Nam Nam Chi Gian

Chương 49




Người dịch: Cá Voi

Đến Hồng Kông đã nhiều lần, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy trừ lần đầu tiên sang bên đó đón Giáng Sinh, về sau có đi thì nếu không phải vì giá vé rẻ cũng vì được giảm giá. Ngay cả vé máy bay cũng vậy. Chỉ duy nhất lần đó chúng tôi đặt vé của Cathay. Tôi vẫn còn nhớ khi thấy  món kem tráng miệng Haagen-Dazs trên máy bay, trong phút chốc tôi đã nghĩ tấm vé này quả thực đáng giá.

Ngay từ trên đường ra sân bay tâm trạng của tôi đã hào hứng như muốn bay lên. Càng đến gần sân bay, cảm giác bức bách thành phố này mang đến cho tôi càng mờ nhạt. Dẫu biết rằng Hồng Kông sẽ chẳng khoan dung hơn được bao nhiêu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ở thành phố đó không ai biết chúng tôi là ai, tôi liền có cảm giác tự do vô cùng.

Sự tự do ấy đắt đỏ biết bao! Cảm giác tự do của tâm hồn!

Bành Trí Nhiên bị sự vui vẻ của tôi tác động, suốt cả đoạn đường không tắt nụ cười, ánh mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động của tôi.

Lúc check in tôi vì có hơi kích động nên nhất thời không tìm được giấy thông hành, luống cuống lật tung túi lớn túi nhỏ tìm cả buổi, vậy mà cậu ấy thực ung dung khoanh tay đứng nhìn trò vui.

Ra khỏi cửa hải quan, tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Bành Trí Nhiên cười không ngớt nói giờ em hít nữa cũng không hít được chút không khí Hồng Kông nào đâu.

Khi máy bay bắt đầu cất cánh, tôi có chút sợ hãi nắm chặt tay cậu ấy,  Bành Trí Nhiên lại cười tôi lá gan thực nhỏ. Cuối cùng thấy biểu cảm kinh ngạc của tôi khi cầm trên tay ly kem Haagen-Dazs, cậu ấy không thể nhịn được nữa, cười phá lên.

Tôi tức giận trừng cậu ấy: “Có gì vui mà anh cười!”.

Cậu ấy vội xin lỗi vài người ngồi bên cạnh vừa rồi bị giật mình, sau đó nghiêng đầu nói với tôi: “Em có thể đừng tấu hài như vậy nữa có được không. Cả đường cứ tung tăng nhảy nhót đến giờ, cho em một ly kem thôi mà em cũng vui đến vậy. Anh chợt nghĩ có khi nào chúng ta chỉ cần bay đến Hồng Kông sau đó liền bay về, cũng đủ để em thỏa mãn rồi ha!”

Tôi liền ngó lơ cậu ấy, trong cảm giác lắc lư khi máy bay đi vào luồng không khí, vừa vui mừng vừa mường tượng ra cảnh đêm Hồng Kông, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh.

Khách sạn chúng tôi ở nằm ngay vịnh Causeway, đối diện phía bên kia đường là một ga tàu điện ngầm. Trước khi đặt chân đến đây Bành Trí Nhiên nói Hồng Kông tất đất tất vàng, khách sạn có lẽ sẽ không lớn, bảo tôi đừng quá kén chọn. Vậy mà ngay sau khi vào phòng, thấy trong đĩa trái cây bày trên bàn trà có táo đỏ, tôi liền đem lòng yêu luôn thành phố này.

Tri kỷ biết bao, tình người biết bao! Tôi trộm nghĩ đây chắc chắn là điềm lành báo hiệu cho chuyến đi này của chúng tôi!

Trước đây xem phim Hồng Kông thường thấy người ta ăn món A này món B kia, vậy nên bữa sáng đầu tiên sau khi đặt chân đến đây, chúng tôi tìm đến một quán trà nho nhỏ phục vụ cả đồ ăn, trải nghiệm cảm giác ăn món đặc sản A B C. Cái giá phải trả cho một bữa sáng trải nghiệm này lên đến hai mươi, ba mươi đô la Hồng Kông, thật sự có chút xa hoa. Phải biết rằng khi đó giá trị đô la Hồng Kông cao hơn Nhân dân tệ rất nhiều đó! Nhưng quả thực bữa này chúng tôi ăn mãn nguyện lắm.

