Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 29




Tứ Phương ngồi xổm xuống đất nhặt lấy mấy mảnh thủy tinh, Tái Văn đi từ phía sau ôm lấy cổ anh “Chúng ta đi gặp mẹ anh được không?”

Tứ Phương quay đầu nhíu mày hỏi “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đó ?”

Tái Văn tựa vào sau lưng anh nói “Hôm nay Trần Cúc Anh nói về mẹ em như vậy, thật sự trong lòng em cảm thấy rất khó chịu, bà ấy mất quá sớm , em lại không có chút ấn tượng nào về bà , cha em đến một chữ cũng không nói cho em biết về bà , cho tới bây giờ em thật sự cũng không biết mộ của bà đang ở nơi nào.” Dừng lại một lát, cô nói tiếp “Chúng ta đi chào mẹ anh được không, hiện tại bà ấy cũng là mẹ em mà , ha ha.”

Tứ Phương đưa tay, xoay người kéo cô ôm vào trong lòng.

Giữa trưa ăn cơm xong , bọn họ liền xuất phát đến nghĩa trang . Thật ra buổi chiều ngày hôm qua Tứ Phương cũng đã tới đây một lần .

Chiều hè , bên trong nghĩa trang thật im ắng . Tái Văn đem hoa tươi đặt ở phía trước bia mộ, nhìn người phụ nữ trong tấm ảnh . Một người phụ nữ còn rất trẻ, rất đẹp , khuôn mặt Tứ Phương hầu như giống như vị phu nhân này .

“Lúc anh sinh ra thì mẹ anh mất , phần mộ này chính là do cha anh tự tay làm nên , bên trong thật ra không có gì cả . Mẹ anh sau khi mất đi đã được hoả táng , tro cốt không biết đã trôi về đâu rồi .”

“Ông bà ngoại anh không nói gì sao?”

“Khí đó họ nói mẹ anh đồi phong bại tục, lại kết hôn cùng với tên côn đồ lêu lổng , đang còn đi học mẹ anh lại mang thai anh , nên đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ , chuyển đến nơi khác ở, cho nên cũng không còn quản đến chuyện này nữa “.

Tái Văn khổ sở, “Sao lại có cha mẹ đối với con mình như vậy chứ ? Chẳng lẽ chỉ có biết nghe lời ,làm ông bà ấy mở mày mở mặt mới xứng làm con gái của họ sao? Chả lẽ mặt mũi của bản thân so với con mình còn quan trọng hơn sao ?”

Tứ Phương thở dài, không nói.

“Em nhìn bên trái này , đây là do cha anh chuẩn bị cho mình đấy , ông lúc đó đã mua sẵn hai phần mộ , ông nói chờ khi ông chết, sẽ nằm ở bên cạnh mẹ anh .”

Tái Văn chua xót trong lòng , cô ôm anh từ sau lưng “Về sau chờ chúng ta chết đi, chúng ta cũng sẽ an táng một chỗ cùng nhau nhé .”

Từ trên núi xuống , phía dưới là một con đường đi vào thị trấn nhỏ ,vùng lân cận cũng có một trấn nhỏ , ngã tư đường có mấy người nông đân đang buôn bán ở sạp hàng nhỏ .

Tái Văn kéo tay Tứ Phương dừng lại trước một quán nhỏ , cò kè mặc cả với một bác nông dân , mua mấy cân dâu tây, quả đào, rau muống , còn có đậu cove.

Buổi tối về nhà, Tái Văn nói với Tứ Phương “Em hấp bánh cho anh nhé .”

Tứ Phương hỏi cô ”Bánh gì vậy ?”

“Thật ra chỉ là loại bánh bình thường mà thôi , chỉ là ở bên trong cho thêm một ít rau , hấp một lát lại trở mặt một cái , ăn rất ngon .”

“Sao em biết làm cái này ?”

“Lúc trước còn nhỏ ,một bà hàng xóm đã làm cho em ăn , sau này em lại làm thử vài lần, ăn cũng được lắm .”

“Lợi hại như vậy sao ?”

“Ha ha, đúng vậy, em từ nhỏ đã biết nấu ăn rồi , tự học thành tài.”

