Người dịch: Cá Voi
Chớp mắt một cái, một thiên niên kỷ cứ thế qua đi.
Mấy việc như cần cù tiết kiệm nói ra thì dễ, làm mới khó. Tháng trả góp đầu tiên, Bành Trí Nhiên chủ động trích ra năm trăm tệ như đã nói, kết quả hai tuần sau liền rơi vào cảnh chẳng còn một xu. Mới đầu cậu ấy còn mạnh miệng nhất định không để tôi biết, mãi cho đến khi tôi trở về, thấy trong ví cậu ấy chỉ còn lại vỏn vẹn một tờ một trăm tệ, tôi mới cầm năm trăm tệ kia trả về. Một buổi tối ngày cuối tuần, Bành Trí Nhiên ngốc ngếch gọi điện cho tôi: “Này Trần Gia, tiền trong ví của anh có thể tự sinh sản đấy em có biết không?”
Tôi cười phá lên: ” Đúng vậy đúng vậy, ví của anh quả nhiên thần kỳ. Nhưng anh vẫn phải chi tiêu tiết kiệm chút, biết chưa?”
Cậu ấy nói anh biết, quả nhiên chỉ có vợ tốt nhất.
Tôi vừa cười vừa mắng vợ cái đầu anh.
Tháng đó tôi chi tiêu tiết kiệm nhất có thể, nhưng vẫn cảm thấy không đủ sinh hoạt. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi bảo Bành Trí Nhiên ra ngân hàng rút một khoản thấu chi từ sổ tiết kiệm. Chỉ cần trong thẻ có tiền, ngân hàng sẽ cho chúng tôi rút khoản thấu chi này, tuy không nhiều nhưng có vẫn hơn không, ít nhất cũng giúp chúng tôi vượt qua được thời điểm khó khăn. Đáng tiếc, chúng tôi không rút được tiền.
Cứ như vậy được khoảng hai tháng, hai chúng tôi không còn ra ngoài ăn nữa, cũng không còn tiêu pha hoang phí, việc tiêu khiển duy nhất là chơi StarCraf và Snooker, nhàm chán vô cùng. Tôi có cảm giác mình thật sự không hợp với chủ nghĩa khổ cực như vậy. Điều khác biệt duy nhất là chúng tôi vẫn có thể làm một chút vận động trên giường.
Con người ta ấy mà, một khi thiếu hụt niềm vui trong cuộc sống, những chuyện như vận động trên giường liền nhiều lên một chút. Đại khái là bởi ham muốn hưởng thụ vật chất trở thành ham muốn tình dục, nếu không thì tại sao càng nơi lạc hậu càng có nhiều trẻ nhỏ?
Tôi phát hiện ham muốn của Bành Trí Nhiên rõ ràng tăng cao hơn trước. Cứ đến thứ sáu hàng tuần khi tôi trở về, tuyệt đối không thoát được phải lăn qua lăn lại một trận. Có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, cậu ấy sẽ lăn qua đè lên người tôi, không cần biết tôi có còn sức lực hay không, liền ôm trọn lấy tôi vừa hôn vừa sờ chỗ này chỗ kia, đến khi cơ thể tôi nổi lên phản ứng mới thôi. Sau đó nhân lúc tôi còn chưa tỉnh lại bạo phát cơn giận, liền làm cho tôi rơi vào trạng thái không thể bạo phát được nữa. Đến ngày hôm sau cậu ấy còn vui vẻ nói với tôi: ” Bảo bối, đêm qua em quả thực quá mê người. Dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê vừa dụ hoặc vừa dâm- đãng, thực gợi cảm!”.
Tôi gần như phát điên, có để cho người ta ngủ không hả!
Nhưng cậu ấy cứ gọi tôi là bảo bối như vậy, khiến nội tâm tôi thực sự rất mâu thuẫn. Tôi không thích kiểu xưng hô này. Ông đây rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành, dựa vào đâu gọi ông đây bảo bối!
Cậu ấy tỏ ra thực tủi thân, nói: “Vậy anh phải gọi em là gì? Em không cảm thấy gọi Trần Gia Trần Gia rất xa lạ sao? Hay em thích gọi là darling? Hay honey?”.
Gọi cái đầu cậu!
Tôi nói không cần phải đổi xưng hô làm gì, tôi cảm thấy giờ tôi gọi cậu ấy là Bành Trí Nhiên cũng ổn mà.
Cậu ấy hơi nheo mắt: “Không được, em cũng phải đổi cách gọi anh”. Sau đó dùng ngón tay nâng cằm tôi lên. “Ngoan, mau gọi ông xã”.
“Còn lâu”. Tôi giơ chân đạp. “Không gọi!”.
Cậu ấy trườn người lên, nắm lấy quần pyjama của tôi, nhanh nhẹn kéo xuống, rồi thò tay vào trong nắm vậy bộ phận quan trọng nọ, mắt híp lại thực nguy hiểm: “Không gọi hửm?”.
Tôi van nài: “Đừng…..lỡ như gọi quen rồi ở bên ngoài cũng buột miệng nói ra thì phải làm sao đây. Gọi tên vẫn tốt biết bao, vừa an toàn lại đảm bảo”.
