Người dịch: Cá Voi
Tôi có cảm giác mình thật sự không hiểu hết con người Bành Trí Nhiên.
Ngày đó sau khi mua nhà xong, một lần nữa tôi lại sinh ra ảo tưởng như chúng tôi vẫn còn cơ hội bên nhau. Nhưng sự thật chứng minh là tôi nghĩ nhiều rồi. Vì ngay sau khi đến trung tâm giao dịch nhận giấy tờ chứng minh tài sản, Bành Trí Nhiên không liên lạc với tôi thêm lần nào nữa.
Ký một bản hợp đồng cho thuê mới với người thuê nhà, thế chấp một phần ba và cứ ba tháng một sẽ có một khoản tiền được chuyển vào thẻ vay nợ của tôi. Tôi chỉ cần đợi tin nhắn ngân hàng thông báo đã khấu trừ số tiền cho vay hàng tháng.
Căn nhà cũ của bán mất rồi, đồ cá nhân sớm đã được chuyển về nhà riêng của chúng tôi. Vào ngày chuyển nhà tôi đã mang thẻ ngân hàng trả lại cho cậu ấy, phải mất một thời gian rất lâu sau đó tôi mới có tâm tình sắp xếp lại đống đồ chuyển từ bên đó về. Ngây ra nửa buổi mới chợt nhớ đến hai câu đối chẳng đâu vào đâu cậu ấy từng viết năm đó, còn cả khung ảnh Haagen-Dazs. Nhưng lục tung hết tất cả đồ đạc lên, tôi vẫn không tìm thấy. Tôi chán nản ngồi bệt xuống đất, rơi vào trạng thái ngẩn người. Hết rồi, chẳng còn gì nữa. Thậm chí ngay cả hai món đồ này cậu ấy cũng không chịu để lại cho tôi. Ngoại trừ số điện thoại còn lưu trong máy, tôi chẳng có thứ gì thuộc về cậu ấy nữa rồi….
Đến lúc này tôi hơi hiểu tại sao khi đó Bành Trí Nhiên lừa tôi đến mua nhà. Trước giờ cậu ấy không thích nợ người khác, phải chăng cậu ấy cho rằng căn nhà lúc trước chúng tôi mua, tôi phải bỏ ra quá nhiều tiền, nên bây giờ cậu ấy dùng số tiền lãi kiếm được mua đền cho tôi một căn khác. Thế là giữa hai chúng tôi xem như đã rạch ròi?
Nghĩ đến đây tôi như vỡ òa, gào khóc rát họng, nước mắt tuôn từng đợt như mưa.
Tuy gia đình vẫn đang lo liệu thủ tục du học cho tôi, nhưng gần đây thái độ của mẹ tôi khác lắm. Mẹ không còn gấp gáp như thời gian đầu, có đôi khi ngập ngừng như có điều muốn nói. Trước đây mẹ tôi thường an ủi tôi rằng sau này tôi sẽ gặp được người tốt hơn Bành Trí Nhiên gấp trăm nghìn lần, nhưng dạo gần đây bà thường không nhắc đến chuyện đó nữa.
Nhưng gần đây Lương Minh rất hay gọi điện cho tôi, đại khái chỉ để nói tôi đừng đến Singapore, đừng đến Singapore, Trần Gia cậu đừng đi gấp như vậy. Tôi láng máng nhận ra cậu ấy có chuyện giấu tôi, nhưng dù gặng hỏi đến mấy thì cậu ấy vẫn nói không có chuyện gì. Tôi nói, Lương Minh này, tớ rất mệt, lòng tớ mệt mỏi lắm cậu có biết không, ở đây ngày nào tớ cũng nhớ đến cậu ấy, tớ thật sự rất mệt. Lương Minh đáp, nếu không ổn thì cậu đến Nhật Bản chơi một chuyến đi, sau đó liên mồm kể với tôi những chuyện thường ngày của cậu ấy ở Nhật Bản. Lương Minh nói bây giờ ban ngày cậu ấy đi học, đến tối làm thêm ở quầy thịt tươi ngay dưới siêu thị. Mỗi đêm người ta sẽ đem xử lý số thịt bò thịt lợn không bán hết ngày hôm đó, nhân viên ở cửa hàng đều có thể đem số thịt ấy về. Cậu ấy cười nói, Trần Gia cậu đã ăn thịt bò Kobe bao giờ chưa, cho miếng thịt vào miệng cảm giác như tan ra, nếu cậu đến Nhật Bản anh đây sẽ nướng cho cậu ăn, tuy không phải thịt loại một nhưng phết một ít bơ lên ăn ngon lắm nha. Ôi, ăn uống kiểu đó thật sự xa hoa.
