Nam Nam Chi Gian

Chương 57




Nhưng cuối cùng tôi vẫn đánh mất cậu ấy, hoặc nói, là tôi buông tay cậu ấy.

Từ khi bắt đầu cuộc chiến tôi đã nghĩ đến kết cục xấu nhất, chẳng qua cũng chỉ bị đánh cho một trận, bị nhục mạ một hồi, cùng lắm bị xâm phạm thân thể. Tôi đã từng nghĩ như vậy đấy, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhất tất cả, bởi những điều này nào có làm tôi sợ.

Nhưng đáng sợ hơn cả là không khí trước khi bước vào cuộc chiến.

Mẹ Bành Trí Nhiên ngày nào cũng tạo một loại áp lực vô hình lên tâm trí tôi. Mỗi ngày bà gọi cho tôi một cuộc điện thoại, kể tôi nghe năm đó khi ba cậu ấy không ở nhà, một mình bà vừa chăm sóc mẹ già quanh năm mắc bệnh đau đầu vừa phải chăm nom hai đứa con nhỏ vất vả ra sao. Nói với tôi Bành Trí Nhiên thuở nhỏ ngoan ngoãn thế nào, nghe lời ra sao, săn sóc cha mẹ thế nào. Bà thường chỉ nói được một nửa đã bắt đầu sụt sùi, nhắc đi nhắc lại bậc làm cha mẹ chỉ mong con cái một đời bình an, thuận lợi, những thứ khác bà không dám van nài, chỉ xin tôi hãy buông tay cậu ấy.

Tôi nghẹn ngào đáp dì ơi con không thể, con yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu con, lẽ nào ép cậu ấy kết hôn với một cô gái cậu ấy không yêu mới tốt cho cậu ấy sao? Cậu ấy sẽ hạnh phúc ư? Dì ơi dì là người từng trải, lẽ nào dì không biết?

Bà yên lặng thật lâu, mãi sau mới cất giọng, nói với tôi:

“Trần Gia này, cậu hẵng còn trẻ, cậu không hiểu được đâu. Trẻ làm vợ chồng già thành bạn. Khi còn trẻ ai cũng muốn lấy được người mình yêu nhất, cảm thấy tình yêu quan trọng hơn hết thảy. Đặc biệt với những người chưa từng yêu ai, sẽ vô cùng khát vọng có cơ hội được yêu một lần, dì là một ví dụ. Thời con gái dì nhất quyết không cam chịu, cảm thấy cuộc đời này tệ bạc với mình quá, cứ luôn cãi nhau với ông ấy, làm ầm ĩ cả lên, muốn tìm cái gọi là tình yêu đích thực. Nhưng đến khi già rồi thì sao? Đợi đến khi già rồi mới hiểu, tình yêu dù có khắc cốt ghi tâm đến mấy cũng chỉ hướng đến những ngày trôi qua bình thản. Thật ra điều chúng ta luôn tìm kiếm là một người bầu bạn khi tuổi đã xế chiểu, ở bên ta lúc khó khăn nhất, một người có thể ở cạnh chăm sóc lẫn nhau, nương tựa vào nhau mà thôi. Đương nhiên, nếu đó là người cậu yêu sâu đậm là tốt nhất, nhưng lỡ như cậu không có duyên gặp được người đó, chẳng lẽ cứ cô đơn đến già? Cậu nên biết, không phải ai cũng có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, không phải cứ yêu nhau là có thể ở bên nhau.

Cậu và Bành Trí Nhiên yêu nhau, nếu cậu là phụ nữ, dì chắc chắn mừng thay cho nó hai mươi nghìn lần. Nhưng cậu là một người đàn ông! Hai người bên nhau không được xã hội chấp nhận, không được thế tục thừa nhận, đến khi cả hai già rồi phải làm thế nào? Khi đó cả hai vợ chồng dì đều không còn, hai ông bà già này mắt không thấy lòng không phiền, nhưng còn hai đứa thì sao? Không có con cái để dựa dẫm, không có cha mẹ ở bên, bị người xung quanh kỳ thị, bị bạn bè thân thiết xa lánh, đến khi ngay cả ốm đau bệnh tật cần người thân ký vào giấy phẫu thuật cũng không có một ai, lúc ấy biết phải làm sao?