Công việc dính thân Bành Trí Nhiên giải quyết khá gọn lẹ, máu ăn chơi trong người cậu ấy nổi lên phát huy tác dụng cực kỳ. Lịch trình năm ngày bốn đêm khám phá Hồng Kông đều do một tay cậu ấy sắp xếp. Ngày đầu tiên cậu ấy đưa tôi đi ăn uống linh đình, hết súp vây cá mập đến bánh trứng cá, hết bánh đúc đậu đỏ đến chè trái cây.

Khi ấy rất ít người Hồng Kông biết nói tiếng phổ thông, thỉnh thoảng sẽ gặp được một hai người biết nói nhưng tiếng phổ thông cũng không tính là chuẩn, chẳng bằng dùng tiếng Quảng Đông giao tiếp càng dễ hiểu hơn. Bành Trí Nhiên dùng tiếng Quảng Đông sứt sẹo nói chuyện với ông chú bán bánh cá cà-ri. Cậu ấy nói cả ngày trời, ông chủ vẫn tỏ vẻ nghe không hiểu, cậu ấy liền dùng cả tay cả chân lung tung biểu đạt. Tôi dựa khẽ lên lan can bên đường chăm chú nhìn cậu ấy.

Cảm giác này thật tốt biết bao. Tôi có thể ngang nhiên nhìn cậu ấy bằng ánh mắt như vậy chẳng cần phải dè dặt gì, không cần che dấu thứ tình yêu đang tràn qua ánh mắt, cũng chẳng phải lo lắng cái nhìn của người xung quanh. Nhìn cậu ấy ông nói gà bà nói vịt một hồi, mua một đống túi to túi nhỏ chẳng biết là thứ gì, vẻ mặt vô cùng đắc ý chạy về phía tôi. Nhìn cậu ấy nhổ nước bọt oán giận ông chủ bán sai đồ cho cậu ấy. Nhìn cậu ấy không biết liêm sỉ bắt đầu khoe khoang với tôi mình có bao nhiêu rộng lượng, không thèm tính toán với ông ta. Nhìn nụ cười dịu dàng đầy yêu thương cậu ấy trao đến tôi, sau đó bắt đầu ăn chẳng giữ chút hình tượng. Tất cả những điều nhỏ nhặt ấy thật tốt đẹp biết bao, khiến cho tôi bỗng thấy cảm động.

Cuối cùng tôi đã có thể đứng dưới ánh nắng quang minh chính đại nhìn cậu ấy một lần, chẳng cần phải che che giấu giấu ánh mắt của bản thân.

Chậm chạp ăn hết mấy thứ chẳng biết là gì, tôi nở nụ cười mãn nguyện. Bành Trí Nhiên vốn dĩ vừa ăn vừa nói đến là high, không biết vì sao đột nhiên dừng lại nhìn tôi chăm chú. Tôi dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi cậu ấy, cậu ấy nở nụ cười, sau đó nghiêng người sang liếm một chút trên miệng tôi. Tôi ngây người, phản xạ có điều kiện vội đưa mắt nhìn quanh, phát hiện một nữ sinh đi qua quay đầu nhìn chúng tôi một cái. Vươn tay sờ lên môi, phát hiện còn chút cà-ri dính lại, tôi tiện tay bôi lên mặt Bành Trí Nhiên. Cậu ấy vừa lau mặt vừa thấp giọng cười, nói: “Nếu em không muốn anh hôn em ở ngay tại đây thì tốt nhất đừng nhìn anh rồi cười như vậy nữa”.

Tôi lườm cậu ấy, nhưng làm cách nào cũng không dập tắt được nụ cười trên mặt.

Ngày thứ hai, chúng tôi đến công viên Hải Dương.

Đến bây giờ công viên Hải Dương trong ấn tượng của tôi đã trở nên mơ hồ. Tôi chỉ nhớ mang máng khi ấy hai chúng tôi cứ như hai đứa trẻ mới lớn, trên đường đi không ngừng gây náo loạn, gia nhập một đoàn các bạn nhỏ được phụ huynh dẫn đi xem biểu diễn sư tử biển, ngốc lăng cùng các bạn nhỏ vỗ tay khen hay. Sau đó chúng tôi dắt nhau đi ăn buffet thịt nướng, không ngon mà còn đắt. Cuối cùng trước khi về còn ghé vào cửa hàng Coca Cola mua một chiếc bật nắp chai và một chiếc cốc. Kết quả về đến khách sạn tôi không cẩn thận làm vỡ cốc, bị Bành Trí Nhiên mắng là đồ bại gia tử.

