàn ông yêu con như vậy, mẹ thật vui mừng, cũng rất yên tâm, con bé này, luôn luôn có cảm giác không sánh bằng người ta, nhưng con có bao giờ suy nghĩ, nếu một người yêu mình, sẽ để ý đến con là ai, sẽ để ý đến con làm gì, sẽ để ý đến gia đình con như thế nào sao? Sẽ không, nếu như cậu ấy thật lòng yêu con, sẽ bao dung tất cả, còn đối với cậu ấy mà nói, chỉ cần sự tin tưởng của con, con dùng toàn bộ tình cảm của mình để yêu cậu ấy, đó chính là sự đáp lại lớn nhất". Điền Dụ Liên nhớ lại, bà cũng không xuất thân từ gia đình tốt đẹp gì, cha bà nghiền rượu chỉ biết cả ngày ở nhà uống rượu

, khi say sẽ đánh đá, mà mẹ của bà, vì không chịu nổi một người chồng tính tình như vậy , sau khi bà ra đời không lâu, liền bỏ bà mà đi, duy chỉ có ba của Mật nhi, cũng chính là chồng bà, ông không hề để tâm đến quá khứ của ba, cũng không ngại bà có một người cha thích uống rượu, vẫn yêu bà, bảo vệ bà, thủy chung như một

Mà Đinh Chấn khiến bà nhớ lại người chồng quá cố của mình, bà tin tưởng, con gái bà sẽ có hạnh phúc

Cảm động đến mức nước mắt muốn chảy xuống, nhưng cô nhịn xuống

" Cám ơn mẹ, mẹ , cám ơn mẹ đã bảo vệ con". Cô không nổi giận vì mẹ tùy tiện làm chủ cho cô, những gì mẹ làm, đều vì muốn tốt cho cô

" Đúng rồi, dì Liên, lần này người ở lại bao lâu?". Bởi vì sống ở Mỹ nhiều năm, bà đã có sự nghiệp ở nước Mỹ, Văn Thanh Tuệ tò mò, vì con gái, mà dì ấy có hay không về đây định cư?

" Lần này, dì đợi đến khi Mật nhi đám cưới mới trở về, đại khái chắc 3 tháng phải không con?". Bà nhìn về phía con gái, nhưng nào có thể đoán được, nhìn nét mắt của con gái kỳ lạ, nhìn bà...... Sau lưng là Văn Thanh Tuệ.

Văn Thanh Tuệ cười yếu ớt ra tiếng:" Khoảng ba tháng? Tớ nói này Mật nhi, cậu sắp lấy chồng sao? Vì, sao, ..... Tớ không biết chứ?". Cố ý kéo dài giọng nói, khiến tóc gáy cả người dựng lên

" Tớ........tớ hôm qua mới được anh ấy cầu hôn, tớ cũng không biết tại sao mẹ lại biết?. Nhìn vẻ mặt kinh khủng của bạn tốt, cô lại nhớ lại màn cầu hôn chấn động ngày hôm qua

Không có bữa tối lãng mạn dưới nến, không có âm nhạc du dương, tuyệt đối không phải là màn cầu hôn lãng mạn, nhưng cô lại không hề có cảm giác uất ức , Đinh Chấn không hề có những màn cầu hôn lãng mạn kia, nhưng chỉ cần lời hứa của anh, so với tất cả những thứ đó thì ngọt ngào hơn rất nhiều.

Anh nói, anh yêu cô, sẽ yêu cô cả đời, tuyệt đối sẽ trung thành với cô,tuyệt đối sẽ không có ai ngoài cô

Dù có nói lời ngon tiếng ngọt đến đâu, nếu gặp người đàn ông đào hoa, thì có ích lợi gì? Mặc dù anh không nói, nhưng anh sẽ dùng hành động để bày tỏ, anh yêu cô như thế nào

Cho nên, cô không do dự mà gật đầu, để anh đeo lên tay cô chiếc nhẫn này

Nhưng cô không ngờ mẹ lại biết sớm như vậy , biết rằng anh sẽ cầu hôn với cô

Cô sững người nhìn về phía mẹ, cùng Văn Thanh Tuệ , đang chờ câu trả lời

" Đó là bởi vì mẹ và Đinh Chấn có liên lạc". Căn bản là, từ khi con gái trở lại đây, bà cùng bà thông gia đã liên lạc nói chuyện với nhau

