Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 53




“Oành” cửa phòng ngủ Tứ Phương bị phá ra . Tứ Phương theo phản xạ từ trên giường bật dậy ,tay nhanh chóng lấy khẩu súng lục từ dưới gối , rất nhanh tra đạn, nhắm bắn .

“Không cần, Tứ Phương, là tôi …” Vương thúc vội vàng nói.

Tứ Phương khi thấy rõ người đối diện anh mới buông lỏng tay hỏi ”Có việc gì ?”. trong lòng anh khẽ động ,nhất định là có việc, Vương thúc mới có thể lỗ mãng như vậy, hai mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Vương thúc không gõ cửa liền xông vào . Có phải có tin tức của Tái Văn hay không? Tìm được rồi sao? Hay là đã …

Tứ Phương không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Vương thúc, giờ phút này anh thậm chí không thể khống chế được biểu cảm trên mặt bản thân .

Vương thúc nhìn anh như vậy, thật đau lòng, không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn là tin tức tốt, nếu là tin tức xấu, Tứ Phương khẳng định hỏng mất.

Ông đi đến trước giường Tứ Phương, vỗ vào vai anh , “Tứ Phương, là tin tức tốt. Tìm được Tái Văn rồi .”

Tứ Phương ném khẩu súng qua một bên hỏi gấp , “Là thật vậy chăng?”

Vương thúc gật đầu, “Là thật , Tứ Phương.”

Tứ Phương từ trên giường nhảy dựng lên, “Cô ấy ở đâu ? Tái Văn ,cô ấy bây giờ ở đâu ?”

“Bây giờ đang ở thành phố Đông Hải .”

“Đi” Tứ Phương trực tiếp đi ra ngoài “Bây giờ đến Đông hải.”

Vương thúc giữ anh lại ”Tứ Phương, cậu hãy nghe tôi nói, sự tình không đơn giản như vậy.”

Tứ Phương đi thẳng ra ngoài, “Trên xe rồi nói, bây giờ chúng ta lập tức đến Đông Hải .”

Vương thúc bất đắc dĩ đi theo phía sau anh “Tứ Phương, bây giờ đi cũng được ,nhưng ít nhất cậu nên thay quần áo đã .” bây giờ là thời gian sáng sớm, Tứ Phương còn mặc áo ngủ.

Tứ Phương căn bản không nghe thấy , đã nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ. Vương thúc chỉ có thể đi theo.

Tứ Phương đến gara, nhanh chóng khởi động xe, đợi Vương thúc lên xe , Tứ Phương lập tức lái xe chạy như bay.

Trên đường cao tốc ,Tứ Phương như vừa mới tỉnh lại hỏi Vương thúc, “Chú vừa rồi có ý gì?”

Vương thúc trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói thế nào, ông có chút do dự.

“Giải thích đi, chỉ cần Tái Văn còn sống, cái khác không quan trọng , không có gì là tôi không chịu nổi cả .” Tứ Phương nói. Nếu Tái Văn tàn tật , anh sẽ đẩy xe lăn cho cô , nếu cô không nhìn thấy , anh sẽ làm đôi mắt cho cô , chỉ cần cô còn sống, mọi thứ anh đều vui vẻ chịu đựng.

Vương thúc chà hai tay “Là như vậy, Tứ Phương,cậu phải chuẩn bị tâm lý, Trần Mật nói Tái Văn hiện tại đã không còn gọi là Tái Văn , cô ấy bây giờ gọi là Cao An An, vì vậy trong thời gian dài như vậy mới không tìm được .”

Tứ Phương gắt gao nhíu mày, anh không rõ, “Cô ấy vị sao lại mang họ Cao?”

Đã hỏi tới trọng điểm, Vương thúc lại không biết nói thế nào “Thành phố Đông Hải có đồn đãi, nói Tái Văn hiện tại là người phụ nữ của Cao Đông Thành, Tái Văn là do hắn cứu, cho nên Tái Văn sửa thành họ Cao, An An cũng là tên Cao Đông Thành đặt cho cô .”

Tứ Phương không tin hỏi ”Cao Đông Thành? Ai vậy?”