Trần Gia này, con người là loài sống trong tập thể, hai đứa không thể làm những việc bất chấp ánh mắt của người khác, sống qua loa cả đời được đâu. Có thể khi còn trẻ còn chống cự được, vì có tuổi trẻ, có vốn thời gian, cuộc đời mới bắt đầu bước lên đỉnh cao, cảm thấy mình là người làm chủ thời đại, nhưng đến khi về già thì sao? Đợi đến khi hai đứa hơn ba mươi bốn mươi tuổi, bạn bè đồng trang lứa có nhà cửa, có sự nghiệp, con cái. Còn hai đứa vì chuyện này mà phải chịu đủ mọi thiệt thòi, đến lúc đấy tình yêu sớm đã lụi tàn, những gì còn lại chỉ là sự oán trách dành cho nhau, thậm chí làm tổn thương nhau. Chẳng lẽ đó là điều cậu mong muốn?

Trần Gia ơi, dì không dọa cậu, Dì không nói hai đứa sẽ như vậy, mà ngay cả những đôi nam nữ bình thường yêu nhau vì tầng lớp xã hội khác biệt hoặc bỏ nhà đi vì gia đình ngăn cấm, đến cuối cùng được mấy đôi viên mãn? Đến khi cuộc sống không như ý, gặp phải muôn vàn khó khăn, người bị kéo theo sẽ nghĩ: nếu ngày ấy mình đừng kích động như vậy thì có phải cuộc sống  bây giờ sẽ thoải mái hơn, ngày trôi qua dễ dàng hơn rất nhiều không? Sẽ sinh lòng oán trách người kia. Trần Gia à, đứng trước khó khăn của cuộc đời, trước xu thế lớn của thế tục và thời đại, con người nhỏ bé thế nào cậu có biết không? Cậu có hiểu bản chất con người yếu đuối nhường nào không? Có bao nhiêu người yêu nhau đến cuối cùng chỉ dằn vặt nhau, cậu biết không?

Trần Gia, nghe lời dì, nếu biết trước kết cục như vậy tại sao hai đứa không chôn vùi tình yêu này ngay từ bây giờ, để hai người đều có cuộc sống bình thường.  Chỉ như vậy đến một ngày hai đứa từ trần, có lẽ sẽ nhớ đến người kia một chút, mới không bị khó khăn trong cuộc sống biến hai đứa thành kẻ thù! Bậc làm cha mẹ chỉ mong cuộc đời con cái mình trôi qua bình lặng, không phải nhận về những tổn thương, cậu hiểu chứ?”

Không hiểu, tôi không hiểu! 

Tôi liên tục lắc đầu nghẹn ngào nói dì ơi con không hiểu, con không thể hiểu được và cũng không muốn hiểu. Con chỉ biết con rất yêu cậu ấy, thật sự rất yêu cậu ấy, không có cậu ấy có lẽ con chẳng chờ được đến khi ba mươi bốn mươi tuổi; con không nghĩ được xa như vậy. Con xin dì, tha cho chúng con.

Mẹ cậu ấy trầm mặc thật lâu, trong điện thoại vẫn vang lên tiếng khóc sụt sùi, sau đó bà cúp máy.

Cũng trong khoảng thời gian đó cứ dăm hôm ba bữa mẹ Bành Trí nhiên lại gọi điện bảo cậu ấy về nhà ăn cơm. Bà không tiếp tục giới thiệu bạn gái cho Bành Trí Nhiên mà chỉ như chăm sóc đầy đủ cho con cái, nhưng nét mặt cậu ấy ngày càng trở nên áy náy. Ban đầu tôi không hiểu tại sao, cho đến một ngày công ty tổ chức ăn tiệc ở một nhà hàng hải sản ngay cạnh nhà mẹ cậu ấy, tôi liền nhắn tin hỏi có phải Bành Trí Nhiên đang ở nhà mẹ không, bảo cậu ấy nếu ở bên đó thì chờ tôi ăn xong cùng về. Cậu ấy hồi âm, nói phải. Ăn xong tôi liền đi về phía bên đó, vừa đi vừa nhắn tin cho cậu ấy. Gần đến cửa tiểu khu tôi trông thấy hai mẹ con đang đứng ở đó, người mẹ mặc bộ đồ ngủ gầy như cây trúc, mái tóc bạc tung bay trong gió, đang nói gì đó với con trai. Sau đó hai người vẫy tay tạm biệt, người mẹ quay lưng đi về phía siêu thị bên cạnh.