Cậu ấy đăm chiêu một thoáng, rồi gật đầu: “Cũng đúng, vậy thì không cần gọi ông xã. Nhưng anh không thích em cứ gọi tên anh như vậy, cả họ cả tên đều gọi hẳn ra, cứ như chúng ta xa cách lắm”. Vừa nói vừa sờ soạng phía dưới của tôi. Tôi mệt muốn chết, cả đêm bị lăn qua lăn lại không được ngủ ngon, nào muốn phản ứng gì nữa. Tôi giữ lấy bàn tay đang sờ loạn của cậu ấy, nài nỉ: “Vậy em gọi Tiểu Nhiên Nhiên có được không?”
Cậu ấy lắc đầu.
“Vậy gọi Trí Nhiên?”.
Vẫn lắc đầu.
“Thế Tiểu Trí?”.
Vẫn không được.
Ôi đệch. ” Tiểu Bành Bành?”.
Bành Trí Nhiên: “Dẹp!”.
Tôi thật sự đã hết cách, cái tên này ngay từ đầu đã không chịu thành thật. Tôi bực bội: ” Đệch, tiểu thiếu gia, anh bảo em phải gọi anh là gì mới được?”.
Bành Trí Nhiên nghiêng đầu nghĩ ngợi, qua một lúc chợt nở nụ cười hắc ám. “Ừm, cái tên vừa rồi không tồi.”
Tôi bối rối: “Cái nào?”
Bành Trí Nhiên: “Vậy gọi tiểu thiếu gia đi!”.
Tôi: “%……&*¥”.
Bành Trí Nhiên dương dương tự đắc chọc chọc má tôi: “Bảo bối ngoan, gọi tiểu thiếu gia nào”.
“Cút!”.
Tôi quyết định vẫn nên gọi cậu ấy là Bành Trí Nhiên thì hơn! Con mẹ nó linh ta linh tinh một hồi, tiểu thiếu gia cái gì, ông đây đâu phải bầy tôi của cậu!
Nhưng cũng từ đấy trở đi, biệt danh của cậu ấy liền nhiều hơn. Ví dụ như lúc tâm trạng tốt, muốn trêu chọc cậu ấy một phen, tôi sẽ gọi cậu ấy là Tiểu Bành Bành, lúc bình thường gọi Bành Trí Nhiên, khi mắc lỗi hoặc những khi cậu ấy dày vò tôi lâu quá, tôi sẽ gọi ông xã. Dường như cậu ấy cực kỳ nhạy cảm với hai tiếng “ông xã” này, chỉ cần tôi gọi ông xã, cậu ấy sẽ chuyển từ trạng thái cực kỳ giận dữ sang trạng thái nổi giận bình thường, hoặc đang dịu dàng trở nên cực kỳ cực kỳ dịu dàng. Hai tiếng ông xã đơn giản này như liều thuốc tiên, hiệu nghiệm vô cùng.
Thế nhưng tôi thì không được may mắn như vậy. Bên ngoài gọi là Trần Gia, ở nhà bị gọi Tiểu Gia, thỉnh thoảng bị gọi là đồ con lợn, bởi ham muốn vật chất của tôi không chuyển thành ham muốn tình dục như cậu ấy, mà trở thành niềm đam mê bất tận với đồ ăn. Những khi tức giận Bành Trí Nhiên sẽ gọi Trần Gia Gia, với giọng điệu phẫn nộ. Còn những khi ân ái, cậu ấy vẫn gọi tôi là bảo bối….bảo bối cái đầu cậu!.
Cái tên này không chỉ cuối tuần mới dày vò tôi mà ngày thường cũng không ngừng quấy rối. Buổi tối gọi điện cho tôi nói bảo bối anh nhớ em quá, chúng mình làm- tình qua điện thoại đi.
Ban đầu tôi vừa nghe liền dập máy! Quá dâm đãng! Tôi không làm nổi! Thế nhưng cậu ấy không ngừng gọi tới làm phiền, nên có đôi khi tôi cũng sẽ chiều cậu ấy một chút. Ừm, vì tôi thích nghe tiếng rên trầm thấp của cậu ấy qua điện thoại.
Không biết có phải vì nhu cầu của cậu ấy quá cao hay không, mà cúc hoa của tôi gần đây không ổn.
Tôi bị trĩ nhẹ. Từ nhỏ tôi đã có thói quen xấu đọc sách khi đi đại tiện, vậy nên trước đây đã từng bị, nhưng loại bệnh này không thường xuyên tái phát, chỉ khi trời khô nóng ăn nhiều đồ cay gì đó mới tái phát. Cũng chẳng biết vì sao, trước đây tôi rất hiếm bị tái phát, nhưng gần đây có dấu hiệu bị trở lại, e rằng một phần “công lao” lớn này không thể không kể đến Bành Trí Nhiên.
Vì vậy tôi rất đau khổ, mỗi lần đi đại tiện đều mặt mày ủ rũ như các em gái đến tháng, khổ không kể sao cho siết.
