Người dịch: Cá Voi
Tôi luôn nghĩ thời gian chính là vị đạo diễn vĩ đại nhất trên cuộc đời. Bạn sẽ không bao giờ đoán được mình đã được chuẩn bị trước một kịch bản như thế nào và bạn sẽ có những thay đổi gì trong bộ phim cuộc đời này.
Theo thời gian, tôi dần nhận ra những thay đổi trong lòng mình.
Tôi đã từng rất ghét người vợ ba của ba tôi. Tuy rằng năm xưa cha mẹ tôi ly hôn không phải vì dì ta, nhưng có lẽ trong tiềm thức tôi vẫn coi dì ta như một con hồ ly tinh. Cô ta kém ba tôi nhiều tuổi đến như vậy, hơn nữa thoạt nhìn cũng không phải kiểu người mẹ hiền vợ đảm, vừa nhìn đã biết là người có vài thủ đoạn. Thậm chí tôi còn từng nghĩ đợi đến khi ba tôi già rồi, không chừng dì sẽ nhẫn tâm bỏ rơi ba tôi. Vậy nên những năm qua dù đã nhiều lần ba đưa cả dì ta đến tìm tôi ăn một bữa cơm gia đình, tôi vẫn luôn coi như cô ta không tồn tại. Ngay cả chào hỏi tôi cũng chẳng muốn nói một câu, khiến bầu không khí những bữa cơm đều trôi qua rất ngột ngạt. Thế nhưng suốt mười năm nay, khi tận mắt thấy dì tận tình chăm sóc ba tôi, nhắc ông uống thuốc huyết áp và thuốc tim mạch đúng giờ, thấy ba tôi như đứa trẻ dẩu môi với bà vợ ba mỗi lần phải uống lại thuốc mà ông không muốn, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Đây mới là cuộc sống mà nhỉ, ai cũng phải tự mình nếm trải đắng cay mặn ngọt cuộc đời. Dẫu rằng ai cũng mong có thể sống với cha mẹ mình đến khi đầu bạc, nhưng nếu hai người sống với nhau chỉ toàn dằn vặt, chẳng bằng giải thoát cho nhau và tìm một nửa phù hợp hơn, cùng nhau đi hết cuôc đời. Sau này thỉnh thoảng có gặp, mỗi năm ăn với nhau một bữa cơm, tôi cũng sẽ chào một tiếng dì. Dì ấy kinh ngạc lắm, sau đó vui mãi không thôi.
Mối quan hệ giữa hai người chúng tôi dần trở nên hòa hợp hơn, thậm chí sau khi biết mối quan hệ của tôi và Bành Trí Nhiên, dì ấy đối xử với Bành Trí nhiên tốt lắm. Đến đầu năm 2012, khi nhắc đến việc Trần Phương sẽ trở về thành phố theo học một ngôi trường của Mỹ, dì vừa lo nếu về bên này cùng con bé thì không có người chăm lo cho bố tôi, vừa lo để con bé một mình sống nơi xa lạ không yên tâm. Thấy dì rơi vào tình thế khó xử, tôi chủ động đề nghị để Trần Phương đến sống cùng hai người chúng tôi, miễn là bố tôi và dì không bận tâm.
Thế là vào mùa xuân năm 2012, Trần Phương chính chức dọn đến sống cùng chúng tôi.
Cuộc đời này là như vậy đó, điều bạn từng ghét cay ghét đằng, có thể một ngày nào đó, bạn đột nhiên phát hiện thực ra cũng không quá khó để chấp nhận. Chỉ cần bạn chịu mở lòng mình ra thôi. Cũng giống như việc hồi nhỏ tôi không thích ăn mướp đắng vậy.
Chỉ là trên đời này vẫn có một vài chuyện khiến người ta không khỏi nghẹn ngào. Ví dụ như những vụ ly hôn diễn ra phổ biến ngày nay.
