Người dịch: Cá Voit
Sau khi quay lại với Bành Trí Nhiên, tôi xin vào làm tài vụ cho một công ty tư nhân. Quy mô công ty nhỏ lắm, tính cả ông chủ mới được tám người. Nhân viên công ty ngoại trừ chức vụ của tôi và một giám đốc hành chính, một thư ký, những người còn lại đều phụ trách mảng tiêu thụ, ngay cả ông chủ của chúng tôi ngày nào cũng phải tự mình phụ trách việc buôn bán. Công ty này vốn do vợ chồng ông chủ cùng nhau xây dựng, vị trí tài vụ trước đây do vợ ông chủ đứng ra đảm nhiệm. Nhưng về sau con trai họ ra nước ngoài du học, mục tiêu sẽ định cư luôn ở bên đó nên bà chủ cũng di cư theo đứa con.
Công ty lớn có cái tốt của công ty lớn, nhưng công ty nhỏ cũng có cái hay của công ty nhỏ. Những công ty nhỏ như công ty chúng tôi sổ sách tài liệu rất đơn giản, cuối tháng bận hai ba ngày là xong. Ông chủ cũng rất dễ tính, vả lại tôi không cần phải ngồi trong văn phòng cả ngày, có những khi chỉ cần xin phép một câu liền có thể ra ngoài giải quyết việc cá nhân.
Những người cung Nhân Mã thuộc kiểu người yêu thích sự tự do, kiểu công việc thời gian tự do linh hoạt như vậy rất thích hợp với tôi. Lúc đầu tôi còn làm việc cho hai công ty nhỏ khác, vào khoảng năm 2005- 2006, một người bạn học cùng lớp kinh tế cấp cao nói với tôi cổ phiếu đang có dấu hiệu tăng trở lại, bảo tôi đầu tư vào cổ phiếu. Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghiên cứu chơi cổ phiếu, tôi nói mình không biết chơi. Người bạn nọ của tôi bảo không cần tôi phải tự chơi, sẽ có chuyên viên thay tôi phân tích tìm hiểu. Hai năm đó ước tính là hai năm thị trường chứng khoán Trung Quốc kiếm được nhất, chơi cá nhân cũng có thể kiếm ra tiền, vấn đề chỉ là kiếm được nhiều hay ít. Và không giống như các công ty quản lý tài chính hiện nay, lúc đó có rất nhiều người giao dịch cá nhân, một người có thể kiểm soát hơn chục tài khoản, hoa hồng dao động từ 20 đến 30%.
Nhìn lại mới thấy hồi đó liều lĩnh thế nào, chỉ nghĩ không kiếm được tiền thì thôi, chứ không tính đến chuyện người ta nếu không kiếm được tiền cũng sẽ không chịu giúp mình. Khi đó trong tài khoản của tôi có một ít tiền, lại thêm khoản tiền ba gửi định kỳ cho tôi. Tôi nói với Bành Trí Nhiên một câu rồi cứ thế rút ra ba bốn chục vạn đầu tư. Bành Trí Nhiên không ngăn cản tôi, cậu ấy còn nói thị trường chứng khoán không tồi. Thị trường chứng khoán rất kỳ lạ. Trên thị trường chứng khoán có đôi khi bạn không dám tin vào thông tin của người lạ nhưng cũng có cả những khi, bạn không dám tin cả những thông tin tự mình thu thập được. Ví dụ ngay như tôi, ngay sau khi người bạn kia đưa thông tin MSN, tôi chỉ nói chuyện với cậu ta vài câu đã tin tưởng đưa tài khoản và mật khẩu cho cậu ta quản lý. May sao khi đó vẫn kiếm được tiền, nếu không tôi thật sự giống y như lời A Giảo nói, quá ngây thơ tin người.
