Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 68




Hai người dậy từ sớm, Tái Văn tỉnh dậy là la khát , Tứ Phương nấu nước, pha sữa, bưng đến trước giường cho Tái Văn.

Tứ Phương lau khóe miệng cho cô , “Muốn uống nữa không ?”

“Hết khát rồi” Tái Văn sửa lại tóc , chuẩn bị đến phòng vệ sinh rửa mặt.

” Sáng nay chúng ta đến cửa hàng hoa xem sao nha ?” trước kia hai người có mở một tiệm bán hoa , sau đó Tứ Phương bảo cô bé người làm tiếp tục mở cửa , lỗ vốn anh sẽ đền, miễn sao không đóng cửa là được.

“Đến cửa hàng bán hoa làm gì ?” Tái Văn nghi ngờ hỏi.

“Trước kia chúng ta có mở một cửa hàng bán hoa, trang trí bên trong cũng là do em thiết kế đấy ” Tứ Phương muốn đưa Tái Văn đến một số chỗ quen thuộc , hy vọng sẽ có lợi đối với cô .

“Vâng” Tái Văn gật đầu, cô cũng muốn thấy nơi mình thường đến trước kia thế nào ”Nó vẫn mở cửa sao ?”

“Đúng vậy, trong cửa hàng vẫn có cô bé người làm trông coi .”

“Mấy giờ đi ?”

“Ăn xong bữa sáng chúng ta đi “

“vâng ”

Sau khi thường lượng xong , Tái Văn vào phòng vệ sinh ửa mặt, Tứ Phương vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng trước .

Hai người ăn xong bữa sáng thì đã hơn chín giờ.

Lúc xuống lầu Tứ Phương hỏi Tái Văn, “Em bôi kem chống nắng chưa ?” Hôm nay hơi nắng nên anh muốn nhắc nhở cô .

“Em bôi rồi ” Tái Văn biết phải ra ngoài nên đã bôi kem từ trước.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống dưới, ngay ở phía sau, đối diện một người phụ nữ tuổi còn trẻ ôm cậu bé lên lầu, người phụ nữ này vừa nhìn thấy Tái Văn, ánh mắt mở to , vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc .

Tái Văn cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của cô ta , cô cau mày, cũng cẩn thận đánh giá người phụ nữ đứng đối diện kia , không biết vì sao, trong đầu cô không ngừng hiện lên một vài hình ảnh, cô đã gặp qua người phụ nữ này, đúng , là cô ta , cô đã từng gặp cô ta .

Trong đầu Tái Văn hiện lên hình ảnh rất giống cảnh hôm nay , chẳng qua trước kia là cô đi lên lầu, còn người phụ nữ ôm con này thì đi xuống lầu.

Tái Văn đang muốn nói với Tứ Phương những gì cô mới nhớ ra , thì người phụ nữ phía đối diện đã lớn tiếng gọi, “Cô, cô sao lại … Tôi còn tưởng rằng các ngươi đã ly hôn…”

Tái Văn còn chưa nghe rõ người phụ nữ này nói cái gì, Tứ Phương đã dùng hai tay bịt lỗ tai cô , anh nhìn người phụ nữ kia hung dữ rít lên ”Câm miệng.”

Tứ Phương lo lắng Hà Toa Toa nói lời xằng bậy với Tái Văn, thật vất vả anh mới dàn xếp mọi chuyện yên ổn ,anh không hy vọng mọi chuyện lại bị đục khuấy phức tạp lên .

Đúng vậy, người này chính là Hà Toa Toa, cũng không thể trách cô ta nói linh tinh mọi chuyện , lúc trước Tứ Phương bị trói đi , Tái Văn lại vội vàng chạy về Vĩnh Châu, trong thị trấn có rất nhiều người không biết chuyện , đưa ra mọi lời phán đoán, lời đoán mò so với sự thật còn hơn cả kích thích.

Sau đó Tứ Phương một mình đến đây , hàng tháng đều ở lại đây vài ngày, nhưng lại không thấy bóng dáng Tái Văn, trong tiểu khu mấy người phụ nữ đều đoán vợ chồng bọn họ ly hôn , bằng không sao một người đàn ông có thể ở đây một mình .

Tứ Phương ôm Tái Văn bước nhanh xuống lầu, để mặc Hà Toa Toa đứng tại chỗ kinh ngạc không thôi, miệng há hốc đến nửa ngày cũng không khép lại được .

Đến cổng chung cư , Tái Văn nắm lấy tay Tứ Phương ”Em ,em…” Cô muốn nói cô nhớ rõ cô ta là ai , nhưng cô quá kích động, nhất thời ngay cả nói cũng nói không nên lời , cô thật sự có thể khôi phục trí nhớ rồi sao? Người phụ nữ kia cô đã có thể nhớ lại , vậy những cái khác hẳn là không có vấn đề gì .