Bốn năm trước Bạch Dung và sư huynh ly hôn rồi. Thời điểm đó nghe tin tôi có hơi sửng sốt, nhưng bây giờ sau vài lần nghe chuyện Bành Trí nhiên kể với tôi về những đôi vợ chồng chúng tôi quen lần lượt đi đến kết cục ly hôn, tôi đã quen rồi.
Nhịp sống quá nhanh, áp lực lên mỗi người quá lớn, lòng người thay đổi là điều dễ đoán.
Phan Hiểu Nhược cũng ly hôn rồi, sau ba năm chung sống, hai vợ chồng họ vẫn đi đến quyết định ly hôn. Bây giờ thỉnh thoảng thấy tôi và Bành Trí Nhiên, cô ấy sẽ cảm thán có tấm giấy kết hôn thì đã sao, còn chẳng bằng chúng tôi không được pháp luật công nhận. Tôi vội cầm tay cô ấy an ủi, nói cậu đừng nghĩ vậy, hai chúng tớ có những lúc cãi nhau cậu không biết đó thôi, cũng từng cãi đến mức ném cả đồ đạc, nếu không phải tại TV đắt quá, tớ sợ Bành trí Nhiên cũng ném đi rồi cơ.
Sự thật là mấy năm gần đây Bành Trí Nhiên ngày càng nóng tính.
Có lẽ việc này liên quan đến bệnh tình của cậu ấy. Những năm gần đây chúng tôi rất cẩn thận, trừ việc để ý hơn đến chế độ ăn uống, mới hơn ba mươi tuổi mà hai chúng tôi đã ngủ sớm dậy sớm, duy trì lối sống nghỉ ngơi như người già. Tháng nào Bành Trí Nhiên cũng phải đến bệnh viện xét nghiệm một lần, có một thời gian vì công việc quá bận, công với ảnh hưởng từ chất formaldehyde trong đồ nội thất mới nên chỉ số nước tiểu của cậu ấy không được tốt lắm, phải uống thuốc đông y mất một thời gian mới đỡ hơn. Khổ nỗi uống thuốc đông y khiến dạ dày bị đau. Sau này dừng thuốc đông y, cậu ấy vẫn tiếp tục ăn đông trùng hạ thảo. Nhưng theo quan niệm của đông y thì thận thuộc thủy, gan thuộc hỏa, người thận kém gan nóng dễ tích hỏa, nên cơn giận của cậu ấy chung quy sẽ lớn hơn người bình thường một chút. Vậy nên tôi luôn là người nhường nhịn cậu ấy. Nhưng dẫu sao tôi cũng là người nóng nảy, có những khi giận cậu ấy vô cùng, tôi sẽ nảy sinh những suy nghĩ điên rồ, sẽ nghĩ chẳng bằng hai chúng tôi đường ai nấy đi thôi.
Một lần nọ, hai chúng tôi mới cãi nhau xong vào cuối tuần, cậu ấy đã dùng bạo lực lạnh với tôi. Mà Nhân Mã nào có giống Song Tử, khi con tiểu quỷ trong người Song Tử xuất hiện, cậu ấy thật sự có thể lạnh lùng và phớt lờ tôi trong cả một tuần liền. Còn Nhân Mã thì không thể. Nhân Mã là chòm sao ấm áp, là kiểu người bên ngoài vui vẻ, nhiệt tình nhưng nội tâm vô cùng nhạy cảm. Thà rằng cậu ấy cãi nhau với tôi một trận long trời lở đất, thậm chí lao vào đánh nhau cũng được, còn hơn là cậu ấy cứ trưng ra bộ mặt lạnh tanh chẳng nói chẳng rằng với tôi một câu nào. Tôi không thể chịu được kiểu bạo lực lạnh như vậy. Khi đó suốt cả một tuần liền hai chúng tôi không nói với nhau một lời, dù cho tôi có cố gắng mở lời đến đâu, cậu ấy cũng không để ý đến tôi. Tôi thật sự hết chịu nổi rồi.
