Tứ Phương sau khi giải quyết xong người lái xe, đã thấy Tái Văn nhân cơ hội anh bị phân tán ngồi vào trong chỗ điều khiển , xe đã khởi động , bắt đầu rẽ sang hướng khác . Tứ Phương vọt lên phía trước , vì không kip nắm lấy cửa trước , nên đành nắm chặt lấy cửa sau xe , Cao An An thấy anh xông lên mở cửa xe ,cực kỳ hoảng sợ , vội vàng đem cửa xe khóa lại , càng tăng tốc lao nhanh về phía trước . Tứ Phương không thể mở cửa xe, dưới tình thế cấp bách anh chạy lại vài bước, trực tiếp vọt lên đỉnh xe Rolls-Royce, cơ thể cô gắng áp chặt lên đỉnh xe .
Cao An An biến sắc , cô âm thầm cắn răng , đạp chân ga, xe lao nhanh thành một vòng chữ S , không ngừng xóc nảy, như muốn hất Tứ Phương xuống xe . Xe đi hơn một trăm mét, người bám trên đỉnh xe vẫn chưa bị ngã xuống , lúc này cũng vừa đến cửa vào gara. Bình thường chỗ này đều có bảo vệ , nhưng bây giờ hàng rào sắc bị đụng thành cong vẹo nằm ở một bên , phòng an ninh đã không còn một bóng người. Cô không biết bảo vệ bây giờ đang chạy về khu nhà chính báo cáo tình hình, bởi vậy baay giờ không ai có thể giúp cô được .
Cao An An thấy người đó vẫn chưa ngã xuống đất , chỉ có thể tăng tốc độ xe nhanh hơn quay trở về nhà . Cô muốn gọi điện cho Cao Đông Thành, nhưng điện thoại lại nằm ở ghế sau , nếu muốn lấy thì bắt buộc cô phải dừng xe lại. Cân nhắc thiệt hơn, cô vẫn quyết định nhanh chóng trở về nhà hơn .
Lúc này chỉ mới hơn bảy giờ một chút , người đi xe rất ít, Cao An An không ngừng tăng tốc, vượt qua mấy cái đèn đỏ, rốt cục đã thấy phần đường đi lên lưng chừng núi về nhà , cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm , chỉ cần về nhà , sẽ có người giúp đỡ cô . Đang lúc lơi lỏng , có một người phụ nữ trung niên chạy ra giữa đường , nhặt lại mấy quả cà chua bị rớt của bà ta , lúc này tốc độ xe lại quá nhanh, Cao An An bị dọa , luống cuống tay chân phanh xe, mắt thấy người càng ngày càng gần, cũng sắp tông phải , toàn thân Cao An An ôm chặt lấy tay lái, cố sống cố chết phanh lại . May mắn xe tốt , khi cách người kia khoảng một mét , xe cuối cùng cũng dừng lại .
Cao An An vỗ ngực, suýt bị hù chết , thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn xe . người phụ nữ kia xem xét cô vài lần, miệng không ngừng hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn cố nhặt lấy mấy quả cà chua. Nếu là bình thường Cao An An khẳng định sẽ xuống xe mắng cho người phụ nữ kia một trận , nhưng mà bây giờ trên đỉnh xe còn có người bám lấy , Cao An An cũng không dám ra ngoài, hiện tại chỉ có ở trong xe mới là an toàn .
Cao An An một lần nữa khởi động xe, chuẩn bị vòng người phụ nữ kia để về nhà , lúc này người trên đỉnh xe lại từ phía trên nhảy xuống, đứng thẳng chắn ở phía trước ô tô, Cao An An trợn tròn mắt, không dám trực tiếp đụng thẳng vào hắn , đường thì chật , chỉ có thể bị hắn giữ lại ở đây .