Buổi tối ăn món bánh hấp thật ngon , bon họ lại ôm nhau ngồi trên sô pha xem tivi. Tứ Phương đưa điều khiển cho Tái Văn, sau đó ôm lấy cô ngồi ở một bên . Tái Văn không ngừng chuyển kênh, tìm tới tìm lui cũng không thấy chương trình gì hay .

“Xem gì đây ?” Tái Văn hỏi Tứ Phương bên cạnh.

“Gì cũng được” anh nói.

Tứ Phương cũng không lấy lại chiếc điều khiển , mỗi lần cô chuyển kênh , Tứ Phương cũng không ý kiến gì. Tứ Phương trước kia cũng rất ít khi xem tivi , sau khi ở cũng cô mới xem thêm một chút.

Cuối cùng dừng lại ở bộ phim truyền hình , Tái Văn cảm thấy bộ phim này có chút quen , bởi vì khi còn ở cùng Tiểu Vũ thường xuyên xem phim này , bộ phim dài đến hơn hai trăm tập .

Tái Văn ngó nghiên đột nhiên nói một câu, “Em dường như không có vấn đề về mẹ chồng nàng dâu .”

Có lẽ vấn đề mẹ chồng nàng dâu quá nhàm chán, Tái Văn xem một chút liền bùn ngủ, Tứ Phương hôn nhẹ lên đôi môi đang chu lên thật dễ thương của cô , tắt tivi đi, ôm cô lên giường ngủ.

Mấy ngày nay đều nghỉ ngơi, ngủ có vẻ nhiều, rạng sáng sáu giờ , Tái Văn đã tỉnh hẳn , xem ra khuông ngủ nổi nữa ,cô mở to mắt.

Bên trái Tứ Phương còn đang ngủ, khuôn mặt hướng đến bên sườn mặt Tái Văn, khuôn mặt trầm tĩnh, lông mi thật dài cong cong . Tái Văn rất muốn sờ vào lông mi của anh , nhưng lại sợ đánh thức anh dậy .

Nhìn điều hòa đang phả hơi mạnh vào người , cô rút chăn ra, đắp lên người Tứ Phương, đột nhiên lại nhìn thấy dưới quần ngủ của Tứ Phương nhô lên như một túp lều nhỏ .

Tái Văn kích động đặt chăn ở một bên, cúi cuống thắt lưng của anh nhìn kỹ , lại nhẹ nhàng sờ vào , thật dài. Cứng rắn, quả thật đúng như vậy.

Tái Văn nghĩ không biết phải làm sao bây giờ ? Có nên đánh thức Tứ Phương hay không , nhưng đánh thức anh rồi thì càng không biết có được hay không .

Suy nghĩ một lát, cô nhẹ nhàng chậm rãi kéo quần ngủ của Hạ Tứ Phương xuống , cầm lấy dục vọng thật dài thật cứng rắn của anh lấy ra, giúp đỡ nó, một ngụm ngậm lấy.

________( nơi này phân cách tuyến nha )_______

Tái Văn theo trên giường lầm bầm đứng lên, đã là 10 giờ rưỡi sáng, Tứ Phương đã không còn ở trên giường .

Cô cầm lấy bộ váy để trên giường , để nguyên mái tóc rối tung, đi ra tìm Tứ Phương. Tứ Phương đang đứng cạo râu ở trước gương trong phòng vệ sinh, anh nhìn Tái Văn biếng nhác đi tới, khuôn mặt cùng cơ thể trắng nõn lộ ra chút màu phấn hồng, chiếc váy ngủ màu trắng tiếp đến hai khối tròn trĩnh , nhấp nhô theo mỗi bước đi , cả người đều mang vẻ xinh đẹp, đầy sức sống .

Nếu không phải trên mặt còn có bọt biển, anh thật muốn hôn cô, anh cười nhìn Tái Văn, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một tay cầm lấy cái cạo râu , một tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô , nắm lấy cái vật cứng rắn của anh .

Tái Văn ngượng ngùng rút tay về, đứng ở phía sau anh , nhìn chằm chằm vào gương , “Anh đang cạo râu?”

Tứ Phương ở trong gương nâng nâng mày, ý tứ là: biết rõ còn cố hỏi?

Tái Văn đi đến trước mặt anh ”Em giúp anh nhé ”

Tứ Phương nói, “anh không có chuẩn bị cao dán làm sao bây giờ?”

Tái Văn nhẹ nhàng uýnh một cái vào trong ngực anh ”Em có kém đến như vậy không ?”