Thứ hai đi làm tôi có việc cần đến ngân hàng một chuyến, hôm đó nhân viên ngân hàng thường xử lý sự vụ công ty tôi bị đổi thành một nhân viên thực tập mới. Sau khi đưa biên lai cho cậu ta, tôi cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ngón tay đeo nhẫn của cậu ta. Các ngón tay sạch sẽ thon dài, các khớp hơi dày hơn so với những chỗ khác, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, rất giống tay Bành Trí Nhiên. Theo đôi bàn tay ấy, tôi nhìn lên gương mặt, là một chàng trai mang khí chất sạch sẽ tươi tắn, mắt một mí, sống mũi cao, đôi môi mỏng. Đột nhiên tôi có cảm giác cậu ta rất giống Bành Trí Nhiên khi còn trẻ.
Trên đường về tôi không ngừng nghĩ, Bành Trí Nhiên chẳng phải anh không để ý đến em đó ư, không phải là anh đối xử với em không tốt đó sao! Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại lấy điện thoại ra gọi đến ngân hàng. Vì thường xuyên làm việc với bên ngân hàng này nên tôi có cả số điện thoại của lễ tân, tôi gọi thẳng cho họ hỏi số điện thoại của cậu chàng thực tập sinh nọ, nói rằng cần xin số điện thoại cá nhân để lỡ như lần sau có việc gấp cần xử lý mà cậu ta không có ở quầy thì tôi vẫn tìm được cậu chàng. Cậu ta ngớ người trong phút chốc, có lẽ vì mới đi làm kinh nghiệm còn non trẻ, nên cuối cùng vẫn cung cấp số điện thoại cá nhân cho tôi.
Thế nhưng sau khi lấy được số điện thoại, tôi lại do dự, đột nhiên nhớ đến Trương Quốc Vinh.
Mấy năm trước khi Trương Quốc Vinh qua đời, cạnh anh có một người trợ lý luôn được gọi là bạn trai tin đồn, ai cũng nói cậu ta rất giống Đường Đường khi còn trẻ. Những năm sau khi Trương Quốc Vinh ra đi, lại có tin đồn rằng anh ấy vì không thể lựa chọn một trong hai người nên mới rơi vào trầm cảm. Đương nhiên tôi không tin những tin đồn vô căn cứ này, chỉ là chẳng hiểu sao tự nhiên lại nghĩ đến. Lẽ nào thiện cảm của tôi ngày hôm nay dành cho cậu thanh niên kia chẳng phải chỉ vì cậu ấy quá giống Bành Trí nhiên hồi trẻ sao? Người ta thường chọn yêu những người có điểm chung, vì người bạn yêu vẫn luôn là người đầu tiên khiến trái tim rung động đó thôi. Vậy nên người tôi yêu trước giờ chỉ có Bành Trí Nhiên, chỉ là từ sâu trong tiềm thức, tôi vẫn mong tìm lại được một Bành Trí Nhiêm năm xưa yêu thương cưng chiều tôi, không nỡ nặng lời với tôi mà thôi. Cho dù tôi có bị bóng hình của một người khác thu hút, cũng chỉ vì trong bóng dáng đó có bóng hình người tôi yêu.
Sau khi nhận ra trái tim mình, tôi không thử tìm cách rời xa cậu ấy vì bị tổn thương thêm lần nào nữa. Tôi bắt đầu cố gắng tìm cách khiến cậu ấy nguôi ngoai và không dễ nổi nóng như vậy nữa.
Tôi bắt đầu truyền bá cho cậu ấy tư tưởng thiện chí giúp người và tử tế với chính mình, bắt đầu cùng cậu ấy tìm hiểu về Nho giáo, về đạo Phật. Chúng tôi bắt đầu thảo luận với nhau rằng liệu khi nặng lời với người khác, ta có bị chính những cảm xúc tiêu cực đó cắn xé và gây hại cho bản thân không. Mặc dù cậu ấy rất tán thành quan điểm của tôi và cảm thấy nên kiềm chế bớt tính nóng nảy củ mình, nhưưng có đôi khi Bành Trí Nhiên không thể kìm được, vì luôn có một số chuyện vô hình chung tạo thành áp lực đè nén lên chúng tôi.