Cao An An nghe thấy người đàn ông kia nói , “anh không muốn làm em bị thương , chỉ là muốn nói với em mấy câu…”
Cao An An nghĩ , anh ta thật sự sẽ không làm hại cô sao? Anh ta vì sao làm tài xế của cô bị thương ? người trước mặt này giống như một tên côn đồ, cô thật sự rất sợ hãi, chỉ muốn nhanh chóng trở về , đành lớn tiếng nói ”Tôi không biết anh ”
“Không, em biết anh , chỉ là không nhớ rõ mà thôi ” Tứ Phương nói, “em đối với thân phận hiện tại của mình không có hoài nghi gì sao? Em vì sao lại mang họ Cao? Vì sao trí nhớ trước kia của em lại không có ? chuyện đó có khi nào em nghĩ đến chưa ?”
Cao An An kinh ngạc há to miệng ,vì sao? Vì sao một người xa lạ lại biết được nỗi hoang mang trong lòng cô ? Chẳng lẽ cô thật sự quen biết anh ta ? Anh ta biết về thân phận của cô sao ? cô lắp bắp hỏi, “anh , anh là ai ? anh quen tôi sao ?”
Tứ Phương nhìn biểu tình rối rắm của cô , thật sự cảm thấy khó quá, Tái Văn đã chịu quá nhiều đau khổ , bây giờ còn phải chịu sự mù mịt về quá khứ như vậy , bất lực cùng dày vò, anh nhìn vào mắt cô nói, “anh là chồng em , hơn một năm trước chúng ta đã kết hôn , bởi vì giữa chúng ta có một chút mâu thuẫn, em tức giận bỏ đi, nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn . Hơn một năm này, anh vẫn luôn tìm kiếm em , em căn bản không gọi là Cao An An, tên của em là Hách Tái Văn. . . . .”
Cao An An cau mày, đau khổ suy nghĩ , cô cắt lời Tứ Phương, “anh có gì làm bằng chứng không ?”
Tứ Phương không chút do dự nói, “Có, anh đương nhiên là có, anh đến bên cạnh em được chứ?” trong di động của anh có rất nhiều ảnh của cô , anh muốn đưa cho cô xem.
Cao An An có chút do dự, cô thực sự muốn biết cô có phải là người như anh nói hay không, nhưng để người đàn ông đứng đối diện này đên gần cũng không yên tâm, đang lúc do dự , một ông già từ phía trước núi chạy tới.
Người tới đúng là Vương thúc, lúc ông gọi Tứ Phương, Tứ Phương không nghe thấy , ông gọi điện thoại cho Tứ Phương anh cũng không nghe máy , sợ Tứ Phương lúc về không tìm thấy người, ông vẫn đứng chờ ở ven đường. Vừa mới đi xuống đường quốc lộ vài bước, đã thấy Tứ Phương đứng ở phía trước xe Rolls-Royce, ông vội vàng đã chạy tới.
“Tứ Phương” Vương thúc chạy đến trước mặt Tứ Phương, thăm dò nhìn vào người ở bên trong ô tô, trong lòng ngẩn ra, ngồi trong xe kia, không phải là Tái Văn sao? Ông vui vẻ nở nụ cười, vẫy vẫy tay chào hỏi Tái Văn, “Tái Văn” ông thân thiết gọi .
Gọi xong, Vương thúc lúc này mới nhớ đến, Tái Văn đã quên ông . Vương thúc lại nhìn tình cảnh hiện giờ của hai người đành quay qua hỏi Tứ Phương, “cậu có phải làm cô ấy sợ phải không ?”
Tứ Phương gật đầu, anh rất hối hận, cũng có chút giận mình ”Tôi quá kích động .” Anh rất vui mừng lại nghĩ đến Tái Văn , nên hành động có chút thái quá, hơn nữa lại làm Tái Văn hoảng sợ , khiến cô phải đề phòng.
Vương thúc thở dài, “Cậu nha… “
Tứ Phương hỏi ông, “Ông có tài ăn nói không ?”
Vương thúc kinh ngạc, “cậu muốn tôi nói làm sao ?”