Tôi ngập ngừng bước qua gọi một tiếng Bành Trí Nhiên, không dám tin người tóc bạc đầy đầu vừa nãy là mẹ cậu ấy. Rõ ràng tháng trước mẹ cậu ấy tóc vẫn còn xanh, là một người phụ nữ làm việc rất tự tin. Vậy mà chỉ trong một tháng, bà lại trở thành một người gầy gò như vậy! Tôi sững sờ đứng tại chỗ, nhìn đôi mắt ngập tràn áy náy tự trách của Bành Trí Nhiên, tôi chợt cảm thấy có lẽ mình đã thua rồi. Cho dù không phải bây giờ, tương lai cũng sẽ có một ngày…..

Tôi nhớ có lần cùng Bành Trí Nhiên xem một tiết mục, người dẫn chương trình phỏng vấn một cặp tình nhân, hỏi người bạn trai rằng nếu có một đại gia thích bạn gái cậu, đưa cậu năm vạn để chia tay cô ấy thì cậu có nhận không? Chàng trai đương nhiên nói sẽ không. Người dẫn chương trình lại hỏi, thế nếu năm mươi vạn thì sao. Đáp, vẫn không. Vậy năm trăm vạn? Hơi do dự, nhưng vẫn nói, không. Lại hỏi, nếu năm nghìn vạn?

Tôi không nhớ về sau chàng trai trả lời thế nào, nhưng sau đó tôi nói với Bành Trí Nhiên nếu quả thật có chuyện này xảy ra thì kể cả chàng trai không đồng ý, tình yêu của họ cũng sẽ không còn. Bành Trí Nhiên hỏi tại sao, chẳng lẽ em thật sự tin tiền bạc có thể mua được tình cảm sao?  Tôi nói đây không phải dùng tiền mua được tình yêu, mà dùng tiền để lấy đi tình yêu. Sau khi trải qua việc này, kể cả khi đại gia kia không khiến cô gái yêu mình được thì cũng đã gieo lên mầm mống chia tay lên tình yêu của hai người nọ. Chờ đến một ngày hai người xảy ra mâu thuẫn cãi vã, chàng trai kia sẽ nghĩ: nhìn đi, cô ấy hết yêu tôi rồi, vì từng có người cực kỳ nhiều tiền theo đuổi cô ấy nên chắc chắn cô ấy đã hối hận vì ở bên tôi, sớm biết vậy ngay từ đầu mình nên nhận năm trăm vạn tệ. Còn cô gái sẽ nghĩ: nhìn đi, anh ấy chắc chắn không còn yêu tôi nữa, nói không chừng giờ anh ấy đang hối hận tại sao khi ấy không nhận tiền chia tay, mình thật ngốc, đáng lẽ nên chọn người đại gia kia.

Khi đó Bành Trí Nhiên bảo tôi suy nghĩ về con người tiêu cực quá. Tôi cãi đâu phải tiêu cực, mà vì em biết con người ta nếu có hai con đường để lựa chọn thì một khi hiện thực không như ý họ sẽ hối hận sao không chọn đường kia. Đây chính là bản năng.

Vậy nên vào lúc nhìn thấy mẹ cậu ấy vỏn vẹn trong một tháng đã bạc cả đầu, tôi biết giữa hai chúng tôi đã nảy sinh hạt giống mang tên bất hiếu. Một khi hạt giống ấy lớn lên, tôi biết tôi sẽ phải đầu hàng vào một ngày nào đó trong tương lai….