Hai năm trước vốn dĩ cậu ấy đã được thăng lên chức trưởng phòng xây dưựng, thế nhưng cuộc sống này luôn tồn tại những ngưười thích xoi mói đời tư người khác. Bành Trí Nhiên có ngoại hình ưu tú, thu nhập cao, gia cảnh tốt, vừa vui tính vừa thông minh, tiền đồ rộng mở, tuyệt đối không phải kiểu người không có nổi một cô bạn gái. Vì vậy một số kẻ rảnh rỗi bắt đầu nghe ngóng bàn luận về đời tư của Bành Trí Nhiên. Thế giới này làm gì có bức tường nào mà không lọt gió, huống hồ chuyện của chúng tôi gần như đã chính thức công khai với bạn bè người thân. Thế nên trong công ty cậu ấy dần dần xuất hiện một số lời đồn thổi, khiến việc thăng chức của cậu ấy không còn được nhắc đến thêm lần nào nữa.
Ban đầu Bành Trí Nhiên không bận tâm. Cậu ấy vốn khôn phải kiểu người ham muốn quyền cao chức trọng. Nhưng dần dần, cậu ấy đã chán ngấy với những ánh mắt tò mò xét nét người ta nhìn mình. Tôi hiểu dù không để tâm đi chăng nữa thì sự quan tâm quá mức của người khác cũng sẽ tạo nên một áp lực vô hình dồn nén cậu ấy. Đau đơn hơn là kiểu áp lực này không có cách nào trút bỏ. Vậy nên Bành Trí Nhiên càng ngày càng dễ nổi nóng. Có đôi khi chỉ vì một chuyện cỏn con cũng khiến cậu ấy nổi trận lôi đình. Tôi hiểu cậu ấy, nên một mặt giao tiếp với cậu ấy nhiều hơn, hy vọng có thể khiến cậu ấy bình tĩnh hơn, mặt khác thường xuyên đóng vai bao cát cho cậu ấy xả giận. Nhưng tôi nào phải người chết không có cảm xúc, bị cậu ấy làm tổn thương quá nhiều, tôi cũng sẽ cảm thấy đau.
Ngay như lần cãi nhau này, vỏn vẹn chỉ có một tuần mà chúng tôi đã cãi nhau ba lần, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Bất kể là lý do gì, nếu cậu ấy yêu tôi, cậu ấy không nên làm tổn thương tôi như vậy.
Một tuần không nói chuyện với nhau, ngày nào tôi cũng vùi đầu viết lách, cố gắng tìm lý do để hai chúng tôi có thể tiếp tục ở bên nhau từ những hồi ức đã qua. Sáng sang đờ đẫn thức dậy, đi làm về vội vàng nấu cơm, vội vàng ăn cho xong rồi vùi đầu vào viết lách. Cuối cùng vào buổi sáng hôm đó, chờ Trần Phương đi học, Bành Trí Nhiên kéo tay tôi nói rằng muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi.
Tôi nghĩ mình đã già rồi, có rất nhiều chuyện tôi chỉ còn nhớ được cảm giác trong lòng lúc đó chứ không thể nhớ được chi tiết sự việc và cuộc trò chuyện. Ngày hôm đó Bành Trí Nhiên đã nói gì với tôi, tôi không còn nhớ nữa. Tôi chỉ nhớ đại khái ý của cậu ấy là vì tôi là người cậu ấy yêu, vậy nên cậu ấy sẽ nghiêm khắc với tôi hơn và không thể dung thứ cho bất kỳ sai sót nào. Hơn nữa hai lần cãi nhau tuần trước vốn đã khiến tâm trạng của ấy rất tệ, vì vậy dù chuyện ngày hôm đó rất cỏn con, kết quả lại vì tôi chỉ dẫn sai khiến cậu ấy chạy tới chạy lui ba bốn lần không tìm thấy tôi, cho nên cậu ấy đã nổi giận, mới dễ mất bình tĩnh với tôi.