Cuối cùng sau hơn một năm, ngoại trừ khoản 30% hoa hồng phải trả, số tiền vốn tôi bỏ ra thu về gần gấp đôi, tôi đã cực kỳ vui rồi. Nhưng tại thời điểm khi ấy điều đó là rất bình thường, nếu may mắn có thể kiếm được gấp ba gấp bốn. Thời điểm cổ phiếu hơn năm nghìn, tôi chợt nhận ra phần trăm hoa hồng trích lại cho công ty chứng khoán quá cao, cần phải thương lượng lại với họ một chút. Thế nhưng công ty chứng khoán khi đó tôi đầu tư lại thuộc diện công ty lớn làm ăn hưng thịnh, không bận tâm đến chút tiền cỏn con của tôi, nên chi phí thủ tục cũng không thể trả cho tôi quá nhiều. Tôi lên trang web đầu tư cổ phiếu tìm một hồi, phát hiện có một số công ty hứa sẽ chia hoa hồng một phần mười nghìn hoặc 1,5/10.000 cho khách hàng với điều kiện phải chuyển khoản trước chi phí cho họ. Tôi vội liên lạc với một công ty, hỏi thủ tục mở một thẻ khách hàng mới.
Tôi dùng QQ liên hệ với công ty chứng khoán mới và hẹn họ gặp mặt tại một quán cafe để nhận thẻ của mình. Đối phương là một cô nàng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa, vì thị trường chứng khoán đang hoạt động sôi nổi nên cả gương mặt đều toát lên niềm vui khó giấu. Cô nàng ngồi uống cà phê nói chuyện phiếm với tôi, hào hứng nói hiện tại đã hơn năm nghìn điểm rồi, anh xem, trong nửa đầu năm có thể lên đến sáu nghìn điểm chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Khi trở về nhà tôi vui vẻ kể chuyện này với Bành Trí Nhiên, cậu ấy suy nghĩ hồi lâu rồi nói, bạn học Trần Tiểu Giai này, chúng ta lấy tiền về đầu tư bất động sản thôi, Em xem, ngay cả cô bán rau cũng nghe ngóng được thông tin thị trường chứng khoán rồi, anh nghĩ mảng này chẳng thể trụ được lâu dài đâu.
Thật lòng mà nói, khi đó thấy thị trường sôi nổi như vậy tôi cũng có hơi lo. Nếu Bành Trí Nhiên đã nói vậy, chi bằng lấy tiền về mua một căn phòng nhỏ, rồi mang cho thuê kiếm chút tiền vốn. Chỉ là khi cậu ấy bảo tôi rút hết tiền về, tôi vẫn có chút không cam lòng, vẫn để lại hơn 100.000 điểm, trộm nghĩ chẳng sao đâu coi như tôi tự mình làm một phi vụ nho nhỏ. Nhưng sự thật chứng minh, Thiên Triều vẫn là điểm bảo hiểm bất động sản, trò chơi đầu tư không phải thứ thường dân như chúng tôi có thể theo được. Hơn nữa tôi cũng không phải kiểu người có tài thiên phú, nên không tránh khỏi việc chết trân nhìn số điểm một trăm nghìn rớt xuống còn sáu nghìn điểm và vẫn còn tiếp tục rớt thảm hại đến khi chỉ còn hơn hai nghìn.
Nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy rất hài lòng, ít nhất tôi vẫn giữ được số tiền vốn lớn, ít nhất so với số tiền trong tài khoản của mẹ Bành Trí Nhiên, tôi có thêm vài lần mạo hiểm nữa vẫn tốt hơn nhiều.
Hơn nữa bạn không thể cứ ôm hy vọng chỉ mãi kiếm được mà không lỗ vốn lần nào, nên chỉ cần sổ cái sinh lãi là đã đủ rồi. Vì vậy sau đó tôi đã không còn quan tâm đến những quỹ cổ phiếu gì đó nữa, chỉ một lòng muốn cùng Bành Trí Nhiên tiết kiệm tiền. Sau khi trả hết khoản vay còn lại khi mua nhà, sửa sang lại một lượt từ trên xuống dưới, tôi tiến hành cho thuê cả căn nhà của mẹ và chuyển đến căn nhà tộng hơn trăm mét vuông.