Tứ Phương lại nghĩ cô bị Hà Toa Toa dọa , anh vỗ vỗ phía sau lưng Tái Văn, “Đó là người phụ nữ điên , đừng để ý cô ta, em trước kia cũng rất ghét cô ta .” Tứ Phương nói.

Tứ Phương ngồi xổm xuống trước mặt cô , “Đi lên “

“A?” Tái Văn đang nhớ lại hình ảnh vừa rồi , nghe anh nói ‘Đi lên’, nhất thời có chút hoảng hốt.

Tứ Phương chỉ chỉ phía trước, “Em xem, có một vũng nước, anh cõng em đi qua.”

Tái Văn hướng theo tay anh chỉ , quả nhiên, một vũng nước rất lớn , xem ra tối hôm qua mưa rất lớn.

Tái Văn nhu thuận dựa vào phía sau lưng Tứ Phương,

Tứ Phương cởi giầy, xăn ống quần, cõng Tái Văn đi qua vũng nước bẩn .

Đến cửa hàng bán hoa, Tứ Phương giải thích lại những thiết kế của cô trước kia , cô bé người làm trong quán nhìn thấy cô thì cực kỳ vui vẻ, không ngừng nói chuyện với cô , nhưng cô lại mơ mơ hồ hồ , đối đáp chỉ có lệ .

Ở cửa hàng bán hoa một lúc lâu , Tứ Phương lại đưa cô đi xem phim. Trong rạp chiếu phim, Tái Văn tựa vào vai Tứ Phương , trong lòng không yên, đến cuối phim cô cũng không rõ nội dung phim như thế nào , thậm chí tên phim cũng không nhớ rõ .

Buổi chiều trên đường về nhà, Tứ Phương đột nhiên ôm cô vào lòng, dùng ống tay áo miệng mũi cô lại , Tái Văn không biết anh làm sao , định lấy tay gạt ra .

“Ngoan, đợi chút, chỗ này nhiều bụi .” Tứ Phương dỗ cô .

Tái Văn lúc này mới phát hiện phía trước là phần đường mới sửa , bụi đất mù mịt .

Đợi đến buổi tối khi hai người nằm trên giường, Tứ Phương hôn trán cô hỏi , “Cả ngày hôm nay anh thấy em có vẻ lo lắng , có thể nói cho anh biết em đang suy nghĩ gì hay không?”

Tái Văn không biết nên nói cho anh hay không, có thể nói cho anh biết cô đã nhớ tới Hà Toa Toa sao ? tiếp theo cô có thể nhớ tới cái khác sao? Nếu không thì nên làm sao bây giờ? Anh có thể thất vọng hay không?

Tái Văn tiến vào trong lòng anh, quay người đưa lưng về phía anh , chiếp chiếp nói, “Không có gì ,em muốn ngủ.”

Tứ Phương vuốt đầu cô , “Đừng tạo áp lực cho mình , có một số việc có thể từ từ nhớ lại , không cần gấp gáp, cũng không cần phải để tâm vào những chuyện vụn vặt, biết không?”

“ừ ” Tái Văn gật đầu, nhịn không được muốn rơi nước mắt.

“Muốn ngủ sao?”

“ừ “

Tứ Phương ôm sát cô , thân thể hai người kề sát nhau, như không thể hòa vào cùng nhau , “Vậy ngủ đi, bảo bối.”

Tái Văn lẳng lặng nằm ở trong lòng Tứ Phương, cử động cũng không dám, sợ kinh động đến Tứ Phương. Kỳ thật Tái Văn một chút buồn ngủ cũng không có, cô đưa lưng về phía anh , mắt mở to nhìn bóng đêm mênh mang ngoài cửa sổ.

Có lẽ trong đêm tối yên tĩnh, cảm giác con người mới có thể nhạy cảm đến vậy . Tái Văn một chút một chút nhớ lại hình ảnh thoáng hiện lúc sáng, giống như thước phim quay chậm , hình ảnh không ngừng hiện lên lại vụt tắt . một hình ảnh hiện lên , một hình ảnh khác lại từ từ xuất hiện , không ngừng bổ sung, không ngừng phong phú, không ngừng xác thực.

Hình ảnh trong đầu hiện lên càng lúc càng nhiều, Tái Văn càng cảm thấy khó chịu, cô muốn động đậy , muốn dựa vào một góc nào đó , chậm rãi cân nhắc những ký ức dần dần hiện lên này , nhưng không được, cô không thể động đậy , Tứ Phương đang ngủ, cô không thể đánh thức anh , cô bây giờ thật không biết nên đối mặt với Tứ Phương như thế nào.

Nước mắt như hạt trân châu, từng giọt từng giọt làm ướt gối đầu phía dưới.

