Năm Năm Ngứa Ngáy

Chương 41: Biến thái




Raw: Vespertine

Edit || Beta: Manh

"Trời hơi lạnh đấy nhỉ."

Nhạc Dư nhìn Hoắc Tuân, thầm nghĩ, người bảo đi dạo trong sân trường là anh, người kêu lạnh cũng là anh, lời thoại bị anh cướp sạch, cô còn có thể nói gì?

"Lạnh thì chúng ta về thôi." Nhạc Dư sợ lạnh, không muốn rút tay ra khỏi túi, cô hất hàm về phía Hoắc Tuân, "Anh mặc phong phanh quá đấy."

"Anh đang bảo em ấy."

"Em? Em mặc nhiều quần áo mà, đâu có lạnh đâu."

"Nhạc Dư." Đi được vài bước, Hoắc Tuân dừng chân gọi cô, "Anh sờ mặt em được không?"

Nhạc Dư hoảng tới mức quên cả nỗi sợ lạnh, nâng tay hai tay che kín mặt, "Đồ... Đồ biến thái!"

Hoắc Tuân chăm chú nhìn cô, không nói lời nào.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, tuy còn chưa tới 5 giờ nhưng bóng đêm đã nhuộm kín hơn nửa bầu trời, song vì ban ngày có tuyết rơi, lớp tuyết còn chưa bị dọn lốm đốm ánh sáng, rực rỡ hơn cả bầu trời.

Dù chỉ dựa vào chút ánh sáng lờ mờ, Nhạc Dư vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông ở phía đối diện. Hốc mắt hơi sâu, mày rậm mi dày, đôi mắt anh thăm thẳm như một mặt hồ gợn sóng lăn tăn, có ánh trăng tụ ở giữa.

Từng giây từng phút trôi qua, mặt hồ từ từ hóa lớn, ánh trăng giữa hồ cũng càng thêm dịu dàng, một nguồn nhiệt xích lại gần cô, mà cô vẫn còn ngây ngốc ôm mặt, làn da lạnh lẽo dưới hai bàn tay dần ấm lại, thậm chí là nóng bỏng... Cô vô thức nhắm nghiền mắt.

Hoắc Tuân đặt tay lên tay Nhạc Dư, nâng mặt cô lên, chỉ để lại chút khoảng trống giữa hai người: "Nhạc Dư, anh muốn hôn em."

"..." Nhạc Dư vừa định mở mắt nói chuyện, một bờ môi lạnh lẽo đầy ngọt ngào đã dán lên môi cô.

Lời muốn nói bị chặn cứng.

Nhạc Dư nghĩ, hẳn là tuyết rơi rồi.

Tiết trời Giáng Sinh năm nay quang đãng, chưa đổ trận tuyết nào.

Nhạc Dư mới dạy được nửa tiết thì trường học mất điện. Cô buộc phải ngừng dạy, bảo học sinh tự học trước rồi sau đó ra ngoài hỏi han tình huống.

Đúng lúc này, Dương Mai Mai cũng bước ra từ lớp bên cạnh, hai người trò chuyện, đều không nắm rõ nguyên nhân mất điện, đợi đến khi nhận được tin nhắn thông báo thì mới biết mạch tổ hợp của trường bị cháy, phải nửa tiếng nữa mới sửa xong.

Tiếp tục dạy là chuyện bất khả thi, họ đứng ở ngoài phòng cũng có thể nhận thấy bên trong đang rục rịch.

Nhạc Dư vờ như không phát hiện ra để nhóm học sinh có thể thư giãn chút đỉnh, tần suất thi cử dồn dập trong thời gian gần đây quả thực khó chịu đựng.

Cô và Dương Mai Mai hàn huyên về tiến độ giảng dạy, song còn chưa nói được mấy câu thì lại có chuyện.

"Ái chà, là Lục Thương của lớp cậu kìa."

Nhạc Dư quay đầu, cao giọng với Lục Thương chẳng chút do dự: "Lục Thương! Đang trong tiết học mà em đi đâu thế hả!"

Lục Thương ngừng bước, lười biếng đáp: "Phòng y tế ạ."