Tôi:……..
Ở nhà cả ngày không có việc gì làm, cũng không có tâm trạng tìm việc, tôi liền lên diễn đàn của hội anh em đồng tính lập một tài khoản.
Trước đây có Bành Trí nhiên, tôi chẳng có hứng thú tìm hiểu những người giống tôi. Thời gian đó cuộc sống của tôi chỉ có Bành Trí nhiên, tôi không quan tâm đến sự tồn tại của những người “đồng loại”, không biết đến niềm vui nỗi buồn của người khác, chỉ để tâm đến thế giới của hai người. Nhưng bây giờ thế giới của tôi sụp đổ rồi, tôi bắt đầu nghĩ, cuộc sống của những người giống tôi sẽ như thế nào, những người từng có được tình yêu rồi mất đi tình yêu giống tôi hiện giờ sẽ ra sao nhỉ.
Nhưng đến khi biết rồi mới phát hiện trong thế giới hỗn loạn này, những người như chúng tôi sống đau khổ quá.
Có những người muốn tìm tình yêu, có người lại chỉ cần tình dục. Có người bị tổn thương, cũng có những người bị tổn thương rồi lại làm tổn thương người khác. Có người chưa kịp hiểu ra bản thân muốn gì thì đã mắc bệnh. Có những người muốn được yêu nhưng bị tình dục chi phối, dần dần không còn tin vào tình yêu nữa. Dường như tất cả bọn họ đều cô đơn, đau khổ và chỉ thấy một tương lai mờ mịt trên cuộc đời này. Còn có những người chấp nhận đầu hàng với số phận, lừa mình dối người trong một cuộc hôn nhân không tình yêu. Đương nhiên cũng có những câu chuyện hạnh phúc, họ dùng danh tính giả kể về câu chuyện đời mình, nhưng không biết tại sao khi đọc những câu chuyện ấy tôi luôn có cảm giác không chân thật.
Phải rồi, hiện tại hạnh phúc thì đã sao, ai mà biết được phía cuối con đường là HE hay BE. Như hai chúng tôi trước đây chẳng phải đã từng rất hạnh phúc đấy ư? Nhìn bây giờ đi.
Tôi chợt có xúc động muốn biết thế giới của những người như tôi.
Bình thường đi trên đường khó mà biết được ai là “đồng loại” với mình. Chúng tôi đều là những kẻ ngụy trang tài ba, nếu không cởi bỏ lớp ngụy trang ấy, nào ai biết được con người thật của chúng tôi. Cô đơn trong thời gian dài ra việc rất đau khổ, tôi muốn tìm một người lắng nghe tôi dốc bầu tâm sự.
Vì vậy tôi liền lê mạng tìm địa chỉ một số quán Gay bar, đến uống một ly.
Ngồi bên quầy bar mà lòng tôi như lửa đốt. Tôi không phải kiểu chơi bời, nên mấy chỗ như thế này đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến. Dưới ánh đèn mờ ảo, cứ có cảm giác như bị người ta đánh giá. Ở một góc không xa có người đang trao nhau nụ hôn nồng nhiệt. Cũng sẽ có người đi qua bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt suồng sã, tuy đến bàn bên cạnh nói chuyện nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đánh giá tôi. Ngay cả bầu không khí cũng trở nên mờ ám và đầy hơi thở đói khát.
Ngồi được một lúc tôi bắt đầu có cảm giác bất an. Không biết vì sao, tôi rất nhớ Bành Trí Nhiên.