“Cao Đông Thành người này ở Đông hải cũng là một nhân vật lớn , bởi vì không liên quan đến chúng ta , cho nên cậu không biết đến người này , nhưng hắn ở Đông hải cũng là một nhân vật phong vân (người làm mưa làm gió ), bởi vì trên danh nghĩa hắn có công ty kinh doanh nghệ thuật lớn nhất Đông Hải, năm trước mới gây dựng sự nghiệp đưa ra thị trường, bọn họ chủ yếu là sản xuất và và phân phối các bộ phim và chương trình truyền hình, quản lý nghệ sĩ , đầu tư học việc .v.v.. Mấy năm gần đây điện ảnh ,phim truyền hình rất hưng thịnh , buôn bán lời không ít tiền…”

Tứ Phương cắt lời ông , “Mặc kệ Cao Đông Thành này người là thế nào, Tái Văn không có khả năng như lời chú thay tên đổi họ, mấy người không tìm sai đấy chứ ?” Cho dù Tái Văn có giận anh bao nhiêu, cô cũng đều có khả năng thay tên đổi họ, đi làm tình nhân của người khác .

Vương thúc nói, “Trên thế giới không có người nào giống nhau hoàn toàn , huống hồ đã đối chiếu DNA, quả thật là Tái Văn, còn tin tức tôi không mong muốn nhất nói cho cậu , nhưng nó có thể giải thích vì sao Tái Văn lại như vậy, Tái Văn cô ấy , cô ấy bị mất trí nhớ “

“Hử” xe đột ngột dừng ở trên đường cao tốc, vì dừng gấp bánh xe ma sát trên lòng đường bốc lên trận trận khói trắng . Phía đuôi xe thiếu chút nữa lật lên , mấy tay lái xe phía sau cũng bất ngờ đừng lại không ngừng chửi “Mẹ nó, có biết lái xe hay không a, một thằng ngu ngốc đi chiếc xe mấy trăm vạn , thật sự là mù…”

Tứ Phương không nhìn xung quanh, anh chỉ hỏi Vương thúc “Ý của chú là?”

“Cô ấy sau khi được người đó cứu lên, sau khi được cứu tỉnh cô ấy đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện trước kia .”

“Mất trí nhớ? Chú xác định ?”

Vương thúc gật đầu, “Xác định “

Tứ Phương không nói cái gì nữa, anh nhìn thẳng về phía trước , nắm chặt tay lái.

Qua một lúc lâu, anh khởi động xe , ” Quan trọng nhất, Tái Văn còn sống không phải sao?” Anh nói.

Anh nhìn thẳng phía trước , vững vàng lái xe, “Cô ấy còn sống, đây là sự ban ơn lớn nhất ông trời đối với tôi ” giờ phút này, anh không thể không cảm thấy cảm ơn, may mắn Tái Văn được cứu lên. Tái Văn còn sống, cô vẫn còn độ ấm , có máu có thịt , như vậy, đã đủ rồi , Tứ Phương cảm thấy cuộc sống của anh như được bồi đắp . Anh không tìn vào ông trời , nhưng lúc này đây anh tình nguyện hướng lão thiên gia dập đầu, cảm tạ sự ban ân đó .

Tuy rằng phía sau còn có vô số khó khăn chờ anh, nhưng chỉ cần Văn văn còn sống, vấn đề khác đều không là vấn đề, anh tin tưởng chỉ cần anh cố gắng, một ngày nào đó cô sẽ quay về bên anh .

Vương thúc cùng Tứ Phương nói, “Để tối lái xe cho ” Tứ Phương đã bị chấn động quá lớn , có chút cứng nhắc , hai mắt tuy vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân , Vương thúc lo lắng như vậy khẳng định sẽ gặp chuyện không may mất thôi .

Tứ Phương sửng sốt một chút, “Không cần” anh nói.

Tứ Phương xốc lại tinh thần, tốc độ xe càng nhanh… thành phố Đông Hải ở hạ du Vĩnh Châu, bình thường lái xe mất một giờ, Tứ Phương chỉ cần nửa giờ đã vượt qua đường cao tốc.

Ra điểm thu phí , Tứ Phương cùng Vương thúc nói, “bây giờ mới sáu giờ sáng, Tái Văn chắc vẫn chưa dậy , địa chỉ Cao Đông Thành ở đâu? Chúng ta trực tiếp đi qua .”