Thời điểm cùng Bành Trí Nhiên sửa sang lại ngôi nhà hiện chúng tôi đang sống đã gần mười năm trôi qua kể từ lần đầu chúng tôi trang trí nội thất căn nhà, Trong mười năm, thẩm mỹ của con người cũng đã thay đổi theo thời gian, nhưng mức độ cầu kỳ kỹ tính vẫn không hề đổi. Bành Trí Nhiêm vẫn bới lông tìm vết như xưa, tỉ mỉ từ việc thiết kế đến khâu chọn chất liệu. Do những năm gần đây vật liệu thiết kế trong nước liên tục bị nhiễm bức xạ gì đó nên cậu ấy nhất định chỉ chọn đồ có thương hiệu đàng hoàng, khiến tôi sợ rằng chi phí sẽ vượt qua mức ngân sách chúng tôi có. Cũng vì việc này tôi và cậu ấy lời qua tiếng lại đã không biết bao nhiêu lần. Còn nhớ có một lần tôi đọc được trên Thiên Nhai có một bài đăng, nội dung viết về một đôi vợ chồng trẻ do bất đồng quan điểm trong việc trang trí nội thất mà cãi nhau, cãi đến nỗi đi đến quyết định ly hôn luôn. Khi đó tôi còn nghĩ có đến mức phải như vậy không. Nhưng nói thật lòng, đến khi sửa nhà lần thứ hai tôi cũng có cảm giác tức giận đến nỗi muốn lao vào cắn xé bành Trí Nhiên, giận đến nỗi mỗi lần cãi nhau với cậu ấy tôi chỉ muốn cắn cậu ấy một cái, đến mức trong lúc nóng giận tôi từng nghĩ cả đời này tôi không muốn thấy con người đáng ghét đó nữa. Nghĩ kỹ thì nếu tình cảm hai người chỉ cần không kiên định chút thôi thì việc đổ vỡ là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Chỉ riêng nói về giấy dán tường, tôi chạy theo cậu ấy đến mười mấy cửa hàng, xem giấy đến nỗi mắt tôi sắp bị cận thị đến nơi rồi. Ngay cả nền nhà và gạch ốp tường cũng vậy, bốn năm lần vẫn không quyết được. Chưa hết, cậu ấy còn muốn dùng gỗ du già để làm vật liệu trang trí tường trong thư phòng, tạo cảm giác nhà gỗ đơn sơ. Khi trông thấy nguyên liệu, anh thợ mộc ngay lập tức rủ miệng xuống, chỉ có thể ai oán kêu với tôi. Nhưng kêu với tôi thì có ích gì, chẳng phải tôi vẫn bị cậu ấy ép phải chạy khắp cả thành phố tìm gỗ du già để làm mặt bàn lò sưởi đấy ư. Ai mà không bị tên Bành Trí Nhiên này hành cho một lượt? Bị hành thì cứ bị hành đi vậy, dẫu sao thì cậu ấy cũng phải tự mình chạy khắp nơi, cũng vất vả không kém gì. Nhưng cái tên đáng ghét này chạy vạy mệt rồi, vô tình tính bạn làm việc gì không vừa ý là sẽ mắng luôn, chê trách bạn làm việc không có kế hoạch, chê bạn xử lý không chu đáo, chê bạn lười. Và đó chính là nguồn cơn của mọi sự mâu thuẫn, của những điều không vui.
