Người dịch: Cá Voi
Sau một hồi vất vả ngược xuôi, giải quyết xong được chuyện quan trọng nhất đời người, tôi và Bành Trí Nhiên mới có thời gian để thở.
Để ăn mừng, hai chúng tôi chạy đến cửa tiệm ngay gần nhà mẹ Bành Trí Nhiên ăn món Hồ Nam.
Đã có nhà rồi, giờ chỉ còn chờ hợp đồng được bàn giao cho bên cho vay, việc của chúng tôi mỗi tháng chỉ là trích ra một khoản tiền trả góp mà thôi. Mỗi tháng trả góp hơn hai nghìn, lại thêm năm trăm tệ tiền thuê phòng hiện tại, chưa gì đã mất ba nghìn tệ. Hai người chúng tôi hiện giờ chỉ có thể chi tiêu bằng khoản tiền lương của một người, chẳng còn cách nào ngoài việc phải thắt lưng buộc bụng.
Nghe nói cửa tiệm Hồ Nam này ông chủ là người Hồ Nam chính gốc đến đây mở cửa hàng, nằm tận trong góc của con ngõ nhỏ, diện tích cửa tiệm rất nhỏ, chỉ đủ để bày vài ba bộ bàn ghế, quy mô chỉ như một cửa hàng gia đình, nhưng đồ ăn lại cực ngon và rẻ. Một đĩa thịt băm chua ngọt chỉ sáu tệ, củ cải trắng muối dưa cũng sáu tệ, mười tệ một đĩa bò xào, mười tám tệ một đĩa cá sốt chua, quả thực vừa rẻ vừa ngon. Hai chúng tôi hào hứng gọi đến bốn năm món, cũng chỉ hết hơn năm mươi tệ.
Mang theo tâm trạng mãn nguyện, chúng tôi dự tính về nhà xem phim. Khi đi qua một cửa hàng tiện lợi, tôi bỗng nhiên muốn vào mua bao thuốc, Bành Trí Nhiên đành đợi ở ngoài.
Đến khi tôi mua thuốc xong quay lại, vậy mà lại thấy cậu ấy đang đứng chém gió cùng La Phong.
Nhà La Phong cách nhà mẹ Bành Trí Nhiên rất gần, hai người bọn họ chính từ những trận ẩu đả thuở nhỏ mà thành quen thân. Thấy tôi bước từ cửa hàng ra, La Phong rối rít vẫy gọi.
Tôi thấy dáng vẻ phơi phới sức xuân của cậu ta, liền hỏi: ” Ái chà, trông khí sắc không tồi nha. Cậu đi đâu đây?”. Nói rồi tôi mở bao thuốc đưa cho cậu ta, Bành Trí Nhiên cũng thuận tay rút một điếu.
La Phong cười hì hì: “Tớ có hẹn với bạn gái. Vừa có người tặng cô ấy hai vé xem buổi diễn của Trương Quốc Vinh, cô ấy hẹn tớ cùng đi.”
A a a a a a a a!!!!!
Trương Quốc Vinh mở ca hội!! Sao tôi lại không biết!! Sao lại không thấy có áp phích! Quảng cáo đâu? Truyền thông đâu? Áp phích đâu!!!
Tôi kích động túm lấy La phong: “Buổi diễn của Trương Quốc Vinh? Khi nào? Hôm nay hả?”
“Đúng vậy”. La Phong nhìn đồng hồ, 6 giờ 15. ” Chính là hôm nay, có lẽ sắp bắt đầu rồi. Hôm qua đã diễn ra một buổi rồi.”
Ôi đệch! Gần đây mải lo chuyện phòng ốc, tôi và Bành Trí Nhiên đã lâu không nghe ngóng thông tin bên lề gì, một lòng một dạ nghĩ đến việc mua nhà, ngay cả buổi diễn của Trương Quốc Vinh mà cũng không biết!
Về sau tôi mới biết, không phải tại tôi quá chuyên tâm vào việc mua nhà, mà bởi Trương Quốc Vinh không những không che dấu xu hướng tình dục của mình mà còn đi đầu trong phong cách mặc váy lên sân khấu. Buổi diễn trước đó bị những phương tiện truyền thông ác ý của Hồng Kông chụp lên chiếc mũ “biến thái”, “đáng sợ”, “kinh khủng” và những lời lẽ khó nghe vô cùng, vậy nên giới truyền thông Đại Lục cũng không dám quảng bá rầm rộ. Không có sự quảng bá của đài truyền hình, không có kênh truyền thông nào đưa tin, có chăng cũng chỉ là một vài phóng viên cầm mic lên khán đài của đêm nhạc phỏng vấn người hâm mộ “Xin hỏi bạn có suy nghĩ gì về sự thay đổi này của Trương Quốc Vinh?”.