Sau khi về nhà lồng ngực tôi vẫn luôn có cảm giác bị đè nén vô cùng. Tôi vô thức muốn tìm thứ gì đó có thể phân tán suy nghĩ, tùy tiện tìm một chiếc DVD nhét vào ổ đĩa rồi nằm cuộn tròn trên sofa. Bành Trí Nhiên ngồi cạnh tôi, không nói lời nào, vươn tay đặt lên người tôi.

Tôi thế mà lại mở “Bá vương biệt cơ”.

Lần này Bành Trí Nhiên không như lần đầu sống chết không chịu xem, chỉ lẳng lặng ngồi bên vỗ về tôi.

Rất nhiều năm rồi mới xem lại “Bá vương biệt cơ”, tôi đã không còn khóc thút thít vì tình yêu như trước. Tôi may mắn hơn Trình Điệp Y vì người tôi yêu cũng yêu tôi. Nhưng thời đại và xã hội đều không chứa chấp tình yêu của chúng tôi, nên tôi cũng giống Trình Điệp Y, chỉ có thể trơ mắt nhìn số phận nuốt chửng chúng tôi. Xem đến cảnh Đoàn Tiểu Lâu làm tổn thương Cúc Tiên và Trình Điệp Y, tôi chợt nhớ đến lời mẹ Bành Trí Nhiên từng nói trước đó. “ Con người nhỏ bé thế nào cậu có biết không? Cậu có hiểu bản chất con người yếu đuối nhường nào không?”

Nước mắt tôi không ngừng rơi ra, cảm giác bức bối đè nén khiến tôi gần như không thở nổi, run lẩy bẩy hỏi, “Bành Trí Nhiên anh sẽ hận em chứ. Nếu có một ngày bị người đời phỉ báng bị mọi người nhục mạ, liệu anh có hối hận vì đã yêu em, liệu có hận em không?”

Mắt cậu ấy hồng hồng, mấp máy môi nhưng chẳng nói được câu nào, nắm chặt tay tôi, thở phập phồng liên hồi. Đến cảnh Trình Điệp Y tự sát, Bành Trí Nhiên nghiêng đầu không dám nhìn, cuối cùng ôm chặt lấy tôi, vùi đầu khóc trên vai tôi.

“Không đâu, anh sẽ không. Trần Gia, chúng mình không được bỏ cuộc. Cho dù số phận thách thức, mình cũng đừng bỏ cuộc được không em. Anh không muốn chúng ta trở thành bi kịch”.

Phải chăng Bành Trí Nhiên đã biết nếu có một ngày cậu ấy rời bỏ tôi, tôi chắc chắn sẽ tan vỡ.

Vài ngày sau, nhà chúng tôi nghênh đón mẹ tôi đến thăm.

Con người ấy mà, chẳng bao giờ biết được chừng nào ngọn cỏ sẽ đè chết lạc đà. Một người mẹ đã khiến chúng tôi cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, huống hồ hai người mẹ.

Nhưng thái độ của mẹ tôi khiến tôi và Bành Trí Nhiên đều bất ngờ.

Tôi rất ít khi nhắc đến mẹ mình với Bành Trí Nhiên, vì tôi rất khó hình dung tính cách của mẹ. Mẹ tôi có đôi khi vô cùng cố chấp. Không biết ba mẹ tôi có được tính là dẫn chứng trong những lời mẹ Bành Trí Nhiên từng nói với tôi về một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ mong một cuộc đời trôi qua bình đạm hay không

Nhưng cuộc đời khéo châm biếm vậy đấy. Cha mẹ Bành Trí Nhiên không có tình yêu, ầm ĩ là vậy nhưng vẫn đi cùng nhau gần hết cuộc đời. Còn ba mẹ tôi năm ấy yêu nhau đến vậy, cuối cùng vẫn ly hôn. Nghĩ cũng buồn cười, rõ ràng so với Bành Trí Nhiên tôi chân chính là sản phẩm của một tình yêu, vậy mà đoạn tình này ngắn quá.