Có người bước đến làm quen với tôi. Là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trông không tồi. Tôi lịch sự gật đầu chào lại, anh ta liền ngồi xuống bắt chuyện. Khả năng ăn nói của anh ta không tệ, không thao thao bất tuyệt tự nói một mình, mà sẽ khơi gợi ra một chủ đề nào đó khiến tôi tham gia thảo luận. Dần dần, tôi bắt đầu cởi mở hơn. Nói đến mấy đề tài âm nhạc giải trí, anh ta đột nhiên nghiêng đầu hỏi tôi: “Cậu gặp chuyện gì phải không? Cậu vừa bước vào cửa, có cảm giác bầu không khí bỗng nhiên rất DAWN”.
Tôi gật đầu, nhấp một ngụm: “Bị người ta đá”.
“Ồ!”. Anh ta nở nụ cười, cụng ly tôi một cái. “Chúc mừng cậu đã trưởng thành”.
Tôi cười khổ, chạm ly với anh ta.
Anh ta nhìn tôi, nói: “Tìm người khác đi, cách tốt nhất để quên người cũ là bắt đầu với một người mới. Cậu sẽ quen nhanh thôi”.
Tôi vô thức tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, vậy mà trong tiềm thức tôi vẫn mong người đó sẽ là Bành Trí Nhiên. Tôi nghĩ, có lẽ mình hết cứu thật rồi.
Sau khi uống xong, tôi cảm giác tâm trạng tốt lên nhiều lắm. Anh ta hỏi tôi phải đi à. Tôi gật đầu, đứng dậy sóng bước cùng anh ta ra cửa. Ra đến cửa quán bar, anh ta hỏi: “XXX được không?”.
XXX là tên một khách sạn. Tôi lập tức hiểu ra, anh ta muốn tìm đối tượng 419. Tôi lắp bắp nói không còn sớm nữa tôi phải về rồi, sau đó chạy chối chết như thằng ngốc. Ngồi trên taxi về nhà, lòng tôi trào lên cảm giác bi thương. Nhìn cảnh đêm rực rỡ của thành phố vụt qua cửa kính, nỗi buồn trong tôi cứ dâng lên không ngừng. Phải chăng người như chúng tôi đến cuối cùng chẳng dám tin vào tình yêu nữa? Ngoại trừ gặp nhau để làm một pháo, chúng tôi không còn dám yêu?
Tôi không biết liệu tôi có sa sút thành người như vậy không. Nhưng ít nhất bây giờ, nếu đối tượng không phải Bành Trí Nhiên, tôi chẳng có ham muốn gì cả.
Thế là tôi bắt đầu yêu đương với cái chăn của mình.
Chiếc chăn này tôi mang về từ căn nhà cũ của chúng tôi. Bành Trí Nhiên là kiểu không có năng lực với những vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống ngày thường. Cậu ấy chỉ mang đi những món đồ cậu ấy cho là quan trọng, chăn gối gì đó cậu ấy không thèm bận tâm.
Như trong khúc nhạc “Hương vị” Thân Hiểu kỳ từng hát, tôi như bị mê đắm trong mùi hương cậu ấy còn lưu lại trong chăn. Hoặc có lẽ do tôi tưởng tượng ra mùi hương thuộc về cậu ấy, ngày nào cũng nói chuyện với nó, hôn nó, coi chiếc chăn ấy là Bành Trí Nhiên, đêm nào cũng ôm nó ngủ.
Bộ não con người rất kỳ lạ, có đôi khi chỉ với trí tưởng tượng, nó có thể tạo ra cả một thế giới. Và tôi chẳng cần làm gì ngoài việc tưởng tượng ra một Bành Trí Nhiên khác luôn luôn ở cạnh tôi. Một Bành Trí Nhiên yêu tôi, thương tôi, bao dung con người tôi, ôm tôi và hôn tôi thật dịu dàng.
Thế là tôi bắt đầu yêu đương với cái chăn của mình.
Tôi sẽ kể cho nó nghe hôm nay tôi đã xem phim gì, đọc được tin tức gì trên mạng, trưa nay ăn gì, thủ tục chuẩn bị du học đã chuẩn bị ra sao. Đôi khi tôi sẽ vào vai của nó, tự nói chuyện với mình, sau đó hôn lên chiếc chăn, tưởng tượng đó là Bành Trí Nhiên. Tưởng tượng ra cảnh cùng cậu ấy ôm hôn và làm tình.