Cô gái được phỏng vấn nọ lớn tiếng trả lời: “Chẳng có cảm nhận hay suy nghĩ gì hết! Chúng tôi thích anh ấy, dù anh ấy có ra sao chúng tôi vẫn yêu anh ấy!”.
Nhưng khi ấy chúng tôi không dũng cảm được như cô gái ấy, quả thật còn chẳng bằng một nữ sinh.
Nghe nói đến đêm nhạc của Trương Quốc Vinh, tôi và Bành Trí Nhiên cùng theo La Phong đến sân vận động đợi bạn gái cậu ấy. Bạn gái cậu ấy vừa đến đã nói: “La Phong này, em không thích Trương Quốc Vinh. Nghe nói anh ta giờ ăn mặc trang điểm thực diêm dúa yêu nghiệt, tóc dài váy ngắn đủ cả, loạn thất bát tao, thực biến thái. Các anh có muốn xem không? Em chẳng có hứng thú nổi”.
La Phong nghe vậy vội nói: “Anh thì sao cũng được. Không xem thì không xem.”, sau đó quay lại hỏi chúng tôi: “Nghe nói anh ta giờ đã thành người đồng tính, hai cậu chắc cũng không hứng thú đâu nhỉ?”.
Tôi nhất thời á khẩu.
Bành Trí Nhiên liếc mắt nhìn tôi: ” Nhưng cũng không thể lãng phí hai tấm vé này được. Nếu hai người đã không cần đến thì để lại cho tôi với Trần Gia đi”.
Bạn gái La Phong lục tìm trong túi: ” Kỳ thực hai tấm vé này cũng là do bạn tôi đưa cho, hai người nếu muốn đi xem thì mau đi đi, ôi, sao lại không thấy đâu rồi, tiêu rồi, không lẽ vừa rồi lấy tiền ra làm rơi mất rồi?”
La Phong nhún vai: ” Thôi bỏ đi, mất rồi coi như thôi. dù sao cũng được người ta tặng, không phải mình bỏ tiền ra mua”.
Bành Trí Nhiên khẽ huých vai tôi: “Em có muốn xem không? Muốn xem thì để anh tìm phe vé mua hai tấm”.
La Phong la toáng lên: ” Hai cậu có bị rảnh quá không? Thừa tiền hay sao hả mà lại đi mua vé xem loại ca sĩ này. Bị rảnh quá hả! Thiếu nữ mới lớn người ta thích người đẹp trai ưa nhìn nên không bận tâm tính hướng người ta ra sao thì không nói, nhưng hai cậu đường đường hai thằng đàn ông đi xem làm gì, đốt tiền hả! Hay thích đồng tính hả!”
Bị La Phong nói như vậy, tôi có muốn xem đến mấy cũng chẳng thể nói ra, chỉ đành nhìn Bành Trí Nhiên cười khổ, lắc đầu: ” Không xem nữa, phe vé bán đắt cắt cổ, thôi bỏ đi”.
Bốn người chúng tôi ra khỏi khu vực sân vận động, đi đến bên đường bạn gái La Phong bỗng nói muốn ăn kem, ba người chúng tôi liền đứng đợi cô ấy chạy đi mua về. Đứng bên ngoài chỉ nghe thấy từng đợt hò reo từ bên trong truyền ra, tôi có hơi tiếc nuối, nhỏ giọng nói: ” Buổi diễn bắt đầu rồi”.
La Phong đáp: “Ừ, nghe chừng cũng không ít người đến xem. Thật sự bất ngờ. Trước đây tớ không thích cũng chẳng ghét Trương Quốc Vinh, nhưng giờ anh ta thành cái dạng này tớ lại không ưa nổi. Đang yên đang lành đi làm vài ba cái đám đồng tính làm gì.”
Tôi và Bành Trí Nhiên trộm nhìn nhau. Cậu ấy nói: ” Xu hướng tình dục là tự do cá nhân, chúng ta không có tư cách phán xét người khác như vậy. Cậu rất phản cảm với đồng tính ư?”
