Nam Nam Chi Gian

Chương 35




Người dịch: Cá Voi

Đêm đó chúng tôi ôm nhau ngủ đến tận sáng, đến lúc Bành Trí Nhiên phải chuẩn bị ra ga cậu ấy mới đánh thức tôi dậy, khẽ hôn tôi rồi nói em ngủ tiếp đi, đến nơi anh sẽ gọi cho em. Sự dịu dàng trong đôi mắt cậu ấy gần như tràn lên cả gương mặt. Tôi không bao giờ quên bình minh hôm đó, bình minh đầu tiên trong đời tôi có cậu ấy ở bên. Đương nhiên, cũng là bình minh đầu tiên trong đời thức giấc với cái eo đau nhức.

Hai ngày sau Bành Trí Nhiên đi công tác về, việc đầu tiên cậu ấy làm khi vừa thấy tôi là đè tôi lên tường hôn thật lâu. Trong nụ hôn triền miên ấy tôi chợt có suy nghĩ tình yêu cuồng nhiệt của chúng tôi đâu hề khác với bao đôi nam nữ ngoài kia.

Người trẻ tuổi mà, ham muốn bao giờ cũng rừng rực nồng cháy huống hồ là hai người đàn ông. Mới đầu Bành Trí Nhiên còn khá tiết chế, nhưng về sau cơ thể tôi dần thích ứng được với chuyện giường chiếu khiến cả hai đồng thời đạt được khoái cảm thì cậu ấy liền trở nên cầm thú. Có một lần tôi sốt hơn 38 độ, vậy mà tên cầm thú Bành Trí Nhiên cư nhiên nói em cần làm một vài vận động cho cơ thể ra mồ hôi sẽ khỏi ngay mà, sau đó ôm lấy tôi lăn qua lăn lại một hồi. Kết quả ba giờ đêm đó phải đưa tôi vào bệnh viện tiêm một mũi hạ sốt.

Chẳng phải trong mấy quyển tiểu thuyết hay nói khoa trương gì mà một đêm bảy lần đấy sao, tuy không đến mức phóng đại như vậy nhưng một đêm năm sáu lần thì vẫn có. Giờ nghĩ lại tôi thấy thật sự không cần thiết phải như vậy, bởi ngoại trừ lần thứ nhất khoái cảm cực kỳ mãnh liệt thì đến cao trào lần cuối cùng lại trôi qua  rất nhanh chóng. Điều còn sót lại thuần túy chỉ là cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần mà thôi. Thứ chất lỏng đặc sệt dính dấp ấy tuy đã có bao cao su ngăn lại nhưng vẫn trào ra rất nhiều. Cũng may sau lần đó Bành Trí Nhiên cho rằng kiểu làm tình cao độ như vậy không cần thiết, dăm hôm ba bữa mới làm là được. Dù sao chỗ đó của tôi thật sự không nên dùng điên cuồng như vậy. Nếu sớm biết thứ đó của cậu ấy trời sinh để ân ái không mệt nghỉ thì tôi chẳng dại gì mà thường trêu ghẹo cậu ấy như vậy.

Có một lần chúng tôi chỉ mới làm đêm hôm trước, vậy mà sang ngày hôm sau cậu ấy lại dùng ánh mắt khát vọng dính lấy tôi, tôi gần như muốn đuổi cậu ấy ra sofa ngủ luôn rồi! Nếu trước khi đi ngủ dùng mọi cách vẫn không thể kéo tôi ra khỏi chăn thì nửa đêm chắc chắn tên này sẽ đánh úp tôi. Trong cơn mơ màng tôi thường bị cậu ấy lật qua lật lại làm phiền đến tỉnh giấc, mãi đến khi tôi phải cầu xin cậu ấy, nói anh đừng như vậy sẽ bị hỏng mất, cậu ấy mới dừng lại, lầu bầu đều là đàn ông mà sao tôi không hừng hực ham muốn giống cậu ấy. Tôi nói, nếu anh nằm dưới em bảo đảm cũng sẽ hừng hực ham muốn như anh, vì tính phúc cả đời chúng mình phải biết chế một chút được không anh. Nghe tôi nói vậy cậu ấy dường như có hơi sững sờ, nhưng khi đó tôi còn đang đắm chìm trong dư vị tình ái mang lại nên nào có nhận ra ra, chỉ mải tận hưởng cảm giác có cậu ấy trong đời.