Mẹ tôi thời trẻ xinh đẹp vô cùng, ba tôi năm ấy cũng rất đẹp trai, vậy nên tình yêu của họ năm ấy chính là trai tài gái sắc xứng đôi. Nhưng ông ngoại không thích ba tôi, ông nói ba tôi trông lanh lợi quá, ông không chấp nhận. Phản đối không nổi, về sau ông ngoại tôi đành phải thỏa hiệp. Khi ấy ông tôi nói ba tôi là kiểu người cả thèm chóng chán, tình yêu của ba tôi chẳng duy trì được bao lâu, nói cách khác, ba tôi quá đa tình. Ba tôi thật lòng yêu mẹ, đồng thời cũng thật lòng yêu thêm người phụ nữ khác.

Trái ngược với ba, mẹ tôi luôn một lòng yêu ông ấy. Mẹ tôi chịu đựng rất nhiều năm, cho đến một ngày cảm thấy đã tổn thương chồng chất tổn thương mẹ liền chia tay ba. Nhưng khi thấy ba tôi bị người ta bỏ rơi, quay về tìm bà, mẹ tôi lại động lòng thương, tha thứ cho ông ấy rồi đồng ý phục hôn. Mẹ tôi cứ loanh quanh trong vòng luẩn quẩn yêu và bị tổn thương, mãi không thể thoát ra được.

Mẹ tôi là kiểu người một khi yêu sẽ dành toàn tâm toàn ý cho người mình yêu. Tình yêu mẹ dành cho ba thậm chí còn quan trọng hơn cả tôi. Trong những năm tháng tôi lớn lên, tôi hầu như khiến bà tiêu hao nhiều tâm sức, nhưng tôi không đếm xuể đã bao lần thấy mẹ tôi buồn bã đứng bên cửa sổ nhìn về phía con đường lợp bóng cây dưới sân nhà, chờ ba tôi đạp xe trở về. Chờ mãi đến tận đêm. Lần thứ hai bị ba tôi phản bội, dường như vì chịu tổn thương quá lớn, mẹ tôi ngồi ngây người cả ngày trên ghế sofa. Thấy tôi về mẹ liền lấy ra từng tấm ảnh một chụp cùng ba năm đó đặt trước mặt tôi, sau đó mang ra cả một tấm ảnh lớn hai người mới chụp cách đó không lâu, đặt lên bàn, nói với tôi:

“Tiểu Gia, sau này mỗi khi nhớ mẹ, con hãy nhìn vào bức ảnh này”.

Tôi ngay lập tức hiểu ý mẹ, sau đó hùng hùng hổ hổ vừa khóc vừa mắng: “Con sẽ không nhớ mẹ. Dù sao mẹ cũng chẳng bao giờ để ý đến con. Mẹ làm tất cả đều vì người đàn ông kia. Con sẽ không bao giờ nhớ đến mẹ!”.

Mẹ tôi khăng khăng giữ tình yêu với ba tôi nhiều năm đến vậy, cho dù sau này bà gom hết dũng khí bắt đầu cuộc sống mới, thì sau khi rời khỏi ba, mẹ tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát được quá khứ. Chỉ là tình yêu sâu đậm năm xưa dần dần trở thành thù hận. Vì yêu nên sinh hận. Mãi cho đến một ngày có người đến kéo mẹ tôi ra khỏi những trạng thái cảm xúc đó, bà mới tốt hơn, dần dần cảm thấy mọi chuyện đã chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng tôi biết mẹ và cha dượng tôi bên nhau là kiểu tình cảm dìu dắt lẫn nhau. Từ trong sâu thẳm trái tim mẹ, cả đời này bà chỉ yêu một người đàn ông, đó là ba tôi.

Mẹ từng nói với tôi, yêu một người quá sâu đậm đến cuối cùng chỉ tự chuốc lấy tổn thương mà thôi. Mẹ nói thật may mắn vì tôi là đàn ông, có lẽ sẽ không phải trải qua đau khổ như bà.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn giống mẹ, yêu một người đàn ông bằng tất cả sinh mệnh.