La Phong tùy tiện nói: “Vô nghĩa! Đàn ông thì phải thích phụ nữ, đó mới là lẽ thường tình. Hai thằng đàn ông với nhau, khi lên giường….”, nói đến đây liền rùng mình một cái, “cậu có biết họ làm thế nào không, nghe nói sẽ dùng chỗ đằng sau mông…..ôi đệch, tớ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy ghê tởm rồi”.
Nghe đến đây tôi có cảm giác khó chịu như vừa nuốt nhầm phải ruồi.
Phản ứng của La Phong chính là sự phản ánh rõ ràng nhất cái nhìn của quần chúng đối với đồng tính!
Bành Trí Nhiên như còn định nói gì đó, tôi liền khe khẽ kéo ống tay áo cậu ấy. Vừa hay khi ấy bạn gái La Phong cũng quay lại, đưa cho chúng tôi mỗi người một cái rồi hỏi: ” Nếu đã không xem biểu diễn nữa thì chúng ta làm gì tiếp?”
La Phong quay đầu hỏi chúng tôi: ” Đánh StarCraft, hai cậu chơi không?”
Tâm trạng Bành Trí Nhiên không được tốt, nhưng cũng không thể biểu hiện ra mặt, miễn cưỡng cười nói: ” Chúng tớ không đi, hai người cứ đi đi, tớ và Trần Gia còn chút chuyện”
Đợi hai người họ đi khuất, cậu ấy kéo tôi nãy giờ vẫn yên lặng ngồi xuống bên đường, kéo vai tôi, để đầu tôi dựa lên bờ vai cậu ấy.
Trong sân vận động sôi động ồn ào, nhưng bên ngoài trời đã về khuya. Trương Quốc Vinh có lẽ đã hát được hơn bốn mươi phút, người muốn mua vé từ chỗ phe vé có lẽ sớm đã bỏ về.
Không gian an tĩnh lạ kỳ, dường như người trên phố vốn chẳng tồn tại, chỉ có hai chúng tôi kề tựa vai nhau, dưới bầu trời đêm thăm thẳm không sao, dưới cơn gió lành lạnh tháng chín, ngồi bên vệ đường nghe Trương Quốc Vinh hát hết những ca khúc thịnh hành những năm hai nghìn, thảng hoặc cũng sẽ khe khẽ hát theo tiếng nhạc phía xa xa vọng lại, hát lên một khúc nhạc tình người đời không hiểu thấu….
Đêm ấy cả đời tôi không thể quên, cũng là đêm nuối tiếc suốt một đời.
Cuối tháng 9 năm 2000, Lương Minh Truyền đến Nhật Bản du học.
Trước ngày lên đường, cậu ấy mời vài người bạn thân đến nhà ăn uống một hồi, gọi La Phong, gọi Bành Trí Nhiên, gọi cả tôi.
Biết được cái nhìn của La Phong với người đồng tính, tôi và Bành Trí Nhiên đều hiểu rõ một điều, đừng bao giờ vọng tưởng bạn bè của bạn có thể thoải mái chấp nhận xu hướng tình dục của bạn, cho dù đó có là người bạn tốt nhất, đừng cho rằng vì mối quan hệ giữa bạn và họ không tồi thì sẽ không bị họ khinh thường phỉ nhổ.
Phải biết rằng, họ là bạn tốt của bạn, mối quan hệ bạn bè thân thiết nào cũng đều được xây dựng trên cơ sở họ đối xử với bạn như một người “bình thường” cả.
Cũng giống như Trương Quốc Vinh, danh tiếng trong giới giải trí tốt biết bao, có biết bao nhiêu người hâm mộ yêu thích, chẳng phải đến cuối cùng vẫn bị giới truyền thông chụp cho chiếc mũ biến thái đấy sao.
Vậy nên tất cả chỉ là giả mà thôi, chỉ có cách bảo vệ mình thật tốt. Đồng tính luyến, là vấn đề về tư tưởng của cả dư luận. Bành Trí Nhiên nói, chúng tôi muốn đi được càng xa thì trước tiên phải học giấu mình thật kỹ.
Vậy nên khi đến nhà Lương Minh Truyền, nhất cử nhất động tôi đều phải thận trọng hết sức, tuyệt đối không để ánh mắt mình lộ ra chút tình ý nào với Bành Trí Nhiên. Quen biết hai người họ đã lâu, tôi hiểu rõ La Phong làm người phóng khoáng tùy tiện bao nhiêu, Lương Minh Truyền lại tỉ mỉ nhạy bén bấy nhiêu.