Tứ Phương cười đưa cái cạo râu cho cô .

Tái Văn cầm dao cạo râu sắc bén trong tay lại không biết phải bắt đầu như thế nào, Tứ Phương đành hướng dẫn cô, trước như vậy bây giờ cũng như vậy.

Tái Văn theo sự hướng dẫn của Tứ Phương, thật cẩn thận mà làm , cũng coi như thuận lợi, đến khi xong hết , ha ha, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.”Chúng ta hôm nay đi chơi đi.” Tái Văn nói.

“Em muốn đi đâu ?”

“Hôm nay có cuộc triển lãm về hoa, anh không phải thích loại hoa hoa thảo thảo này sao, hôm nay đi xem nhé . Buổi tối tiểu Vũ nói muốn mời chúng ta đi ăn thịt nướng Brazil , cô ấy chuyển nhà rồi , nên muốn cùng ăn một bữa cơm , coi như cũng tìm được chỗ ở tốt ”

“Ừ” Tứ Phương không có ý kiến gì.

“Em đi thay quần áo đây.” Tái Văn vui vẻ đi tìm quần áo Tứ Phương mới mua cho cô .

Sáng Thứ Hai, Tái Văn bị tiếng chuông di động làm tỉnh lại, cô dụi mắt, hôm nay phải đi làm , thật sự là không thích ứng nha .

Tứ Phương cũng đứng lên , Tái Văn đành phải ấn anh xuống giường, “Bây giờ còn sớm mà , anh ngủ tiếp đi.”

Tứ Phương vẫn đứng lên, “Em đi rửa mặt đi , anh đi làm điểm tâm.”

Bây giờ nấu cháo đã không còn kịp nữa , Tứ Phương đành chiên trứng , dùng cái chảo chiên thêm một ít bánh, lại pha sữa, đặt ở trên bàn cơm.

Tái Văn bình thường đi làm cũng không ăn qua bữa sáng, cho nên bình thường chuông báo cũng không có lưu lại thời gian ăn sáng. Cô vội vàng sửa sang lại tóc, chạy nhanh ngồi vào bàn ăn , ăn trứng gà, bánh như lang thôn hổ yết(ngốn nga ngốn nghiến) .

Tứ Phương nhìn bộ dáng chật vật của cô , thực sợ cô bị nghẹn mất “Ăn chậm một chút, dù sao cũng phải nghỉ ở chỗ đó , muộn một chút cũng không sao .”

Tái Văn một bên cố gắng nhai nuốt một bên vỗ vỗ vào đầu mình , “Đúng rồi, em quên mất , buổi sáng vội vàng đi làm đã trở thành thói quen mất rồi .”

Nhưng cô vẫn cố gắng ăn cho xong, cố gắng để không phải đi làm muộn .

Chờ Tái Văn đi làm , Tứ Phương chậm rãi rửa mặt chải đầu, sửa sang lại giường đệm một chút , dọn dẹp phòng ở. Việc xong hết , anh mới ngồi xuống, cố gắng hoàn thành xong kế hoạch của bản thân, còn làm một số chuyện khác.

Cách thời gian Tái Văn tan tầm còn dài, anh lại không muốn xem tivi, vì thế đến phòng ngủ của Tái Văn trên bàn đặt bộ máy tính tìm sách để đọc . Sách của Tái Văn không nhiều lắm , chỉ có hai ba mươi bộ, vừa vặn để đủ một ngăn ở trên bàn .

Có mấy bản sách về kế toán loại chuyên nghiệp, còn lại đa số là một ít sách về chăm sóc cơ thể ,bảo vệ sức khoẻ. Tứ Phương cười, bữa sáng cũng không lo ăn , còn đòi chăm sóc , bảo vệ sức khoẻ nữa chứ .

Bất quá khi anh dở một quyển sách ra , liền cười không nổi , một quyển sách về bệnh xương khớp dạng mãn tính trong một phần được cô dùng bút đánh dấu ký hiệu, có một số câu quan trọng được cô gạch chân đậm ở phía dưới . Dở thêm mấy quyển , đều được đánh dấu gạch chân như vậy .

Tứ Phương vuốt lấy chân trái, nhất thời có chút sửng sốt.