Vương thúc lo lắng nói, “Tứ Phương, cậu phải bình tĩnh một chút, Tái Văn hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ , cậu cứ gấp gáp như vậy khẳng định sẽ khiến cô ấy mâu thuẫn , hơn nữa, Cao Đông Thành người này , cũng cũng không phải là một thương nhân đơn giản, hắn quả thật cũng có một chút bối cảnh.”

Tứ Phương gật đầu, không nói gì.

Sau khi nghe lời khuyên của Vương thúc ,Tứ Phương đem xe chạy đến khu biệt thự người giàu có ở lưng chừng núi Đông Hải .

Địa chỉ Cao Đông Thành ở đây ,là một ngôi nhà nghiêng theo phong cách châu Âu , nó chiếm một khu đất rộng lớn.

Sau khi xác định mục tiêu rõ ràng, Tứ Phương dừng xe ở đối diện biệt thự dưới một tán cây mát .

Vương thúc nói, “Bây giờ còn sớm, tôi giúp cậu mua bữa sáng ” ông nhìn trên đường có một quán cháo gần đây .

Tứ Phương nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự, “Không cần, tôi bây giờ không muốn ăn .”

Một lát sau anh lại bổ sung một câu, “Vương thúc ,chú đi ăn đi “

Vương thúc muốn đi mua bữa sáng cho Tứ Phương, Tứ Phương đã mấy ngày rồi ăn cơm không ngon , bây giờ thừa lúc đang chờ ở đây , chạy nhanh đi mua cho anh .

Vương thúc xuống xe chỉ về phía hàng cháo , “tôi qua kia mua cháo .”

Tứ Phương toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm phía cửa , gật đầu cho có lệ.

Thời gian chính là khéo như vậy, Vương thúc vừa mới đi vào hàng cháo , cửa biệt thự bên này liền có động tĩnh.

Tứ Phương khẩn trương đứng thẳng dậy, nhìn cửa được mở ra , một chiếc màu đen Rolls-Royce từ bên trong đi ra, đứng ở ngoài cửa lớn.

Lúc này có một cô gái trẻ đi bên trong đi ra, cô mặc quần lụa mỏng màu đen, dưới chân là một đôi hài màu đỏ , làn da trắng nõn, có một mái tóc thẳng dài cỡ trung bình.

Mắt Tứ Phương không chớp nhìn chằm chằm vào cô gái kia , là … cô ấy …là Tái Văn. Tứ Phương kích động toàn thân run run, trong đầu giống như bị điện giật, mờ mịt , trống rỗng , mê mẩn .

Lúc này, Tái Văn, cũng chính là Cao An An hiện tại, đã ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce, xe sau khi khởi động đi về phía nội thành .

Tứ Phương phản ứng lại, cấp tốc khởi động xe, chăm chú lái theo sau .

Tứ Phương lúc này đã hoàn toàn đã quên mất Vương thúc, anh lúc này chính là chăm chú nhìn chiếc xe phía trước, gắt gao bám đuôi phía sau.

Tứ Phương đi qua quán cháo , Vương thúc vừa vặn gói xong bữa sáng đi ra, ông nhìn thấy xe Tứ Phương, vội vàng tiếp đón , “Tứ Phương, tôi ở trong này…”

Nhưng Tứ Phương đang lúc khẩn trương , tinh thần của anh đang tập trung cao độ , hoàn toàn không có nghe thấy tiếng gọi của Vương thúc. Ngược lại Cao An An ngồi ở ghế phía sau Rolls-Royce nhìn vào quán cháo, kỳ quái lắc lắc đầu.Cô lại nhìn vào chiếc Land Rover ở phía sau , hỏi lái xe, “Xe phía sau là xe gì ?”

Lái xe nhìn qua kính xe , “Là Land Rover.”

Cao An An lại nhìn chiếc Land Rover ở phía sau , lại cảm thấy có chút quen thuộc, cô nghi ngờ hỏi, “Có phải có rất nhiều người lái loại xe này hay không ? “

Lái xe nói, ” Hơn hai trăm vạn, người lái cũng không nhiều.”

Lái xe còn nói, “Xe này hình như đang theo xe chúng ta , cảm giác có chút kỳ lạ , có muốn gọi điện thoại cho tiên sinh hay không .”