Trước lúc ăn cơm, ba người họ tụ tập lại một chỗ chém gió, tôi vờ như bận chơi Transformers cùng cháu trai Lương Minh Truyền nên không tham gia cuộc vui. Kỳ thực cũng bởi ba người bọn họ khá khăng khít với nhau, huynh đệ tốt với nhau đã bao năm nay, tôi chỉ là một kẻ đồng hành giữa đường kết giao.
Trong bữa cơm tối, cha mẹ Lương Minh Truyền nói với mấy người Bành Trí Nhiên: “Bành Trí Nhiên, La Phong này, thằng nhỏ Lương Minh Truyền nhà bác cũng chỉ có mấy đứa là bạn tốt nhất. Sau khi nó đến Nhật Bản, mấy đứa nhớ thường xuyên liên lạc, đừng để mối quan hệ trở nên xa lạ”.
Bành Trí Nhiên và La Phong đồng loạt gật đầu. Lương Minh Truyền vơ lấy bao thuốc lá, tỏ vẻ muốn ra ngoài hút thuốc. Trước khi đi còn dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi theo cậu ấy ra ban công, tôi lập tức đứng lên đi theo sau.
Lương Minh Truyền rút một điếu đưa cho tôi, còn bản thân không hút. Sau đó cậu ấy ném cả bao thuốc cho tôi. Tôi biết cậu ấy có lời muốn nói với mình, thần kinh liền trở nên căng thẳng.
Khoanh hai hay chống lên thành lan can, ánh mắt nhìn thẳng về phía căn nhà đối diện, cậu ấy hỏi tôi: ” Trần Gia, Bành Trí Nhiên có phải đồng tính không?”
“Hả!”. Tôi thất kinh, chân tay luống cuống cả lên. “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Lương Minh Truyền cười nhàn nhạt: “Tớ cảm thấy vậy. Thật ra tớ vẫn luôn có cảm giác cậu ấy thay đổi rồi. Trước đây tớ vẫn luôn có cảm giác cậu ấy là kiểu người sống rất tùy tiện. Nhưng giờ nhìn cậu ấy, dường như đã trở thành người sống có trách nhiệm, có mục tiêu hơn trước rất nhiều”.
“Ồ”,. Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, ” Có thể. Tớ không biết”.
Cậu ấy lườm tôi một cái: “Cậu không biết? Cậu không biết thì ai biết?”. Nói rồi xoay hẳn người về phía tôi, một tay bám chặt thành lan can, lời nói dường như mang hàm ý khác: ” Tớ đoán nhé, đối tượng yêu đương lần này của cậu ấy chắc chắn không phải người bình thường, không hề đơn giản. Cậu biết không, vào khoảng thời gian năm trước, năm trước nữa, có một lần cậu ấy đến nhà tớ nói chuyện cả một đêm, kể với tớ về sự buồn phiền đeo bám suốt cả một thời gian dài. Dường như việc cậu ấy thích người nọ thật sự rất khó khăn, để đến được với người ấy là chuyện không hề đơn giản. Nói lung tung lộn xộn một hồi, tớ vẫn không hiểu hai người bọn họ gặp trở ngại ở đâu. Nhưng tớ biết cậu ấy thực lòng rất rất thích người kia. Cậu biết không Trần Gia, đây là lần đầu tiên tớ thấy tên này mất bình tĩnh đến vậy, trực giác mách bảo tớ lần này quả thực cậu ta gặp đúng khắc tinh rồi. Về sau tớ thấy cậu ta thay đổi, tớ mới phát hiện ra có lẽ cậu ấy đã yêu”. Nói đến đây, Lương Minh Truyền liền dừng lại.
Tôi thật sự đã ngây người ra đó, trực giác liên tục thét gào hình như Lương Minh Truyền đã biết được điều gì đó. Thế nhưng những lời cậu ấy vừa nói như chẳng nói lên được gì. Tôi không biết phải tiếp lời ra sao, ngay cả một tiếng “ừ” cũng không thốt nên nổi
Lương Minh Truyền nở nụ cười, vỗ vai tôi: “Đầu thuốc sắp cháy đến tay cậu rồi kìa”.