Trước mặt Dương Mai Mai đang hóng chuyện cùng học sinh của mình, tôn nghiêm nhà giáo của Nhạc Dư hoàn toàn bùng lên. Cô hùng hổ bước qua, chẳng hề nghĩ xem mình mặc nhiều lớp cỡ nào, thế nên dù có đi mau tới mấy thì cũng rề rà như gấu.

"Em cười cái gì?"

Lục Thương không đáp mà hỏi: "Cô ơi, cô thấy lạnh lắm ạ?"

Nhạc Dư lập tức chuyển sự chú ý, cô kéo áo khoác lông của cậu, nói: "Người hỏi câu này phải là cô mới đúng. Em thấy nóng lắm à? Lần trước phát sốt mà vẫn chưa biết sợ phải không? Mau về mặc áo khoác vào!"

"Em không mang áo khoác," Lục Thương vuốt chóp mũi, "Nên mới hơi bị cảm, em đang định qua phòng y tế lấy thuốc ạ."

"Vậy thì em cũng phải xin phép cô đã chứ. Chỉ khi nào cô đồng ý thì em mới được đi."

Lục Thương nghe thế thì rũ mắt.

Nhạc Dư thấy cậu như một chú cún nhỏ thiếu tình thương, ngày nào cũng mải nghĩ cách để giành được sự quan tâm. Cô mềm lòng, khoát tay bảo cậu mau tới phòng y tế: "Không có lần sau đâu nhé."

Lục Thương vẫn chôn chân tại chỗ, "Cô ơi, lần trước cô mua cháo ở chỗ nào thế ạ?"

Nhạc Dư cho cậu địa chỉ, cháo trắng thì nhà nào làm mà chẳng như nhau nhỉ: "Chỉ là một bát cháo bình thường thôi mà."

"Không cô ơi," Lục Thương lắc đầu, "Bát hôm cô mang đến ngon lắm ạ."

Vào khoảnh khắc ấy, Nhạc Dư nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cậu.

"Trời lạnh lắm, em về phòng học trước đi, để cô lấy thuốc giúp cho. Đúng rồi, nhớ giữ lớp trật tự nhé."

Dứt lời, cô mặc áo khoác rồi bước ra hành lang, không để cậu kịp mở lời.

Lục Thương cảm thấy trong họng như nghẹn cứng một khối thịt.

Cậu chỉ ước người hôn Nhạc Dư ngày đó không phải Hoắc Tuân mà là chính mình.

***

Sau khi họp xong, Hoắc Tuân ra khỏi phòng, trợ lý Sử nối gót ở phía sau, thông báo lịch làm việc trong những ngày tới — phải sau hơn mười ngày nữa, anh mới có cơ hội nghỉ ngơi.

"Đã hoãn hết tất cả các cuộc họp trong chiều nay rồi phải không?"

Trợ lý Sử đáp vâng.

"Đưa di động cho tôi." Hoắc Tuân nhận di động, thuận miệng hỏi: "Nhạc Dư có gọi đến không?"

"Nhạc tiểu thư không gọi đến nhưng có gửi tin nhắn nói trường học mất điện, cô ấy sẽ về nhà trước."

Hoắc Tuân nghe xong thì khẽ gật đầu, vừa mặc áo khoác vừa bảo: "Có việc gì cũng hoãn hết đến mai cho tôi, tôi không hy vọng mình bị quấy rầy trong hôm nay."

Trợ lý Sử ấp úng, định nói ngoài cái đó ra thì còn nhận được một tin nhắn khó hiểu, nhưng thấy Hoắc Tuân không có ý định nghe tiếp, sau cùng anh vẫn đáp "Vâng".

Nhìn bóng lưng vội rời đi của Hoắc Tuân, anh thầm nghĩ, thôi để đến mai rồi tính. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy có phần khó hiểu. Đây là di động cá nhân của giám đốc, số người biết nó có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng sau khi kiểm tra, anh nhận thấy số máy đã gửi tin nhắn được đăng ký đàng hoàng chứ không phải phường lừa bịp.

"Trình Hoan sao... Nghe quen tai thật." Trợ lý Sử lẩm bẩm.