Ngày hôm đó mẹ tôi ngồi trên sofa, cực kỳ bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Tiểu Gia này, mẹ Bành Trí Nhiên gọi tới nói cho mẹ biết chuyện của hai đứa rồi”. Mẹ thở dài, mắt dần đỏ lên, nói: “Mẹ xin lỗi con, từ nhỏ con đã không có ba, mẹ không dạy bảo con đúng đắn mới khiến con trở nên thế này. Đều tại mẹ. Mẹ không trách con. Nếu con có thể thay đổi, mẹ sẽ rất vui. Nhưng nếu như cả đời này con không thể yêu người khác giới, mẹ sẽ không ép con, cũng không phản đối. Chỉ cần con trai mẹ hạnh phúc là được”.

Tôi sững sờ, chưa kịp vui sướng thì mẹ tôi đã nhấc tay chỉ vào Bành Trí Nhiên.

“Nhưng mẹ tuyệt đối không để con ở bên cậu ta nhau!”

Trong phút chốc tôi như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

“Tại sao?”. Tôi nghẹn ngào hỏi. Mẹ có thể chấp nhận việc tôi yêu người đồng giới, tại sao không chấp nhận cho tôi ở bên Bành Trí Nhiên?

Mẹ nhìn tôi, không kìm nổi khóc lên: “ Sao con lại giống mẹ khổ sở vì tình đến vậy! Mẹ Bành Trí Nhiên nói với mẹ, cậu ta vốn rất bình thường, vì con nên mới trở thành thế này. Đứa nhỏ ngốc nghếch, con có biết người động lòng trước đã định sẵn tương lai nằm trong thế bị động không? Cha mẹ nó không đồng ý, lỡ như sau này nó hối hận thì con phải làm sao? Lẽ nào con không thấy vết xe đổ của mẹ? Con yêu người cùng giới, mẹ không thể làm gì được. Nhưng ít nhất con cũng phải tìm người giống con một chút, tìm người yêu con hơn chứ không phải chỉ mình con yêu người ta. Chỉ có như vậy tương lai dù bên nhau hay không con mới bớt đau khổ hơn một chút, con hiểu không!”

Bành Trí Nhiên nghe xong sắc mặt trở nên trắng bệch.

“ Dì ơi, con yêu Trần Gia, con thật lòng yêu em ấy!”.

Mẹ tôi lắc đầu nhìn Bành Trí Nhiên, cơ thể khẽ run run: “Vốn dĩ tôi đã nghĩ thôi kệ đi, chỉ cần Trần Gia hạnh phúc, tôi sẽ không phản đối. Nhưng bây giờ tôi không thể đồng ý cho hai đứa bên nhau. Những lời mẹ cậu nói với tôi khiến người ta tổn thương quá. Nói Trần Gia nhà chúng tôi câu dẫn cậu! Con trai tôi, tôi biết chứ, một khi đã yêu ai nó sẽ yêu hết lòng hết dạ, khờ y hệt như mẹ nó. Chỉ cần dựa vào thái độ của mẹ cậu, tôi sẽ không để con tôi phải chịu sự ức hiếp từ gia đình cậu! Dù nó có là đồng tính thì cũng vẫn là con tôi mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời, mẹ cậu không có tư cách nói con tôi như vậy! Mắng nó là loại không có ba nên mới trở nên biến thái thích đàn ông! Nói nó hủy hoại tương lai của cậu! Hai đứa chia tay đi. Cậu có tiền đồ của cậu, con tôi có tương lai của con tôi. Sau này dù nó có yêu ai tôi cũng sẽ không phản đối, nhưng tuyệt đối không thể ở bên cậu! Tôi biết thế nào là tình yêu, qua một vài năm đều tan biến hết. Nếu vài năm nữa cậu muốn tận hiếu, muốn kết hôn, muốn về nhà làm đứa con ngoan của cha mẹ cậu thì con tôi phải làm sao? Tôi không muốn con tôi qua vài năm nữa bị tổn thương đầy mình!