Vì Bành Trí Nhiên thích nghe tiếng rên rỉ của tôi nên ngoại trừ lần đầu kìm nén, về sau chúng tôi thường không kiêng dè gì, cho đến một ngày hàng xóm cách vách đến gõ cửa nhà chúng tôi.

Đó là một buổi sáng cuối tuần, đêm trước Bành Trí Nhiên mới bị lăn qua lăn lại dằn vặt cả đêm nên mới sáng sớm đã bị gọi dậy, tôi liền cứ vậy tùy tiện mặc chiếc áo thun Polo và quần đùi ra mở cửa. Khi đó tôi cho rằng có lẽ là tiếp thị gì đó đến nói hai ba câu rất nhanh rồi cũng đi thôi, vì vậy tôi không mặc quần dài. Nào ngờ người đứng ngoài cửa lại là dì hàng xóm nhà chúng tôi, tuổi ngoài năm mươi. Dì ấy hình như là tổ trưởng hay trưởng tầng hay gì đó tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ là người thường đưa tin đến các hộ gia đình trong tầng chúng tôi.

Dì trưởng tầng thấy bộ dạng tôi thì hơi nhăn mày, sau đó liếc mắt vào trong đánh giá phòng chúng tôi một lượt rồi mới nói: “Cậu trai trẻ, không phải dì nhiều lời đâu nhưng căn phòng này cũ rồi, hiệu quả cách âm thật sự không được tốt, thanh niên các cháu nên chú ý một chút, buổi tối đừng để âm thanh quá lớn ảnh hưởng đến hàng xóm, cháu hiểu chứ?”

Tôi nhất thời sững sờ lúc lâu mới phản ứng lại, vành tai đỏ lên vì ngượng, gật gật đầu. Dì ấy gật đầu, liếc nhìn cổ tôi một cái rồi mới xoay người chuẩn bị rời đi, nghĩ nghĩ một chút rồi xoay người lại trịnh trọng nói với tôi: “Cậu trai trẻ này, dì thấy cháu có vẻ là một đứa nhỏ khá ngoan, không phải hạng hư hỏng gì nên dì mới nói thêm mấy câu. Cháu với bạn gái chắc chưa kết hôn phải không? Loại chuyện này đến cuối cùng vẫn chỉ người con gái thiệt thòi. Nếu hai đứa thật lòng thật dạ với nhau thì sớm về ra mắt bố mẹ hai bên đi, rồi chung sống cho thật tốt. Không danh không phận chung sống với nhau như thế này không hay, hiểu ý dì không?”

Tôi cực kỳ lúng túng, gật đầu liên tục nói cháu biết rồi cháu biết rồi cảm ơn dì đã quan tâm. Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động có vẻ như Bành Trí Nhiên đã dậy, tôi vội vàng muốn đóng cửa. Nhưng cửa còn chưa kịp đóng kín, Bành Trí Nhiên đã đến gần ôm eo tôi hôn một cái: “ Sao em dậy sớm vậy?”

Trong một khắc cảnh cửa kia đóng lại trước mặt, tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của dì trưởng tầng qua khe cửa.

Cho đến khi tiếng cửa đóng vang lên Bành Trí Nhiên mới thật sự tỉnh táo, nhìn tôi hỏi: “Ai thế?”

Tôi trừng mắt: “Dì hàng xóm”

Bành Trí Nhiên: “Mẹ nó!”, sau đó vò tóc, hỏi: “Dì ấy đến làm gì?”

Tôi ngây ngốc trả lời: “Nhắc em và bạn gái buổi tối nhỏ giọng chút, còn nói mấy chuyện này con gái là người thiệt thòi nên nhanh chóng đưa về ra mắt bố mẹ…….”

Nói xong hai chúng tôi đều trở nên yên lặng, một lúc sau cậu ấy làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vươn tay ôm lấy tôi vào lòng, hôn lên môi tôi: “Tiểu Gia Gia, em rên khiến người ta tìm đến tận nhà rồi kìa, từ nay về sau nhỏ giọng chút biết chưa? Người ta đều là ông chú bà dì cả rồi, nghe được sẽ chảy máu cam đó!”