Tôi không biết đây có phải bệnh tâm lý hay không. Tôi chỉ biết bắt đầu từ ngày xa cậu ấy, tôi đã như người có bệnh, vô phương cứu chữa.
Tin nhắn khấu trừ tài khoản từ ngân hàng đã gửi đến máy tôi hai lần. Tôi tách đầu ngón tay, đếm xem chúng tôi chia tay được bao lâu rồi. Có lẽ đã hơn ba tháng trôi qua, và trong ba tháng chia xa này cái tên Bành Trí Nhiên tôi lưu trong danh bạ chưa một lần hiện lên màn hình điện thoại. Thỉnh thoảng tôi sẽ ngây người ra cả ngày, cứ ngẩn người nhìn số điện thoại cậu ấy, vừa muốn nhấn gọi vừa không dám gọi. Ngay chính tôi cũng không biết bản thân muốn gì.
Kể từ lần đi gay bar trước đó, tôi không ghé nơi đó thêm lần nào nữa. Nếu đau đớn quá muốn uống một ly, tôi chỉ đến những quán bar thông thường, không làm quen với ai, cũng không chuyện trò với ai, không để tâm đến những anh chàng đẹp trai, càng không bận tâm đến mỹ nữ. Chỉ thấy Bartender sau quầy bar.
Tôi đã nếm thử rất nhiều loại rượu. Tửu lượng của tôi vốn không tốt, nên ban đầu chỉ gọi một ly rượu vang, tuy rằng đến quán bar gọi rượu vang nghe có vẻ rất ngốc. Dần dần, Bartender giới thiệu cho tôi loại rượu mới, sau đó tôi cũng dần thích uống short. Ví dụ như Tequilasunrise, ngụm đầu tiên uống vào cảm thấy sảng khoái vô cùng, ngay sau đó là cảm giác chóng mặt ập đến. Uống một loại mà vừa uống vào đã chạm đến giới hạn say xỉn của bản thân, vừa khéo mang đến cảm giác trôi nổi bồng bềnh, trong phút chốc khiến tôi quên đi đau khổ phiền não. Để đến khi chân nam đá chân xiêu về đến tiểu khu, thấy những đầu thuốc lá lập lòe cháy sáng trong hoa viên trước nhà, tôi có thể ảo tưởng một chút người đứng khuất mình trong bóng tối kia chính là Bành Trí Nhiên.
Về phía Bành Trí Nhiên, tôi luôn nghe được tin tức của cậu ấy dù vô tình hay cố ý. Bạch Dương và sư huynh thời gian đầu nghe nói tôi và Bành Trí nhiên ở tòa đối diện vẫn tưởng rằng hai chúng tôi thuê chung, thỉnh thoảng gọi chúng tôi đến nhà đánh bài. Sau khi biết chúng tôi chuyển đi, Bạch Dung tiếc mãi không thôi, nói từ giờ về sau muốn tìm chúng tôi đánh bài lại khó hơn một chút rồi. Thỉnh thoảng Bạch Dung sẽ gọi điện tới, nói sao tôi chuyển đi xa thế, cũng không thấy tôi đến nhà chơi, Bành Trí Nhiên bây giờ như một tên cuồng công việc, ngày nào cũng tăng ca tăng ca, chán chết đi được.
Mùa hạ qua đi, những cơn gió mùa thu cuối cùng cũng đến. Một buổi tối mùa thu, tôi đang nằm trên giường chuyện trò yêu đương với chiếc chăn của tôi, thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Tôi nghĩ muộn như thế này còn gọi điện tới chắc chỉ có Lương Minh, cậu ấy tan làm rất muộn. Vả lại ngoại trừ cậu ấy ra giờ này nào có ai gọi cho tôi nữa.
Cầm điện thoại lên xem, vậy mà trên màn hình lại xuất hiện cái tên đã lâu lắm rồi không thấy—Bành Trí Nhiên.