Lúc này một quyển sách bị anh không cẩn thận đánh rơi, Tứ Phương xoay người nhặt lại , mặt bìa rất cứng , không có tranh vẽ gì, chỉ có một màu tím, thoạt nhìn giống như một cái laptop, Tứ Phương tùy ý mở ra xem , hóa ra là nhật kí của Tái Văn, một phần lại một phần , cũng không dài lắm , nội dung ngắn gọn, Tứ Phương cảm thấy chữ viết Tái Văn cùng anh có điểm giống nhau, càng nhìn càng thấy giống .

Tứ Phương không cưỡng được lật xem :

Ngày 5 tháng 7, hôm nay rất nắng .

Tối hôm qua lại mất ngủ, hoàn toàn không muốn ngủ một chút nào , hy vọng hôm nay có thể ngủ một chút .

Ngày 8 tháng 7 , có mưa .

Hôm nay được gặp Tứ Phương , có thể cầm lấy tay của anh , thực sự quá hạnh phúc .

Ngày 15 tháng 7, trời nắng

Tứ Phương rất gầy, anh ở trong đó thật sự quá khổ cực .

Ngày 2 tháng 9 , hôm nay trời đầy mây.

Trong lòng trời vẫn nóng như lửa đốt, hôm nay cuối cùng lại một lần nữa gặp được Tứ Phương, chân của anh bị bó thạch cao, anh sợ mình lo lắng, lời nói một ít hơn , mình cảm thấy anh không chỉ như vậy . Hiện tại chỉ cố gắng suy nghĩ mình phải làm sao mới có thể giúp được anh . Mình từng nghĩ ở từng diễn đàn một gửi một bài viết, đem mọi chuyện kể ra , có thể tìm kiếm sự quan tâm của truyền thông xã hội, không biết như vậy có được hay không , có thể giúp được anh hay không? Có thể ảnh hưởng đến anh hay không?

Ngày 5 tháng 9. Hôm nay nắng

Gọi điện thoại đến bạn của anh , anh ta nói đã có biện pháp giải quyết , hy vọng về sau mọi việc có thể tốt lên.

18 tháng 9 . Hôm nay có mưa

Ngày hôm đến nửa đêm tỉnh lại, lại nhớ đến anh , có người nói , nửa đêm tỉnh lại người mà bạn nhớ nhất thì chính là người mà bạn yêu nhất.

Ngày 1 tháng 10, nắng .

Ngày nghỉ , rất nhiều người được nghỉ , mọi người đều đi du lịch . Mình lại muốn đến hòn đảo Maldives, nơi mình cùng anh đã đến .

Ngày 5 tháng 10 . Hôm nay có bão

Tối hôm qua lại uống rượu . Cảm thấy tửu lượng của bản thân càng ngày càng tốt, giống như mãi mãi không bao giờ say vậy .

Ngày 8 tháng 12 . Hôm nay có mưa .

Tiểu Vũ nói, mình có tóc bạc , thật sự ngạc nhiên, mình đã già rồi sao? Là vì nhớ ngươi ấy quá nhiều sao?

15 tháng 1 . Hôm nay nắng .

Mình có một bản ghi chép của anh , mình thường xuyên lấy nó ra xem . Gần đây mình cũng thường xuyên luyện theo nét chữ của anh hình như cảm thấy càng ngày càng giống?

26 tháng 3. Hôm nay nắng

Ngày hôm qua là sinh nhật của mình . Không biết vì sao, cho dù hôm nay đã là ngày 26 tháng 3 , mình vẫn cảm thấy tồi tệ giống như ngày đó .

Mình vẫn thật sự dị ứng đối với ngày 25 tháng 3, một ngày kinh hoàng , cảm giác hoang mang rối loạn không ngừng tăng lên , trong lòng vẫn mãi không yên.

Đây là một cảm giác trôi nổi không chỗ dựa , tinh thần căng thẳng , cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ sảy ra chuyện vậy .

Mình thật sự không thể chịu nổi cái loại cảm giác từng giây từng phút tựa như bị tra tấn này, mình đã xin nghỉ , chỉ lẳng lặng nằm ở trên giường, uống hai viên thuốc ngủ, mình hy vọng có thể yên tĩnh vượt qua cảm giác tồi tệ này .





Tứ Phương đọc xong quyển nhật kí thì đã đến giữa trưa , anh yên lặng ngồi ở trên sô pha, bất động, ngồi đến tận buổi chiều .