Cậu ấy xin lỗi tôi, nói rằng anh đã biết sai rồi, nhất là khi nghe cô gái nọ mắng hai từ “khốn nạn”, cậu ấy mới thật sự nhận ra mình quá đáng lắm rồi. Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra khi nói xin lỗi tôi, Bành Trí nhiên hơi miễn cưỡng, không toàn tâm toàn ý muốn xin lỗi. Kiểu xin lỗi ngày giống y như hồi trước. Trước đây cậu ấy cãi nhau với tôi khiến tôi tức phát điên cậu ấy cũng xin lỗi, chẳng qua mỗi lần xin lỗi cậu ấy sẽ luôn nói: “ Lần này là do anh sai, nhưng em cũng sai”. Đây chính là cách xin lỗi của Bành Trí Nhiên. Cậu ấy luôn tìm một điểm nào đó để cho công bằng thứ nhất định không chịu nhận toàn bộ lỗi lầm về phía mình.
Tôi cực kỳ cực kỳ ghét kiểu nhận lỗi này của cậu ấy. Tuy nhiên chỉ cần cậu ấy chủ động mở lời, tôi luôn bằng lòng tha thứ, ngay cả khi cậu ấy chỉ nhận một phần lỗi. Đúng là oan nghiệt mà.
Lần này cũng vậy, tôi vốn cho rằng lòng mình đã lặng như nước. Suốt một tuần liền không nói chuyện với Bành Trí Nhiên, hai người sinh hoạt riêng, tự tắm giặt tự đi ngủ. Cậu ấy cũng không còn kéo tôi vào chiếc chăn ấm áp như trước. Tôi cũng không còn giống như hồi trước, trước khi đi ngủ nhất định phải ôm chặt lấy cậu ấy gặm hai ba miếng. Cuộc sống cứ vậy nhẹ nhàng trôi mà thôi. Vậy mà khi Bành Trí Nhiên mở lời, tôi lại có cảm giác đau lòng muốn khóc.
Tôi ghét tính dễ khóc của mình, không có tý tiền đồ nào. Tôi vừa cố nuốt ngược nước mắt vào trong vừa dẩu môi cãi: “Bành Trí Nhiên anh có biết ngày hôm đó anh quá đáng thế nào không. Ngay cả người qua đường còn không thể nhịn nổi. Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không.”.
Cậu ấy cúi thấp đầu lẩm bẩm: “ Em cũng biết khi anh cáu giận sẽ không màng gì cả mà. Là do anh không tốt. Anh không nên như vậy”.
Tôi phớt lờ cậu ấy, vừa tiếp tục trách móc vừa lau nước mắt: “ Anh có biết không, em rất ghét tính hơi một chút là khóc của em. Em không muốn nói chuyện với anh mà nước mắt cứ tèm lem thế này, thật không có tiền đồ gì hết. Đường đường là một thằng đàn ông, khóc lóc thế này khó coi biết bao, nhưng em không hiểu vì sao em không thể kiềm chế được.”
Cậu ấy nhìn tôi, gật đầu: “ Anh không chê mà. Em khóc đâu có khó coi, ngược lại nhìn rất rất đáng thương…”
Tôi vội ngắt lời: “ Con khỉ, anh không được dung từ đó!”. Hít một hơi dài, tôi tiếp tục nói: “ Bành Trí nhiên anh có biết không, em đã cố gắng nhường nhịn anh hết sức có thể. Nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, động chút là cáu giận, động chút là giáo huấn người ta. Giờ em như một con ốc sên bị anh dọa sợ liền rụt cổ trốn trong vỏ, khó khan lắm mới tự chữa lành vết thương nhưng vừa thò đầu ra bò thêm được hai ba bước lại bị anh làm tổn thương lần nữa, anh có biết không. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cả người em đầy thương tích, chỉ biết trốn trong vỏ chẳng dám ra ngoài, anh có hiểu không!’. Vừa nói, tôi vừa dùng hai ngón tay là động tác con ốc bò được hai ba bước đã rụt lại vì bị tấn công.