Không phải tôi nói quá lên đâu, anh chàng nhà tôi quả thật rất phiền, lại thêm trải nghiệm từ lần trang hoàng nhà cửa lần đầu tiên, tôi thật sự nghĩ lại vẫn sợ, từ tận đáy lòng luôn có cảm giác muốn chống đối cái tính vạch lá tìm sâu của Bành Trí Nhiên. Bạn nghĩ mà xem, chỉ mỗi việc chọn màu sơn cũng phải mất cả ngày trời, chọn tới chọn lui, đến nỗi cô chủ tiệm sơn cứ nhìn thấy chúng tôi là lại đau đầu. Quá trình quét sơn cậu ấy cũng có những yêu cầu khác người, người ta sơn tường chỉ cần sơn mịn không để sơn bị vón cục, nhưng Bành Trí Nhiên nhà tôi chỉ mong làm sao khi quét sơn để lại được vết chổi mờ mờ. Trường nhóm thi công đau đầu, nói: “ Cậu Bành này, tôi hiểu yêu cầu cậu muốn, nhưng loại sơn đó ngươi ta dùng phải là sơn đặc biệt. Hơn nữa chỉ mấy quán cà phê người ta mới cần, còn khi làm với nhà ở vẫn nên quét mịn thì hơn. Tường nhà mà làm kiểu sần sùi thô ráp rất dễ bám bụi. Cậu làm như vậy thì sống ở nhà khác gì sống ở quán cà phê đâu.”.May sao con người này vẫn biết nghe theo lời người khác khuyên bảo nên tường nhà chúng tôi mới được bình thường như bao nhà khác. Chỉ là, cậu ấy đâu dễ bỏ qua cho những chi tiết khác như vậy.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên hai đứa buộc phải xa nhau, tôi đã thầm xin Thần Phật nếu người có thể cho chúng tôi được ở bên nhau, tôi nguyện giảm mười năm tuổi thọ. Nhưng trong quãng thời gian trang trí nhà cửa, tôi bị cậu ấy làm cho tức đến nỗi tôi đã nghĩ xin Thần Phật trả lại mười năm tuổi thọ cho con. Chỉ là sau đó nghĩ lại, tôi vẫn không nỡ. Khó khăn lắm mới có được cậu ấy, sao cso thể dễ dàng vì những chuyện này mà buông tay. Dẫu sao thì bới lông tìm vết cũng chỉ nhất thời mà thôi, nhưng tình cảm lại là chuyện cả một đời.
Cuối cùng sau hơn hai tháng vất vả, mọi việc cũng đã đâu vào đấy. Và ngay sau đó là đến màn đau đầu vì đồ gia dụng.
May sao lần này chúng tôi không còn bất đồng quan điểm khi chọn nội thất nữa. Cái gọi là xu hướng ấy mà, cứ hai mươi năm lại nổi lại một lần. Mười năm trước chúng tôi thích phong cách đơn giản, mười năm sau lại thích kiểu retro. Mà phong cách retro là xu hướng từ rất lâu trước đó rồi, thị trường cũng rất phù hợp, đồ nội thất theo phong cách Châu Âu cũ không thiếu, chỉ là chất lượng không đồng đều và dễ nhìn ra sự cũ kỹ mà thôi. Chúng tôi cứ chọn tới chọn lui một hồi, mua ở cửa hàng này một chiếc sofa, mua cửa hàng kia một cái giá sách, cuối cùng cũng hoàn thiện xong căn nhà. Nào ngờ ba Bành khi nhìn thấy nói một câu khiến chúng tôi suýt ngất.
“ Lẽ nào hai đứa không có tiền mua đồ nội thấy à? Sao lại phải mua hàng second hand thế này?”
Như tôi đã nói, khiếu thẩm mỹ của chúng ta sẽ thay đổi theo thời gian. Nhìn phong cách retro hơn một năm trời, sự mới mẻ đã không còn nữa, chúng tôi dần mất hứng thú với phong cách Châu Âu cổ điển này. Chúng tôi dần yêu thích kiểu kiến trúc mang hơi hướng cổ phong. Điều này có thể liên quan đến sở thích trà đạo của tôi hai năm trở lại đây. Những khi nhàn rỗi, tôi đều ngâm một ấm trà. Bành Trí Nhiên biết tôi thích uống trà nên thường tìm mấy quán trà ngon đưa tôi đến, dần dần cậu ấy cũng cảm nhận được cảm giác thảnh thơi khi thưởng trà. Cậu ấy đùa nếu trong nhà chúng ta cũng có một thư phòng theo phong cách cổ phong, ngồi trên ghế đệm cùng em sưởi nắng uống trà, cũng không tệ nhỉ. Ngờ đâu cậu ấy còn nói thêm: “Hay là chúng ta sửa lại thư phòng, trang trí thành phong cách đó”, làm tôi sợ đến nỗi mấy tháng sau không dám nhắc tới hai từ cổ phong.
Tôi thật sự rất muốn nói với cậu ấy, Bành Trí Nhiên em già rồi, không chịu nổi sự kỹ tính của anh nữa đâu.