Cô gật đầu, thì ra là như vậy, nhưng cô không ngờ chuyện này lại khiến bạn tốt nổi giận

" Điền Mật , cậu cái người này, lại không nói cho tớ biết đầu tiên!" Văn Thanh Tuệ cực kỳ tức giận, làm ra vẻ muốn bóp cổ cô

Điền Mật nhi lập tức bỏ chạy không cho mình bị bắt, trong miệng cũng không quên biện hộ cho mình:" Cậu là người đầu tiên biết...". Cô vẫn chưa nói cho ai biết

" Nếu như không phải dì Liên nói, thì bao giờ cậu mới nói cho tớ biết?"

" Tớ sẽ nhanh nói cho cậu mà!". Cô hơi sợ chạy vòng quanh ghế salong, không để bạn tốt đang tức giận bắt được

Sau đó, cánh cửa được mở ra, cô nhìn thấy Đinh Chấn cùng Thuộc Chí Dương đi vào:" A Chấn, cứu em!". Cô chạy về phía anh , nhanh trốn ra sau lưng anh

Đinh Chấn đầu tiên là ngẩn người, sau đó thấy người phụ nữ hung hăng Văn Thanh Tuệ, nhanh chóng đem Thuộc Chí Dương đẩy ra ngoài,đem người phụ nữ của mình bảo hộ phía sau lưng

Thuộc Chí Dương bất đắc dĩ ôm vợ mình:" Tiểu Tệ". Anh cũng chỉ là cùng Đinh Chấn đi mua nguyên liệu về nấu bữa tối mà thôi, khi về liền thấy cô đuổi theo vợ tương lai của người ta, lại còn bày ra khuôn mặt hung dữ, mặc dù trong mắt anh, dù vợ có biểu hiện như thế nào, vẫn là xinh đẹp nhất, nhưng chỉ là bây giờ họ đang ở trong nhà người ta, như vậy cũng không tốt nha?

" Thuộc Chí Dương , anh cút ngay! Điền Mật, cậu không phải là người hèn nhát núp sau lưng đàn ông vậy chứ, ngoan ngoãn ra ngoài nhận trừng phạt". Văn Thanh Tuệ duỗi tay, muốn kéo cô ra

" Tiểu Tuệ thật xin lỗi, tớ không phải cố ý". Mật nhi không chịu ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lắc

Đinh Chấn dùng ánh mắt ra hiệu cho Thuộc Chí Dương, muốn cậu ta nhanh chóng trấn an vợ mình, Thuộc Chí Dương bất đắc dĩ không làm được gì khác là ôm vợ đi

" Thật may là không có việc gì". Cho dù bạn tốt chỉ là hù dọa cô thôi, nhưng cô vẫn bị dọa cho sợ:" Người ta không phải cố ý không nói cho cậu ấy, chỉ là vui mừng quá mức nên quên thôi". Cô dùng vẻ mặt thật đáng thương nói với anh

" Anh biết mà". Bởi vì, sau màn cầu hôn tối qua, cô sửng sốt một lúc, khi anh mạnh mẽ xâm chiếm, cô mới từ từ phục hồi tinh thần

Mặt cô đỏ lên, dưới ánh mắt của anh,c ô cũng nhớ lại kích tình tối hôm qua

" Hôm nay em may mắn, vì có mẹ ở đây". Anh nhẹ nhàng nói ám chỉ bên tai cô

" Còn nhìn? Không sợ anh..."

Ra khỏi phòng, Điền Dụ Liên nhìn thấy một cảnh ân ái trước mắt, bà đã cảm thấy là chồng bà ở trên trời linh thiêng phù hộ cho hai mẹ con bà.

Thấy con gái hạnh phúc, bà cảm thấy thật vui mừng không gì sánh bằng

Bà lặng lẽ trở lại phòng khách, đóng cửa lại, không muốn đôi vợ chồng sắp cưới bị làm phiền!

hoàn chính văn