Bành Trí Nhiên nhìn tôi đầy xúc động, yên lặng một hồi lâu rồi nắm lấy tay tôi, mấp máy miệng hai ba lần, bằng thái độ chân thành nhất, cậu ấy nói:” Xin lỗi em, vợ ơi anh sai rồi.” Cậu ấy cúi đầu: “ Em nói vậy anh đau lòng lắm. Anh thật sự không muốn làm em bị tổn thương, thật đó, anh rất yêu em, chỉ là không biết tại sao…”. Bành Trí nhiên chợt ngẩng đầu, nhìn tôi: “ Anh không muốn viện bất kỳ lý do nào hết, làm em cảm thấy bị tổn thương là lỗi của anh. Anh hứa với em, anh sẽ kiềm chế tốt tính nóng giận của bản thân. Vợ ơi xin em đừng sợ anh, xin em đừng trốn trong vỏ bọc của mình.”
Tôi sụt sịt: “ Anh có giữ lời không? Đừng để lần sau nóng giận anh lại quên hết”.
Cậu ấy gật đầu, sau đó nghiêng đầu qua: “Anh hứa. Để anh hôn em một cái nào”.
Buổi sang ngày hôm đó chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện. Cậu ấy nói về những thay đổi thâm trạng trong khoảng thời gian này, nói đến bầu không khí khó chịu ở công ty đã ảnh hưởng đến cậu ấy ra sao. Tôi cũng nói ra những suy nghĩ của bản thân, cuối cùng, chúng tôi nói đến Trương Quốc Vinh.
Tôi nói;” Anh xem, sau khi come out tại Leslie, những cố gắng của anh ấy, hình ảnh và nguồn năng lượng tích cực anh ấy mang lại đã ảnh hưởng không ít đến cái nhìn của xã hội với người đồng tính. Một số người trước đây không hiểu, không biết gì về đồng tính, nhờ Trương Quốc Vinh họ đã hiểu hơn một chút về chúng ta. Cho nên anh à, ngay cả khi chúng ta phải đổi diện với một số áp lực, chỉ cần kiên định với nguyên tắc của bản thân, khiến cho người khác hiểu được rằng đồng tính luyến ái cũng tồn tại thứ gọi là tình yêu đích thực, thậm chí đôi khi tình yêu giữa hai người đàn ông còn bền vững hơn tình yêu nam nữ, em tin sẽ có một ngày họ có thể chấp nhận chúng ta. Điều quan trọng nhất là, chúng ta phải đối xử tốt với mình, chỉ khi chúng ta đối xử tốt với bản thân, để cho mọi người thấy mặt tốt của mình, đem đến cho xã hội này một nguồn năng lượng tích cực chứ không phải chỉ cần nghĩ đến đồng tính là là nghĩ đến AIDS và trăm điều tiêu cực khác. Em tin sẽ có một ngày, họ dần chấp nhận chúng ta. Anh xem, chẳng phải Phan Hiểu Nhược chính là một ví dụ điển hình đó sao? Có lẽ sẽ có một ngày, đất nước chúng ta cho phép kết hôn đồng tính”.
Đúng vậy, đây chính là lý do tôi viết lại câu chuyện này.