Cao An An nghĩ nghĩ vẫn là lắc đầu, “Không sao, một chút nữa đã đến công ty rồi . ”

Lái xe nghe cô nói như vậy, cũng chỉ tăng tốc , nhưng vẫn thỉnh thoảng chú ý chiếc Land Rover ở phía sau , cũng âm thầm nhớ kỹ biển số xe này .

Rất nhanh đến công ty, xe Cao An An trực tiếp vào bên trong bãi đỗ xe, xe Tứ Phương bởi vì không có giấy chứng nhận, bị bảo vệ chặn ở bên ngoài.

Tứ Phương nhìn xe phía trước đã không thấy tăm hơi , anh nhấn chân ga , chiếc Land Rover dũng mãnh đâm vào lan can kim loại , đuổi theo xe phía trước. Bảo vệ ở phía sau lớn tiếng mắng, luống cuống tay chân tìm bộ đàm.

Land Rover phát ra tiếng ma sát thật lớn, cấp tốc đi vào gara. Lúc này Cao An An vừa vặn xuống xe, tiếng ma sát bén nhọn, cùng chiếc xe dừng trước mặt , đều làm cho cô có dự cảm không lành , cô cẩn thận dừng bước, chuẩn bị ngồi vào trong xe, tạm thời tránh né, quan sát.

Cô vừa mở cửa xe, một người đàn ông bước ra từ chiếc xe Land Rover ,hô một tiếng, “Tái Văn “

Cao An An ngẩn người, trong đầu hỗn loạn , giống như bị cái gì đánh trúng , có một thanh âm không ngừng từ một nơi rất xa truyền đến, “Tái Văn… . Tái Văn… . Tái Văn… .”, là thanh âm của một người đàn ông , ôn nhu lại thân mật, giống như đã gọi cái tên này trăm ngàn lần.

Cao An An lắc đầu, nghi hoặc nhìn xung quanh, không có ai, bãi đỗ xe không có người khác, chỉ có người đàn ông trước mặt cô . Tái Văn là ai? Vì sao cô đối với cái tên này lại có cảm giác quen thuộc như vậy , vì sao trong đầu luôn có thanh âm của một người đàn ông luôn gọi cái tên này ? Vì sao thanh âm của người đàn ông đứng trước mặt cùng với thanh âm người đàn ông đó lại giống nhau như vậy ?

Tứ Phương nhìn ánh mắt hoang mang lại khó hiểu của Tái Văn, thẳng đến giờ phút này, Tứ Phương mới hiểu rõ Tái Văn mất đi trí nhớ đã bóp nghẹp tim anh như thế nào , Tái Văn yêu nhất trước kia của anh, Tái Văn tất cả vì anh suy nghĩ, vì anh có thể hy sinh hết thảy Tái Văn, lúc này lại dùng ánh mắt xa lạ hoang mang nhìn anh .

Tứ Phương không biết nên hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào, anh không cầm nổi lòng kéo tay Tái Văn, trên mặt là không tự chủ được kích động ,khẩn thiết, anh muốn kéo cô vào trong lòng, nhưng lại sợ làm cô sợ, chỉ dám kéo lấy tay cô.

Cao An An phản xạ có điều kiện lui về sau , lúc này người lái xe cũng đã xuống xe đi tới đứng chắn ở phía trước Cao An An, lớn tiếng chất vấn Tứ Phương, “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”

Tứ Phương không để ý người lái xe này , ánh mắt của anh lướt qua người lái xe, nhìn Tái Văn đứng phía sau , mà Tái Văn vẫn là một biểu tình nghi ngờ, xem ra điều cô muốn hỏi cũng giống như người lái xe này .

Lái xe thấy Tứ Phương không quan tâm, lại tiếp tục hỏi, “Anh rốt cuộc là ai? Ta vì sao anh lại theo chúng tôi lâu như vậy ?” Vừa nói hắn một bên lấy điện thoại , chuẩn bị gọi cho Cao Đông Thành .

Điện thoại còn chưa chuyển máy , đã bị Tứ Phương một cước đá bay . Lái xe ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị mở miệng mắng chửi người, Tứ Phương đã đưa chân, công kích trọng yếu bộ vị tên lái xe, lại đánh thêm một quyền , đánh thẳng vào ót lái xe, lái xe bị đánh, phản ứng có chút trì độn, Tứ Phương ngay lúc đó bổ thêm hai quyền, “Đông” một tiếng, người lái xe trực tiếp ngã xuống.