Ngày thứ ba, chúng tôi đi mua sắm, Bành Trí Nhiên bắt đầu khô máu. Vốn dĩ đều là đi mua sắm nhưng tôi là kiểu mua đồ có lý trí còn cậu ấy là kiểu mua không thèm tính toán.

Kỳ thực tôi là kiểu đàn ông tương đối thích mua sắm, như rất nhiều những cô gái khác yêu thích shopping vậy.  Bành Trí Nhiên trong ấn tượng của tôi không giống vậy, lần đến Hồng Kông này khiến tôi có cái nhìn hoàn toàn khác về cậu ấy.

Chúng tôi bắt đầu đi từ khi cửa hàng  người ta vừa mới mở cửa, liên tục không ngừng nghỉ đến tận khi hầu hết các cửa hàng đều đến giờ đóng cửa. Tôi mệt đến nỗi ngồi phịch xuống ngay lối cầu thang, túi to túi nhỏ bên cạnh, thế mà cậu ấy vẫn hừng hực khí thế lao đến quảng trường Thời Đại vì một chiếc áo choàng Lane Crawford dáng Boss tổng số lượng có hạn đang được giảm giá. Tôi chết vì mệt với cậu ấy đến nơi rồi có được không!

Chờ cậu ấy mua xong chiếc áo trị giá tới một nghìn tám trăm tệ, tôi đã cạn kiệt sức lực, ngồi bệt trong góc trước cửa hàng Lane Crawford, không thể đứng lên nổi. Mãi cho đến khi run rẩy rút được một điếu thuốc từ trong túi áo, châm lửa, hít một hơi thuốc lẫn trong gió đêm, tôi mới có cảm giác mình còn sống.

Đến lúc ấy Bành Trí Nhiên mới như nhân vật trong game Contra bị knock out, thanh máu lập tức cạn kiệt, chớp mắt chuyển từ trạng thái hưng phấn về trạng thái bình thường, cước bộ mơ hồ bước về phía tôi, dựa vào lưng tôi vươn tay đòi một điếu.

Tôi đưa điếu thuốc trong miệng mình cho cậu ấy, sau đó châm điếu mới, hít vào một hơi rồi nhả ra một làn khói, mắng: “Mẹ nó anh cũng biết mệt rồi à, em còn tưởng anh là siêu nhân không biết mệt cơ đấy!”.

Cậu ấy gạt tàn thuốc, cười hì hì: ” Lúc ấy anh không thấy mệt, chắc vì có trụ cột tinh thần. Giống như lúc cùng em làm–tình vậy đó, hưng phấn qua đi mới cảm thấy mệt”. Nói xong cậu ấy xoay người, hai tay giữ chặt bả vai tôi. “Lẽ nào em không cảm thấy hưng phấn sao. Một chiếc áo choàng đại Boss giá chỉ một nghìn tám, giá này ở trong nước chỉ mua được một bộ âu phục Lampo!”.

Tôi gật đầu. Cậu ấy nói không sai. Thời điểm đó quần áo Hồng Kông thật sự khá rẻ. Tôi quả thực mệt muốn chết, bị cậu ấy vây trong vòng tay,  vô lực dựa cả người lên vai cậu ấy, vùi vào lòng cậu ấy, đầu gác lên vai Bành Trí Nhiên. Trong phút chốc bóng của chúng tôi chồng lên nhau như hòa làm một. Ngay lúc này một ông chú trung niên đi đến, trông thấy bộ dạng như mấy tên lưu manh của chúng tôi, bên cạnh còn có túi lớn túi nhỏ ném đó ngồi ôm nhau, nhất thời vẻ mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó vội vàng bỏ đi.

Tôi và Bành Trí Nhiên đồng thời đưa mắt liếc nhìn ông chú nọ một cái, sau đó cúi thấp đầu cười hì hì. Hít một hơi thuốc, thả ra một làn khói, trong phút chốc có cảm giác tự do tự tại không gì sánh kịp.