Tứ Phương trong lúc ngủ mơ cảm giác trong ngực không yên , anh đột nhiên mở mắt, Tái Văn trong lòng đã không còn , anh đang ôm một cái gối đầu.

Đầu Tứ Phương như ong… ong lên Tái Văn đâu? Tái Văn đi đâu rồi ?

Anh nhảy dựng lên, mở cửa phòng ngủ, đảo mắt tìm một vòng , trong phòng ngủ không có.

Ra khỏi phòng ngủ, chạy đến phòng khách bên kia, không có, vẫn không có.

Đúng lúc này, Tứ Phương nghe thấy tiếng “cốp cốp ” từ bên kia ban công truyền đến.

Anh vội vàng chạy đến ban công, dưới ánh trăng nhu hòa, anh đã thấy Tái Văn, chỉ là cô đang ngồi co quắt ở dưới đất, không ngừng đập đầu vào lan can, phát ra mấy tiếng “cốp cốp” nghe thật chói tai

Tứ Phương nhất thời thống khổ không thôi , thân thể giống như bị người đâm mấy nhát dao , đau như muốn hủy diệt mọi thứ .

Tứ Phương giống như người điên bước lên ôm lấy cổ Tái Văn, “Cục cưng, em làm sao vậy? Em là muốn anh chết sao?”

Tái Văn nghe thấy tiếng Tứ Phương, rốt cuộc nhẫn chịu không nổi, gào khóc.

Cô dùng hết sức để khóc , khóc đến khàn cả giọng, nước mắt chảy xuống không ngừng .

Tứ Phương quay Tái Văn lại , lúc này anh mới thấy trên mặt Tái Văn đã loang lổ vết máu, trái tim Tứ Phương đau đớn ,anh cảm thấy chính mình sắp thở không nổi nữa , nước mắt cũng không kìm nén nổi .

Anh ôm cô vào trong lòng, không ngừng vuốt ve phía sau lưng cô , hôn môi cô, trấn an cô ”Bảo bối, em làm sao vậy? Nói cho anh biết được không? anh van cầu em” anh không kiềm chế được , nức nở cầu xin ”Van cầu em , xin em …”

Tái Văn mông lung ngẩng đầu lên, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn Tứ Phương, cô muốn mở miệng nói cái gì đó, lại chỉ rơi lệ .

Tứ Phương nắm lấy tay cô , đặt ở bên miệng hôn, “Cục cưng, đừng sợ, cũng đừng lo lắng, mọi chuyện trước kia không nhớ lại cũng không sao , anh dù có chết cũng không muốn nhìn thấy em tra tấn chính mình như vậy “

Tái Văn nghe anh nói, cúi đầu, cô nức nở nói, “Tứ Phương, em nhớ ra rồi, em đã nhớ lại mọi thứ ,em không thể tha thứ cho mình, em vì sao lại làm như vậy chứ ? Anh khổ sở như vậy , vất vả như vậy , sao số anh kém như vậy, sao lại gặp phải em chứ” nhớ thời gian trước kia , thái độ cô đối với anh , kháng cự với anh, cô khổ sở đến đau lòng .

Nếu trước đây, Tái Văn khôi phục trí nhớ, Tứ Phương nhất định sẽ rất vui, nhưng hiện tại anh quá đau lòng, để Tái Văn tra tấn bản thân như vậy, còn không bằng để cô cứ mơ hồ như thế , chỉ cần anh vẫn yêu cô, sủng ái cô là được .

Nắm lấy hai vai cô, để cô đối diện mình, anh gằn từng tiếng nói, “lời anh nói bây giờ em phải nhớ kỹ: nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không có ý nghĩa, em có thể ở bên anh , chính là lớn nhất hạnh phúc của anh , nếu có thể làm cho em sống vui vẻ ,hạnh phúc , anh trả giá mọi thứ cũng không tiếc . Anh biết trong lòng em đau lòng cho anh , nhưng chỉ cần chúng ta về sau sống một cuộc sống vui vẻ , những cực khổ trước kia không phải đã được bồi thường rồi sao? Đúng không?”

Tứ Phương nhìn chằm chằm vào mắt Tái Văn, ” Đúng không?”

Nước mắt Tái Văn không ngừng rơi, cô dùng sức gật đầu, “ừ ” để anh yên tâm ,cô muốn để anh thấy một khuôn mặt tươi cười, nhưng mà không được, nước mắt lại chẳng nghe lời cô , vẫn không ngừng rơi lả chả.

Tứ Phương kéo cô vào trong lòng, “Về sau không được thương tổn bản thân như vậy biết không? Như vậy có khác gì thương tổn chính anh chứ ?”

Tái Văn chôn ở trong lòng anh, gật gật đầu.