Tứ Phương nói, “Ông giúp tôi nói với Tái Văn, hôm nay nhất định phải để cô ấy tin tưởng chúng ta , bằng không về sau càng khó.”
Vương thúc nhìn quanh bốn phía, không có ai, chỉ có người phụ nữ đang nhặt đồ dưới đất kia , cô cầm lấy túi rau dưa to bự , đang muốn bước đi . Ông từ bên hông lấy khẩu súng ra , đi đến cạnh xe , gõ vào cửa kính xe, đưa phần báng súng đến trước mặt Tái Văn, họng sung thì hướng tới mình .
Tứ Phương nhìn Tái Văn vẫn không dám mở cửa sổ, hắn nhẹ giọng nói, “Tái Văn, mở cửa kính xe ra, cầm lấy khẩu súng này , bên trong đã có đạn, em chỉ cần khởi động cò súng là có thể giết chết một người bọn anh , đưa súng cho em chính là hi vọng em không sợ anh , hy vọng em có thể cô gắng nghe bọn anh nói mấy câu.”
Qua rất lâu, cửa kính xe rốt cục mở ra một khe hở, Vương thúc đưa khẩu súng trên tay vào , Cao An An đưa tay cầm lấy .Cô đẩy băng đạn ra nhìn, quả thật là có đạn , bảo hiểm cũng đã mở ra , quả thật là chỉ cần mở chốt cò súng là có thể… . Đối với súng lục, Cao An An cũng cũng không xa lạ, Cao Đông Thành rất thích bắn súng , hắn thường xuyên mang theo Cao An An đi đến sân bắn, cô cũng phải học một thời gian rất lâu, kỹ thuật không quá kém.
Đối phương đem súng của mình cho cô , việc đã đến nước này, Cao An An tin tưởng, lời anh ta là thật sự, cô quả thật muốn từ miệng của họ biết thêm tin tức . Cô một tay cầm súng , một tay trực tiếp mở cửa xe, đi ra. Tứ Phương nhìn cô rốt cục lựa chọn tin tưởng anh, nghe anh nói chuyện, trong lòng rất vui .
Ba người đứng ở ven đường, Cao An An không nhìn Tứ Phương vẫn đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô , trực tiếp hỏi Vương thúc coi như ôn hòa, “ông là người nhà của tôi ?”
Vương thúc cười cười, chỉ chỉ Tứ Phương, “Tôi chỉ là quản gia của thiếu gia, không có quan hệ huyết thống với tiểu thư Tái Văn, nhưng tôi rất thích tiểu thư Tái Văn.”
Cao An An hỏi ông , “Tôi thật sự gọi là Tái Văn sao?”
“Đúng vậy a, cô tên thật là Tái Văn, lần đầu tiên tôi từ trong miệng Tứ Phương biết tên của cô , cô còn rất nhỏ, chỉ là một cô học sinh nhỏ mà thôi.” Vương thúc nói xong, không khỏi nhơ lại con đường mưa gió Tứ Phương cùng Tái Văn đã từng trải qua , rất xúc động rơi lệ.
“Anh thật sự là chồng tôi sao? Tôi còn có người thân khác không ?” Cao An An thấy ông kích động cảm xúc, ngược lại nhìn vào Tứ Phương hỏi .
Tứ Phương gật gật đầu, “anh thật sự là chồng em , qua một tháng nữa là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, em còn một anh trai , gọi là Hách Tái Vũ, em muốn gặp hắn sao?” Chỉ cần cô có thể vui, anh đều có thể sắp xếp .
“Chỉ có một anh trai sao?” Cao An An chưa từ bỏ ý định truy vấn.
“Có huyết thống chỉ có một anh trai , cha mẹ thân sinh của em đều đã lần lượt qua đời, bây giờ chỉ còn một kế mẫu còn sống.”
“Tôi có thể gặp anh ta tôi một lần không ?”