Bành Trí Nhiên cũng không kém phần đau khổ, phải tạm thời áp chế ham muốn, cậu ấy rất không đành lòng!
Cậu ấy bĩu môi, trừng tôi: ” Miệng anh đắng lắm!”.
Gần đây chúng tôi gọi việc yêu đương ân ái bằng tên riêng chỉ hai người mới hiểu. Vì Bành Trí Nhiên như một đứa trẻ con, không cho cậu ấy làm chút chuyện lăn giường, cậu ấy liền làm loạn lên, tôi liền cười cậu ấy: “Sao anh cứ như đứa trẻ không được cho kẹo vậy?”
Vậy nên chúng tôi gọi việc ân ái là ăn kẹo.
Bành Trí Nhiên vừa kêu đắng miệng, tôi liền hiểu ý cậu ấy đang chỉ việc gì. Tôi chọc: “Miệng anh đắng ư, có muốn ăn chút kẹo không?”
Gương mặt cậu ấy lập tức bừng sáng, lao đến chỗ tôi. Tôi lôi ra hộp kẹo cầu vồng, ném sang.
Cậu ấy bực bội. “Không phải loại kẹo này”.
Tôi tiến đến xoa đầu Bành Trí Nhiên: “Tiểu Bành Bành ngoan, hai ngày nay chỉ có thể ăn loại kèo này thôi! Loại khác phải chờ chỗ kia của anh đây khỏi rồi mới được!”. Nói xong tôi tự cảm thấy có chút không chịu nổi mình, mẹ nó, sao nghe cứ như đến tháng vậy!
Bành Trí Nhiên nhào qua quấn lấy tôi như một chú cún, vừa ngửi mùi hương trên người tôi vừa hôn hít. “Không muốn, anh chỉ muốn loại kia. Đã hai tuần trôi qua, anh sắp không nhịn nổi nữa rỗi”.
Bệnh của tôi bộc phát đã hai tuần nay, chúng tôi chỉ có thể an ủi nhau qua điện thoại, quả thực có chút khổ não. Giờ cậu ấy nằm đè lên tôi, nơi đó của chúng tôi đều đã nổi lên phản ứng. Nhưng tôi thật sự hết cách, tôi đâu có muốn như vậy, đi vệ sinh tôi đã đau muốn chết, giờ cậu ấy mà tiến vào khác gì đòi cái mạng nhỏ này của tôi!
Tôi đau lòng, an ủi Bành Trí Nhiên, tay lần mò xuống hạ thân cậu ấy. “Vậy thì ăn kẹo mút, có được không?”.
Kẹo mút chỉ việc an ủi lẫn nhau.
Cậu ấy chế trụ tay tôi, kéo lên đỉnh đầu, cơ thể chen vào giữa hai chân tôi, vừa hôn lên cổ vừa nỉ non: “Anh không muốn kẹo mút, không thoải mái. Chỉ một phút thôi, bảo bối ngoan, anh chỉ vào một phút thôi”.
Đệch, quỷ mới tin một phút của anh!
Từ rất lâu trước đây, câu nói trên đã trở thành thần chú mỗi khi chúng tôi lăn giường. Có đôi khi tôi bị cậu ấy làm mệt quá, sức tàn lực kiệt, phản kháng dữ dội không muốn làm nữa, Bành Trí Nhiên liền nói chỉ một phút, bảo bối anh chỉ làm thêm một phút thôi. Nghĩ lại mới thấy tôi thật sự quá tin người, vậy mà lại tin cậu ấy chỉ làm thêm đúng một phút. Sao cậu ấy lại chỉ có thể một phút được! Kết quả ngày đó chẳng phải tôi bị cậu ấy làm đến nỗi chân không thể khép lại được đấy ư? Tôi còn lâu mới tin cái một phút của cậu ấy!
Tôi liều mạng chống cự, sống chết không chịu, cuối cùng trở thành hai người chúng tôi vật lộn với nhau. Nhưng luận về đánh nhau, cả đời tôi chưa thắng bao giờ, đến cuối cùng vẫn bị cậu ấy lột sạch.
“Bảo bối đừng sợ, ông xã sẽ thêm thật nhiều bôi trơn”. Nói rồi vươn tay cầm lấy lọ KY.
Ôi đệch, dùng nhiều hơn nữa thì vẫn đau lắm đấy có được không. Tôi liều mạng lắc đầu, nghĩ đến cảnh mình nằm trên giường máu chảy thành sông, cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả âm thanh phát ra cũng trở nên run rẩy.
“Bành Trí Nhiên đừng mà, thật sự rất đau….hức hức hức”.
Đến lúc này cậu ấy mới mềm lòng, hôn tôi thật dịu dàng. “Ngoan, vậy chúng ta không làm nữa, không làm nữa được không”. Vừa nói vừa cầm tay tôi đặt lên bộ vị nào đó của cậu ấy. “Từ giờ trở đi hay đừng gọi em là Trần Gia nữa, gọi Trần Lỗ Lỗ* đi”. (ý anh là em đang khỏa thân ấy ạ) =))
Tôi: …….