Giai Giai quả thật tức giận , cụng với Lại Văn mấy chai . Thấy các cô đã uống không ít , Tứ Phương muốn khuyên can Lại Văn, Lại Văn đoạt chai rượu lại, tiếp tục uống. Lúc này các cô đã say, người khác có khuyên cũng không được gì .Lúc chấm dứt , hai người kia đã ngã trái ngã phải, hoàn toàn say khướt . Tứ Phương ôm Lại Văn, còn nghe cô không ngừng lẩm bẩm ”Uống, tiếp tục uống” .Ra KTV, Tứ Phương chuẩn bị chở các cô về trường , Mai Mai vội vàng xua tay “Không cần đâu , trường cũng gần .” Mai Mai cùng tiểu Linh ở hai bên vác Giai Giai, Mai Mai nhiệt tình nhìn Tứ Phương nói, “Hôm nay để Lại Văn đi nhà anh đi, bọn em không vác được 2 người .”Tứ Phương ôm chặt thắt lưng của Lại Văn, không nói gì.Hắc hắc, nhìn Tứ Phương cõng Lại Văn đi đến bãi xe , Mai Mai âm âm cười gian, cô nhìn tiểu Linh nói, “Cậu nói xem đêm nay Lại Văn có thể thất thân hay không.” Tiểu Linh liếc cô một cái, cũng không thèm để ý cô .
Buổi sáng, Lại Văn tỉnh lại , sờ cái đầu đau buốt , cô đánh giá xung quanh ,đây không phải ký túc xá trong trường! Đây là ở đâu ?Lại Văn nhảy dựng lên, kéo rèm cửa , trong phòng không có đồng hồ ,nên không biết là mấy giờ , cô nhìn xung quanh , nền tường màu xám , đồ dùng bình thường , chăn màu xám nhạt , Lại Văn đột nhiên nhìn trên người ,cô đang mặt một bộ đồ ngủ của nam , màu xanh, không biết thuộc hàng gì , chỉ biết cô mặc vào rất lớn, tay áo đã xắn lên mấy nếp, cô nhìn vào trong cổ áo , may quá , vẫn còn mặt nội y cùng đồ giữ ấm .Lại Văn nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà đây là đâu ? Khách sạn? Không giống! A không lẽ là nhà của Tứ Phương. Lại Văn bước xuống giường, mở cửa phòng, dè dặt nhìn ra bên ngoài , bên ngoài là phòng khách, tường cũng là nền màu xám , đồ đạc không nhiều , đa số đều là màu cà phê, toàn bộ diện tích phòng khách không lớn lắm .Bên kia Phòng khách là phòng bếp, Lại Văn nhìn qua một cái , bên trong rất đầy đủ , nhưng nhìn phòng bếp rất sạch sẽ, không giống với việc thường xuyên nấu ăn . Ở phòng bếp còn có quầy bar, bên kia quầy bar là một bàn ăn cỡ vừa. Toàn bộ bố cục đều rất thoải mái.Lại Văn nhẹ nhàng mở cửa phòng bên phải ra , nhìn vào trong , là thư phòng , cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, lại chạy đến mở cửa phòng bên trái , rốt cục tìm được rồi, chỉ thấy Tứ Phương đang ôm chăn ngủ say .Lại Văn nhón chân, nhẹ nhàng đến gần bên giường Tứ Phương, Tứ Phương mặc áo ngủ giống cô , tóc thật dài che lấp cả cái trán cùng ánh mắt , miệng mín chặt , hình như vẫn ngủ say .Lại Văn đến gần bên giường, cẩn thận quan sát khuôn mặt Tứ Phương, lông mi của anh thật dài, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt càng thêm trắng nõn, môi mỏng manh , hồng nhạt .Lại Văn nuốt nuốt nước miếng, Tứ Phương thật đẹp trai nha a, đôi môi nhìn qua so với phụ nữ còn mềm mại , xinh đẹp hơn , cô nhìn bốn