Tôi giận: “Cút! Anh nhẹ một chút em liền nhỏ giọng một chút!”

Cậu ấy bày ra vẻ mặt vô lại quấn lấy tôi: “Em không thoải mái hửm? Hay vì thoải mái nên mới rên to đến vậy hửm?”

Mặt tôi đỏ bừng: “ Đê tiện, em không cãi với anh mấy chuyện này! Nói việc chính đi! Vừa nãy hình như dì ấy trông thấy rồi”.

“Nhìn thấy thì nhìn thấy, cùng lắm thì chúng ta chuyển đi”. Cậu ấy nói

Tôi chợt nhớ đến ánh mắt dì ấy nhìn lên cổ tôi hồi nãy, vội vàng chạy đi soi gương xem thử.Vừa thấy mình trong gương tôi lập tức gào lên: “Bành Trí Nhiên, về sau cấm anh hôn lên cổ em! Bị đồng nghiệp nhìn thấy em chết chắc rồi!”

“Được, em muốn anh hôn ở đâu? Ở dưới?”

“Anh chết đi!”

Vốn dĩ chúng tôi nói sẽ chuyển nhà cũng chỉ nói vậy thôi, dù sao căn phòng ấy tuy  cũ một chút nhưng tương đối rẻ, hơn nữa ở đây cũng đã quen rồi. Nhưng trên đời này mọi chuyện luôn thật kỳ lạ làm sao, chúng tôi ở đây đã lâu như vậy nhưng trước đó chẳng mấy lần trông thấy dì hàng xóm nọ. Thế nhưng kể từ lần dì ấy ghé thăm ấy cứ ra khỏi cửa là đụng phải, hơn nữa lần nào gặp dì ấy cũng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác lạ. Tôi không thích ánh mắt của dì ấy, khóe mắt liếc nhìn một cái rồi lại liếc thêm một cái, sau đó dùng ánh mắt chán ghét đánh giá chúng tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái dưới ánh mắt đó.

Thỉnh thoảng vô tình gặp dì ấy dưới sân, thấy dì ấy đang thầm thì nói chuyện với người khác tôi sẽ vô thức nghĩ phải chăng dì ấy đang nói với người ta về chuyện của tôi và Bành Trí Nhiên.

Tôi kể với Bành Trí Nhiên, cậu ấy nói em đừng nhạy cảm quá. Nhưng suy nghĩ một hồi chúng tôi vẫn quyết định dọn đi.

Khi đó cả hai chúng tôi đều đã đi làm được một thời gian, tiền lương được tăng lên đáng kể, với điều kiện của hai chúng tôi thì thuê một căn phòng tốt hơn một chút cũng không có vấn đề gì.

Vậy mà chẳng được bao lâu sau, chúng tôi còn chưa kịp tìm được phòng thì tôi đã bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện

Công ty chúng tôi đầu tư vào ba loại hình doanh nghiệp, mới thành lập một hạng mục ở vùng lân cận thành phố và mở thêm vài chi nhánh công ty con ở bên đó. Vì cần tài vụ tay nghề cứng như chúng tôi bên này nên tổng công ty muốn chuyển vài người trong phòng tài vụ chúng tôi qua bên đó, đợi đến khi công ty bên đó đi vào quỹ đạo ổn định, tuyển được nhân viên thì chúng tôi sẽ được thuyên chuyển trở về.

Trưởng phòng chúng tôi đến tìm tôi để nói về chuyện này.

Đương nhiên tôi không đồng ý qua bên đó rồi. Nược cười! Tôi chỉ vừa mới bắt đầu được ở bên Bành Trí Nhiên, sao có thể nỡ lòng chuyển đi cho được! Tuy rằng khoảng cách chỉ bằng hai tiếng tàu hỏa nhưng vẫn không được gặp cậu ấy hằng ngày, một tuần chỉ có thể gặp nhau một lần có khác nào muốn lấy cái mạng này của tôi!

Vì vậy tôi một mực kiên quyết từ chối, tỏ rõ thái độ không hề muốn đi.