“Có thể, đương nhiên có thể” Tứ Phương nói, “em chừng nào thì muốn gặp, anh lập tức sắp xếp .”
Cao An An hỏi, “Nhanh nhất khi nào thì có thể gặp mặt?”
Tứ Phương nói, “Nhanh nhất thì ngày mai.” Hắn muốn trước đem Tái Vũ đến Đông Hải, còn phải nói chuyện với hắn , thuyết phục hắn, bằng không Tái Vũ điên đứng lên sẽ có chuyện xấu.
Ba người đang nói, một chiếc Hummer từ trên sườn núi đi xuống, người trên xe vừa thấy Cao An An, lập tức dừng ô tô, năm sáu người vạm vỡ trên xe nhảy xuống, vây quanh Tứ Phương cùng Vương thúc. Tứ Phương nhìn cũng chưa nhìn vào mấy người này, vẻ mặt như trước nhìn vào Tái Văn.
Cao An An nhìn mấy người kia nói, “Tôi không sao, mấy người ở trên xe chờ tôi đi.”
Một người bộ dáng giống người đứng đầu nhìn Cao An An nói, “Cao tiên sinh mời cô nhanh chóng trở về, cậu ấy nghe cô gặp chuyện không may, đột nhiên phát bệnh “
Cao An An cả kinh, “Không lập tức tiêm vào sao? Làm sao có thể phát bệnh? Trương bác sĩ nói sao?”
Người kia nói, “Trương bác sĩ đang trên đường đến .”
Cao An An bất an hỏi, “Có nguy hiểm hay không, muốn lập tức đưa đến bệnh viện hay không?”
Người kia nói, “Cao tiên sinh không đi bệnh viện, cậu ấy dặn dò chúng tôi lập tức mời cô trở về, Trương bác sĩ lập tức sẽ tới .”
Cao An An gật đầu, cô phải trở về nhanh mới được. Nhưng vấn đề thân thế trước mắt của cô còn chưa rõ ràng, trong lòng cô có điểm sốt ruột.
Cô đưa súng cho Tứ Phương, Tứ Phương không nhận , hắn nói, “em cầm đi, thời điểm cần có thể dùng.” Tứ Phương nghĩ , cô phải về nơi anh hoàn toàn lạ lẫm , điều này làm cho anh cực kỳ bất an, cô có phải đi về gặp người đàn ông kia hay không? Cô thật là tình nhân của hắn sao? Trong lòng anh không vui, anh thật sự muốn giết người đàn ông kia .
Cao An An không biết nên dùng súng này làm gì , nhưng Tứ Phương không nhận lại , cô cũng không có biện pháp, cô mở chốt bảo hiểm ”Đi thôi”
Nhưng mấy người to lớn vạn vỡ vay xung quanh Tứ Phương khôn có ý muốn thả anh ra . Cao An An cao giọng nói, “Không cần làm khó bọn họ, chỉ là người quen tôi thôi , không có ý hại tôi đâu .” cô nhìn người đứng đầu .
Người kia cẩn thận đánh giá Tứ Phương và Vương thúc vài lần, sau đó mới nhìn huynh đệ hắn lắc đầu, “Chúng ta đi thôi.” Chiếc hummer quay đầu xe , lui ra phía sau chiếc Rolls-Royce .
Cao An An biết ý bọn họ, chính là muốn cô đi trước,cô lên xe khởi động động cơ, đột nhiên nhớ đến việc cô không có phương thức liên hệ với bọn họ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tứ Phương, chỉ thấy anh đang kinh ngạc nhìn cô, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, khó để giải thích. tâm Cao An An khẽ động, không dám nhìn vào ánh mắt của anh, vội vàng hỏi , “Số điện thoại của anh là bao nhiêu?”
Tứ Phương trong lòng vui vẻ, sợ cô không nhớ được, trực tiếp đem di động của mình đưa cho cô, Cao An An không nói gì, cầm lấy bỏ vào trong túi, sau đó chuyển động tay lái xe đi lên núi.