phía, đương nhiên là không có người, vì thế đánh bạo vén tóc Tứ Phương, đưa môi lại gần môi của anh , trong lòng nhất thời hồi hộp .Cô đỏ mặt, đang chuẩn bị buông môi Tứ Phương ra, không nghĩ tới Tứ Phương đang ngủ lại đột nhiên nắm cái gáy của cô , xoay người một cái đem cô đặt ở trên giường, đôi môi ướt át lập tức bao phủ đôi môi của cô . Tứ Phương ở trong khoang miệng cô càn quét, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi của cô , Lại Văn cảm thấy nhất thời không thể hít thở .Tứ Phương cảm giác cả người Lại Văn quá chặt chẽ , nhưng không có bài xích động tác của anh , anh thật cẩn thận nâng mặt của cô lên, hôn mái tóc đen dày của cô , cái trán trơn bóng, lông mi dài, ánh mắt run run, cái mũi cao thẳng, cuối cùng dừng ở khóe môi của cô ,anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, chơi đùa, chậm rãi ma sát, giống như tưởng tượng của anh hương vị của Lại Văn thật ngọt ngào.Lại Văn trong lòng hồi hộp, mặt cô hồng hồng , không dám mở mắt.Tứ Phương hung hăn hôn cô đến không thở nỗi , một lát sau, anh ở bên tai Lại Văn nói, “Em ở lại nghỉ ngơi một lát đi, anh đi nấu cơm cho em ăn .”Lại Văn che mặt, không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu. Tứ Phương lại hôn vào khuôn mặt hồng hồng của cô , từ trên giường đứng lên, đi đến tủ quần áo thay quần áo, anh cũng không có kiêng dè Lại Văn, trực tiếp cởi áo ngủ, cởi quần áo xong , lại cởi quần lót. Lại Văn từ kẽ hở giữa ngón tay trộm nhìn thân thể Tứ Phương, thân thể anh cũng không tái nhợt như khuôn mặt , mà rất là rắn chắc.Vùng ngực và cánh tay kiên cố, hai cái đùi thon dài gân lộ rõ ràng .Lại Văn mặt càng đỏ hơn, trước khi Tứ Phương kịp xoay người lại , liền nhanh chóng quay mặt đi , trong miệng thấp giọng lẫm bẩm , “Đại xấu xa, lưu manh.” Làu nhàu xong lại nhịn không được trộm cười toThừa dịp Tứ Phương đi ra ngoài nấu cơm, Lại Văn cũng đứng lên, cô đi vào phòng vệ sinh chải tóc lại một chút , lại dùng sữa rữa mặt dành cho nam của Tứ Phương rửa mặt, đang muốn đánh răng nhưng lại thấy chỉ có một cái bàn chải đánh răng .Lại Văn đi đến cửa bếp, nhìn Tứ Phương đang đeo tạp dề, giống như đang nấu cháo, nhìn anh rất giống một người đàn ông của gia đình , Lại Văn tự hào nghĩ , người đàn ông tốt này dĩ nhiên là của cô, hắc hắc.”Anh biết nấu ăn?”“Chỉ nấu vài món đơn giản , trước kia học ở Mỹ nên có làm qua .” Tứ Phương lại bật bếp , chuẩn bị làm trứng ốp la.Lại Văn nhìn quanh bốn phía , “Đây là nhà anh ?” Vì sao không thấy Vương thúc.