Tôi hoảng hốt bừng tỉnh, vội vàng ném đầu lọc đi. Cậu ấy cười ha hả: “Không có gì đâu, tớ chỉ hỏi cậu vậy thôi. Có lẽ cậu cũng quen người cậu ta thích”. Nói rồi gương mặt cậu ấy bỗng trở nên nghiêm túc, ấn bả vai tôi, nói: ” Mới đầu tớ cảm thấy con đường này Bành Trí Nhiên đã chọn không dễ đi chút nào, muốn khuyên ngăn cậu ấy vài câu. Nhưng về sau tớ phát hiện người nọ cậu ấy đem lòng yêu thương là một người không tệ”. Lương Minh Truyền cụp mắt, thở dài một hơi. ” Tớ không có ý gì khác, chỉ mong hai người họ yên ổn, nếu chuyện đã như vậy, thì cứ như vậy đi, chỉ mong có một ngày hai người bọn họ tu thành chính quả. Cậu có hiểu không?”
Không chờ tôi kịp phản ứng, cậu ấy liền nở nụ cười rồi rời đi. Đi một đoạn, thấy tôi vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, mới quay đầu lại gọi.: “Cậu không vào sao?”
Tôi vội vàng đi theo, cậu ấy đứng sau lưng tôi đóng cửa ban công, thấp giọng nói nhỏ: ” Lần sau cùng cậu ấy đến Nhật Bản chơi cùng tớ nhé!”. Nói rồi bước qua tôi, đi về phía Bành Trí Nhiên và La Phong bên kia.
Tôi lại sững sờ thêm lần nữa! Đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Tôi biết Lương Minh Truyền có thể đã biết gì đó. Nhưng điều tôi không ngờ được là cậu ấy vậy mà lại chúc phúc cho chúng tôi. Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của tôi, vào thời điểm ấy mà nói, quả thực là chuyện không thể nào xảy ra được.
Mãi đến vài năm sau khi có cơ hội hỏi Lương Minh Truyền về chuyện ngày hôm đó, điều gì đã khiến cậu ấy ủng hộ chuyện giữa tôi và Bành Trí Nhiên giữa con mắt kỳ thị của đa số người đời. Cậu ấy nói, cậu ấy không biết. Có lẽ cảm giác sắp phải xa rời gia đình quê hương và viễn cảnh một mình cô đơn nơi xa xứ khiến cậu ấy biết trân trọng những người bạn thân thiết nơi quê nhà, nên mới có thể bao dung được chuyện tình của hai chúng tôi.
Tôi cười, nói lời cảm ơn muộn màng với Lương Minh Truyền.
Cuộc đời thật sự rất kỳ lạ. Có một câu chuyện như thế này. Trong Thế Chiến thứ hai, có hai gia đình Do Thái đã gửi thư xin giúp đỡ đến bạn bè của họ. Một gia đình gửi thư đến chính những người bạn đã từng được họ giúp đỡ, trong khi gia đình còn lại gửi thư đến chính những người khi xưa họ từ chối giúp đỡ. Kết quả gia đình năm xưa từ chối giúp đỡ họ, nay lại nhận được sự giúp đỡ. Còn gia đình nọ hết lòng giúp đỡ họ khi trước,nay lại bị phản bội.
Câu chuyện này nói lên một điều, những người thật lòng yêu quý bạn sẽ luôn yêu quý bạn (đương nhiên, chỉ nói đến sự yêu mến chứ không phải tình yêu đôi lứa), người không quan tâm đến bạn phải chăng chính là người bạn từng có ân với họ?.
Tình bạn mười mấy năm giữa chúng tôi và Lương Minh Truyền cũng giống vậy. Chúng tôi dường như chưa từng nói lời cảm ơn đối phương, cho dù là khi chúng tôi có việc cần nhờ hoặc khi cậu ấy có việc cần nhờ cậy. Dường như việc chúng tôi tin tưởng và cần đến sự giúp đỡ của nhau đã là một việc rất hiển nhiên, hai bên đều sẽ dốc lòng giúp đỡ. Loại tình cảm này thật sự rất lạ. Chúng tôi cách xa nhau cả trăm nghìn km, cả tháng trời chẳng gọi được một cuộc điện thoại, nhưng một khi đã nói chuyện với nhau thì phải mất cả giờ đồng hồ. Người bạn nơi ngoại quốc xa xôi ấy, cũng chính là người lặng lẽ ủng hộ chúng tôi suốt mười mấy năm trôi qua, khiến chúng tôi cảm nhận được thứ tình cảm ấm áp ban đầu.