Tôi khao khát được nói với thế giới này rằng, thật ra luôn có những người khát vọng có được tình yêu đích thực, Họ khao khát được hiểu, được công nhận. Nhưng tất cả những gì họ nhận được bây giờ chỉ là sự hà khắc và cách đối xử tiêu chuẩn kép. Tôi không phủ nhận rằng có sự lăng nhăng trong giới của chúng tôi, nhưng hiện tượng này chẳng phải là một vòng luẩn quẩn gây ra bởi sự thiếu hiểu biết của xã hội này sao? Đầu tiên, xã hội chưa hiểu về đồng tính, để những người đồng tính chỉ có thể lén lút tìm đến nhau, họ không có cơ hội đi xem với nhau một bộ phim, tìm hiểu nhau trước rồi mới đến với nhau, họ chỉ có thể chọn cách bắt đầu bằng việc quan hệ xác thịt. Vậy là họ bị buộc tội lăng nhăng. Tuy nhiên nếu chỉ nói về chuyện quan hệ xác thịt, thật kỳ lạ làm sao khi người đời có thể chấp nhận chuyện tình một đêm trong mối quan hệ nam nữ, nhưng không thể chấp nhận với một cặp đồng tính. Đây là môt tiêu chuẩn kép quá mức bất công. Thứ hai là, luật pháp cấm hôn nhân đồng giới, tức là ngay từ đầu tình yêu đồng tính đã bị kết án tử hình. Điều này khiến nhiều người đồng tính cảm thấy không còn chút hy vọng nào trong cuộc đời này, không thể mưu cầu gì, họ chỉ tìm kiếm sự kích thích về thể xác mà thôi. Nếu đến cuối cùng tất cả chỉ là vô nghĩa, hà tất gì phải khổ sở đi tìm tình yêu đích thực, hà cớ gì không tận hưởng phút giây hiện tại này? Nhưng nếu hôn nhân đồng tính được chấp thuận, tôi tin sẽ có rất nhiều người chọn lối sống trong sạch và biết yêu bản thân hơn. Chí ít họ sẽ không vội vã quan hệ với người lạ chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Con người chúng ta ai cũng vậy cả thôi, đều hy vọng trong những tháng năm đẹp đẽ thuần khiết nhất, gặp được người mình sẽ yêu cả cuộc đời.
Có đôi khi tôi nghĩ, tôi thật sự quá may mắn, mới có thể gặp được Bành Trí Nhiên trong những năm tháng còn là cậu thiếu niên có niềm tin vào tình yêu. Nếu gặp cậu ấy vào một thời điểm khác, vào một năm tháng khác, sợ rằng chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau.
Thử nghĩ mà xem, nêú tôi gặp cậu ấy khi tuổi đã đôi mươi, bị tổn thương quá nhiều vì yêu, chỉ còn mưu cầu niềm vui xác thịt, tôi nghĩ tôi sẽ không khiêu khích cậu ấy. Hoặc giả sử tôi có chủ động khiêu khích Bành Trí Nhiên, một khi biết được tôi đã từng lên giường với không ít người, e rằng cậu ấy sẽ chẳng thể nào yêu tôi.
Tôi thấy mình may mắn, được đúng người tại đúng thời điểm. Chỉ là có rất nhiều người không may mắn đến vậy, gặp đúng người nhưng sai thời điểm.Trong giới thứ ba này không biết đã có bao nhiêu người phải đợi đến khi gặp được tình yêu đích thưc mới phát hiện bản thân đã quá mỏi mệt, chẳng còn đủ dũng cảm để yêu nữa rồi.Vậy nên có rất nhiều yếu tố quyết định đưa ta đến bên một người. Tôi nghĩ nếu có một ngày người đồng tính được công khai chuyện tình cảm như bao người khác, kết hôn với người mình yêu như những cặp đôi nam nữ khác, có một kết quả đẹp từ một khởi đầu đẹp, vậy thì chúng tôi sẽ không bao giờ phải nghe đến những câu như tình một đêm, những màn kết hôn giả dối vân vân. Mà sẽ có mọt cộng đồng đồng tính lành mạnh và tích cực.
Mặc dù đay chỉ là một tia hy vọng mơ mộng của tôi, nhưng tôi vẫn mong sẽ có một ngày chúng trở thành hiện thực.