“Ừ, anh đôi khi cũng ở đây . Nhưng bình thường đều ở chỗ khác .” Thật ra số lần Tứ Phương ở đây không nhiều, bình thường Vương thúc mỗi tuần đến một lần, dọn dẹp phòng ở, xử lý rác, chọn mua một số đồ cần thiết . Tứ Phương lo cô ở bên nhà kia không được tự nhiên, nên đêm hôm qua cõng cô tới đây .Lại Văn nhìn đông , nhìn tây , sờ mó một lát mới quay lại hỏi , “Đúng rồi, nhà anh có bàn chải đánh răng nào mới không ?”Tứ Phương xoay người lại nhìn cô cười, “Không có cái mới , em dùng cái của anh đi.”Lại Văn làm ra bộ dạng ghê tởm, liếc anh một cái, xoay người vào phòng.Tứ Phương nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô , cười thành tiếng. Gần đây anh cười hơi nhiều thì phải , Tứ Phương âm thầm nghĩ , giống như cả đời cũng không có khoảng thời gian cười nhiều như vậy .Lại Văn lại đi vào phòng vệ sinh, nghĩ nghĩ một lát vẫn cầm lấy bàn chải đánh răng của Tứ Phương, nặn kem đánh răng sau đó đánh răng . Ha ha, dù sao cũng đã hôn , nước miếng, nước dãi gì cũng đã trao đổi qua , dùng bàn chải đánh răng thì làm sao chứ ?Chờ Lại Văn vệ sinh xong , Tứ Phương đã làm xong bữa sáng. Hai người ngồi đối diện đối nhau, ngọt ngào ăn bữa sáng. Bởi vì buổi sáng nay còn có hai tiết, Tứ Phương đánh vội vàng đưa Lại Văn đến trường . Đến trường học, Lại Văn một bên mở cửa xe, một bên oán giận nói, “Anh không phải dạy học sao? Sao mỗi ngày không thấy anh đến trường ?” Tứ Phương cười nhìn cô, “Anh phải đi làm.” Sau đó ôm chặt cô, đem cô ấn sâu vào ghế, ôm lấy khuôn mặt cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn cong cong của cô , thấp giọng nói, “Anh phải đi làm kiếm tiền , Em phải học cho tốt , buổi tối anh sẽ gọi điện cho em, được không ?”Lại Văn đỏ mặt lấy tay anh ra , vội vàng bước xuống xe, mới dám quay đầu bye bye với anh , sau đó tức tốc biến mất.Lại Văn ngày hôm này thật không bình thường, lúc học sẽ nghĩ ngợi vớ vẩn rồi đột nhiên ha ha cười lớn, dọa Mai Mai, Giai Giai hết cả hồn . Hêt giờ trở về ký túc xá, cũng không tập trung nghỉ ngơi ,hay nghĩ ngơi như mọi lần, mà nằm trên giường ngẩn người cười tủm tỉm một mình , dọa Mai Mai, Giai Giai không hiểu gì cả .
“Cậu ấy không phải vì hôm qua thất thân , mà tinh thần không bình thường chứ ?” Mai Mai khinh khỉnh nói.“Không thể nào hay là soái ca của chúng ta mãnh mẽ quá ?” Giai Giai gõ cái đầu còn đau không tin nói .Mai Mai bĩu môi, “Cậu nhìn cậu ấy là cái bộ dạng gì , khẳng định là đêm qua thừa dịp uống rượu, đem soái ca của bọn mình ăn sạch sẽ rồi .”Giai Giai ngẩn người nhìn Lại Văn, không thể nào….?Đúng lúc này , di động Lại Văn vang lên. Nghe thấy tiếng điện thoại cô liền nhanh tay bắt máy . Mai Mai cùng Giai Giai chỉ nghe thấy cô lẩm bẩm ầm, ừ mấy tiếng , liền chán ngấy muốn chết.Lại Văn nghe điện xong cũng không nói gì , Mai Mai liền hỏi cô “Lại Văn, cậu sao vậy , cậu lại có chuyện gì hả ? “, Giai Giai ở một bên xì bật cười một tiếng.Lại Văn liếc các cô một cái , “Thần kinh, Tứ Phương nói buổi tối cùng nhau ăn cơm mà thôi.”Mai Mai ê ẩm nói, “Tìm được bạn trai là soái ca, liền vứt bỏ chị em chúng ta , đúng là có tình quên bạn .” Giai Giai ở một không ngừng gật đầu đồng ýLại Văn trừng mắt hai người một cái ,rồi măc kệ các cô, tiếp tục ngẩn người