Không cần phải bận tâm đến cái nhìn của người đời, thật con mẹ nó tuyệt!

Ngày thứ tư, là Giáng Sinh. Tôi vốn dĩ muốn ngủ thêm một chút, vậy nhưng mới đến mười giờ hơn đã bị Bánh Trí nhiên ráo riết gọi dậy. Tôi như người mới bị người ta đánh cho một trận, toàn thân chỗ nào cũng đau. Vốn tưởng rằng kẻ đầu sỏ vẫn nằm trong chăn, đưa tay tìm một hồi, không ngờ thấy Bành Trí Nhiên sớm đã dậy, đang bận rộn thu xếp hành lý.

“Sao vậy?”. Tôi bối rối. ” Đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng phải mai mới về à, sao anh lại thu dọn đồ?”.

Bành Trí Nhiên lôi hết đống đồ hôm qua chúng tôi vừa mua ra hỏi túi, ném lên giường, mặc kệ tôi vẫn còn đang ngây ngốc chưa ra khỏi chăn. Đống đồ cậu ấy ném lên cứ thế đổ ập xuống đầu tôi.

“Nhanh chút nào, hôm nay chúng ta phải đổi khách sạn”.

Tôi khó khăn ngồi dậy, ném ra một câu sau đó lại nằm ập xuống. “Có nhầm lẫn không vậy! Ở đây đang tốt lành sao phải chuyển!”.

Bành Trí Nhiên đi đến nâng cằm tôi, ánh mắt nhìn từ trên xuống như dấy lên một hồi chuông cảnh báo. “Em không chịu chuyển đi phải không? Vậy tối nay mình anh ở trong phòng hướng biển đón Giáng Sinh!”.

Nghe vậy tôi lập tức nhịn đau bò dậy. “Phòng hướng biển gì cơ?”.

Bành Trí Nhiên cười. “Anh đặt một khách sạn ven biển, năm sao lận đó, đặt cho chúng ta một phòng hướng biển”.

Khách sạn năm sao và khách sạn năm sao hướng biển khác biệt lắm đó! Má nó chất lượng khác lắm, giá tiền cũng chênh lệch thiệt lớn nha! Ước chừng phải đến cả nghìn đô la Hồng Kông. Tuy rằng bây giờ số tiền ấy chỉ thuê được phòng ở một khách sạn cao cấp, nhưng đối với chúng tôi ở thời điểm đó quả thực là một việc xa xỉ.

Bên ngoài cửa sổ là đại dương xanh biếc, tầm nhìn bao la rộng lớn, còn niềm vui khi thấy hướng biển không xây tường mà là một tấm kính lớn kéo dài đến sàn tạm thời không nhắc đến. 

Bành Trí Nhiên khoanh tay ngắm biển, cực kỳ đắc ý. ” Em thấy sao, hài lòng với sự sắp xếp này không, thấy anh đây thu xếp thế nào?”.

Tôi dán người lên tấm kính, gật đầu. ” Được lắm được lắm, cực kỳ ổn thỏa, cảnh đêm ở đây chắc chắn rất đẹp!”.

Cậu ấy bước đến ôm tôi từ đằng sau, cùng dán người lên tấm kính. “Đúng vậy, buổi tối có lẽ còn thấy cả pháo hoa”.

“Ừm”. Tôi tưởng tượng ra cảnh đêm bên bờ biển, tôi và Bành Trí nhiên đứng bên cửa kính kéo dài đến sàn này, cùng nhau ngắm muôn vàn tia pháo hoa lung linh trên bầu trời cảng Victoria. Thật con mẹ nó lãng mạn!

Tôi bất giác ngoảnh đầu nhìn Bành Trí Nhiên, cậu ấy quả nhiên giống như trong tưởng tượng của tôi, vô cùng đáng yêu.

Tôi đang định sáp đến gần hôn cậu ấy một cái, chẳng ngờ cậu ấy lại ngẩng đầu nhìn tôi, nở nụ cười dâm tà, nhẹ giọng thì thầm: “Đêm nay xem pháo hoa đè em lên tấm kính rồi ra sức “làm” em, chắc chắn rất tuyệt!”.

Tôi nhất thời đen mặt. Quả nhiên không thể nào bắt kịp được tần số với cái tên này!