Cho đến khi viết gần xong câu chuyện này, cả tôi va fBành Trí Nhiên đều đã tìm kiếm sự bình yên từ trong tâm hồn. Sau hơn hai tháng cân nhắc, chúng tôi đều thống nhất rằng chúng tôi cần có một niềm tin. Một niềm tin hướng chúng tôi đến những điều tốt đẹp, có thể dẫn đường cho chúng tôi trong những khi lạc lối, để chúng tôi cống hiến những điều tích cực cho cuộc đời. Thế rồi chúng tôi tham gia hoạt động phóng sinh hàng tháng của môt hội Phật giáo, đồng thời cùng những người nhân từ này, chúng tôi đã quyên góp quần áp và đồ dùng thiết yếu khác cho trẻ em tại Cam Tư, Tứ Xuyên.
Bành Trí Nhiên đã không còn phải che giấu mối quan hệ của chúng tôi với đồng nghiệp. Khi có người xì xào bàn tán về chúng tôi, cậu ấy thản nhiên nói với họ người bạn đời của cậu ấy quả thực là một người đàn ông, hơn nữa đã ở bên nhau hơn mười năm rồi. Chính thái độ thẳng thắn vô tư ấy khiến cho những người đồng nghiệp kia không thể tiếp tục bàn tán sau lưng cậu ấy. Dần dần cũng có một vài người trực tiếp đứng ra bày tỏ yêu đương là việc cá nhân của mỗi người, không nhất thiết phải để viêc tư ảnh hưởng đến công việc. Mặc dù điều này không thể thay đổi việc cậu ấy không thể được thăng chức nữa, nhưng không khí nơi làm việc của cậu ấy rõ ràng đã tốt lên nhiều, không còn ai dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá cậu ấy, tâm trạng Bành Trí Nhiên cũng vì thế mà dần tốt hơn.
Sau dịp năm mới năm 2013, cô gái thuê phòng của chúng tôi đã nhượng hợp đồng thuê cho một người bạn do phải nhảy việc, không thể tiếp tục thuê nữa. Ngày hai người họ bàn giao nhà, tôi là người trực tiếp đến xem xét tình hình. Trước giờ mấy việc trong nhà như thế này đều do một tay tôi xử lý, Bành Trí Nhiên chưa bao giờ ra mặt. Cô gái thuê nhà ban đầu là người đến trước, một lúc sau có thêm hai cậu trai trẻ người đến trước kẻ đến sau cùng tiến vào, trông dáng vẻ mới hơn hai mươi, hình như vừa tốt nghiệp xong. Có lẽ vì tôi là người đồng tính, nên liếc mắt một cái tôi đã nhận ra hai cậu chàng nọ là một đôi. Dù hai người họ che đậy rất tốt, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không nhận ra. Cậu chàng 0 cao hơn anh chàng 1 một chút, cười mỉm lên có hơi C, nhưng rất khó nhận ra. Tôi hơi ngạc nhiên, hỏi họ: “ Hai cậu thuê chung à?”. Tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là căn phòng này khá nhỏ, trước đây vốn chỉ ở được một người nên vừa thấy hai người họ vào tôi liền hỏi luôn. Cậu chàng 0 nọ ngay lập tức nói dạ không, đây là bạn của em, cậu ấy chỉ đi cùng em thôi.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến hình ảnh của tôi và Bành Trí Nhiên trước đây. Tôi cười nói không sao, sau đó cầm chứng minh thư của cậu ta, sửa tên người thêu trên hợp đồng thành cái tên mới, cuối cùng lấy thẻ khóa phòng đưa cho cậu ta, bảo cậu ta trực tiếp chuyển tiền cọc 1 tháng cho cô gái thuê trước là xong thủ tục.
Trước khi rời đi tôi quay đầu nhìn hai người họ một cái. Tuổi tác trạc với chúng tôi năm đó. Thật tốt biết bao.
Tiện tay giúp họ đóng luôn cửa, từ tận đáy lòng tôi hy vọng thế hệ người trẻ như họ có thể nhận được sự bao dung và thấu hiểu, có một tương lai tốt đẹp.
Hy vọng có một ngày, họ có thể quang minh chính đại nắm tay nhau, bước đi dưới ánh mặt trời.
____ HOÀN CHÍNH VĂN____