Tứ Phương đứng ở trên đường, vẫn không nhúc nhích nhìn cuối đường, thẳng đến khi hai chiếc xe cua phải biến mất , anh mới thu hồi ánh mắt ,nhìn Vương thúc nói, “Tôi muốn có tư liệu về Cao Đông Thành, phải đầy đủ , nhanh chóng.”
Vương thúc vội vàng nói, “Tôi đã dặn dò Trần Mật rồi , bọn họ đang sửa lại một chút , tối hôm nay là có thể để lên trên bàn cậu .”
“Tốt lắm” Tứ Phương nói, “Gần đây có phòng ở không ? Nếu có liền lập tức mua .”
“Chuyện này không rõ lắm, tôi sẽ gọi người qua làm .”
“Trọng điểm là hai bên trái phải biệt thự của Cao Đông Thành, nếu bọn họ không muốn bán, thì đưa bọn họ giá gấp đôi .” anh lại bổ sung một câu, “bất luận bao nhiêu tiền ” Tái Văn hiện tại không nhớ rõ chuyện trước kia, hắn phải tận dụng mọi khả năng tiếp xúc với cô , đương nhiên quan trọng nhất là , anh lo lắng Tái Văn đang ở trong nhà Cao Đông Thành, hiện tại anh không có cách nào ngăn bản thân suy nghĩ miên man, ghen tị, bất an, lo lắng, khát vọng, đủ loại cảm xúc dây dưa. Trước kia không tìm được Tái Văn thì không sao , bây giờ tận mắt nhìn Tái Văn quay lại ở trong nhà người đàn ông khác, trong lòng anh ghen tị đến phát cuồng . Anh phải ở bên cạnh quan sát .
Vương thúc hiểu biết gật đầu, lại hỏi Tứ Phương, “Bây giờ làm sao đây ? Về Vĩnh Châu trước sao?”
Tứ Phương nói, “Không, không quay về. Tìm một khách sạn gần đây nghĩ ngơi.”
Vương thúc nhìn Tứ Phương vẫn mặc áo ngủ nói , “Vậy gọi vài người tới đây thuận tiện đem quần áo cho cậu .”
Tứ Phương gật đầu, “Kêu A Vũ mang mười người lại đây , sau khi mua nhà rồi tính .”
Vương thúc vừa nghe phải gọi A Vũ lại đây, không khỏi oán niệm, A Vũ vốn ngày kia muốn xuất phát đi Miến Điện nhập hàng, bây giờ Tứ Phương gọi hắn lại đây, sẽ không có người đi lấy hàng , sợ sẽ thiếu hàng mất . Nhưng Tứ Phương đã căn dặn như vậy, Vương thúc cũng khó mà nói cái gì , bây giờ trong lòng Tứ Phương chỉ có Tái Văn, này chuyện chắc anh cũng lo không đến rồi .
Chở hai người muốn đi xuống núi , mới phát hiện chiếc Land Rover không cánh mà bay .
Vương thúc hỏi Tứ Phương, “Xe đâu? Sao cậu đi lên đây được ? Tái Văn chở cậu tới đây sao ?”
Tứ Phương nhếch miệng cười cười, cũng coi như là Tái Văn dẫn anh đi lên, chẳng qua đãi ngộ rất kém mà thôi , đi ở trên đỉnh xe. Này không nói cũng thế, Vương thúc đã biết phỏng chừng lại thầm oán thôi .
“Xe ở bãi đỗ xe, bất quá không biết bây giờ bị người của Cao Đông Thành tha tới chỗ nào rồi . Quên đi, kêu A Vũ lai một chiếc tới đây đi.”
Vương thúc nghe xong, hơi hơi há miệng thở dốc, muốn hỏi lại không dám hỏi, ông có thể nghĩ đến, ở bãi đỗ xe khẳng định có chuyện , phỏng chừng không phải đơn giản như vậy. Tứ Phương không nói, ông liền hợp thời ngậm miệng lại.