Tiếc rằng trưởng phòng cơ bản đâu có để ý đến sự phản đối của tôi. Ông ấy nói cực kỳ dễ nghe: “ Tiểu Gia này, người trẻ tuổi phải ra sức rèn luyện, lần này đi đối với cậu là cơ hội tốt đấy chứ. Cậu không phải một cô gái sợ gì cuộc sống ngoại thành bất tiện. Trên tổng công ty cũng đã nói lần này điều người đi rồi sau sẽ điều về, như những đối tượng được công ty chú trọng bồi dưỡng. Con đường sự nghiệp về sau của cậu chắc chắn rộng mở hơn người khác! Công ty vì nhìn ra năng lực của cậu nên mới điều cậu về bên đó. Hơn nữa phòng chúng ta ngoại trừ cậu và Tiểu Trương ai ai cũng đã có gia đình cả, Tiểu Trương lại là cô gái mới vào công ty, sao có thể đảm nhận được trọng trách này, đúng không?”

Phi, tôi mới không thèm tin cái gì mà đối tượng bồi dưỡng. Tiền đồ rộng mở không phải vì sau lưng có người chống đỡ hay sao.

Nhưng quyết định cấp trên đưa ra sao có thể vì chút phản kháng của tôi thay đổi quyết định, lần nói chuyện này chẳng qua chỉ như thông báo cho tôi biết vậy thôi. Cho dù tôi có gắng sức cãi lại thì đến cuối cùng trưởng phòng cũng chỉ nói thêm câu “ Cứ như vậy đi” rồi không để ý đến tôi nữa.

Tôi ôm theo tâm trạng phiền não về nhà nói với Bành Trí Nhiên chuyện này, cậu ấy xoa đầu tôi cười nói: “Đi thì đi, không sao cả. Cuối tuần nhớ về với anh là được. Chẳng phải còn có cuối tuần đấy sao”.

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ấy, không rõ cảm giác phức tạp trong lòng lúc này là gì. Khi đó tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là Bành Trí Nhiên có yêu tôi sâu đậm như tôi yêu cậu ấy hay không

Không.

Tôi không biết tôi bây giờ có được tính như được một tấc muốn một thước hay không.

Trước đây đơn phương yêu thầm cậu ấy tôi chỉ ước sao cậu ấy có thể yêu tôi, dù một chút chút thôi cũng được. Nhưng giờ tôi yêu cậu ấy, cậu ấy cũng yêu tôi, tôi lại cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ. Tôi muốn cậu ấy yêu tôi thật đậm sâu như tôi yêu cậu ấy vậy.

Nhưng thực tế cho thấy, cậu ấy không hề.

Vì chẳng bao lâu sau tôi sẽ phải chuyển ra ngoại thành, về sau chỉ có thể trở lại vào cuối tuần nên chúng tôi quyết định thuê một căn phòng ở gần công ty Bành Trí Nhiên. Mỗi tháng phải trả năm trăm tiền phòng, tuy đắt nhưng tốt hơn phòng cũ nhiều lắm, tường quét sơn mới, dưới sàn có trải thảm, còn có cả giường đệm.

Lúc kí hợp đồng thuê phòng chúng tôi dùng tên của Bành Trí Nhiên. Khi đó chủ nhà thấy tôi đứng sau cậu ấy liền hỏi chúng tôi ở mấy người, vì anh ấy chỉ có một chiếc giường đôi, nếu như chúng tôi thuê chung thì anh ấy không thể kiếm được hai chiếc giường đơn cho chúng tôi. Bành Trí Nhiên vội nói chỉ mình tôi ở, đây là bạn tôi, cậu ấy chỉ đến cùng thôi.

Khi đó tôi cảm thấy vô cùng khốn nạn.

Trước khi giấy thuyên chuyển công tác đưa về chúng tôi đã chuyển vào căn phòng mới thuê. Ngày chuyển đi tôi thực cẩn thận xé xuống hai câu đối ngớ ngẩn trước đây Bành Trí Nhiên viết, trộm cất đi. Khi đó chỉ đơn giản muốn giữ lại lưu niệm chứ không hề nghĩ đến tương lại có một ngày tôi sẽ lấy ra dán trong chính căn phòng mình tự mua.

Giấy thuyên chuyển công tác đến tay tôi không lâu sau khi chúng tôi chuyển đến nhà mới, ngày hôm đó tôi nói với Bành Trí Nhiên công việc tiếp nhận quá nhiều nên phải tối muộn tôi mới về đến nhà.

Đêm ngày đó tôi có phần mất mát không nói thành lời.