Hầu như tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kinh hãi với cảnh tượng trước mặt này.
Trên ván sàn gỗ ố vàng kém chất lượng của khách sạn, một cô gái đã chết bị người ta cạo sạch toàn bộ tóc, da đầu bị cắt, gần đầu được đặt mười con rắn đã chết, răng nanh rắn cắn vào mảnh da đầu bị cắt rời ra kia.
Thân hình con rắn vặn vẹo đan xen vào nhau, giống như có sinh mệnh dung nhập vào với thân thể của cô gái đã chết kia.
Tử trạng cực kỳ quỷ dị.
Trong căn phòng ngập tràn mùi Formaldehyd(1) trộn lẫn với mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.
Bên trong không gian chật hẹp chật đến mức một con kiến cũng không lọt được, nhưng lại yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào vang lên.
Giây phút này, không khí dường như bị đông cứng lại.
Nam Mộc đứng bên trong, tầm mắt nhìn thẳng về một điểm, cơ thể vốn mảnh mai nhỏ gầy lại mặc bộ đồng phục cảnh sát càng có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn hơn.
Cô đứng yên tại đó thật lâu, trước sau vẫn không nói một lời nào.
- Tiểu Mộc Đầu, thế nào rồi, có phát hiện ra gì không?
Một người đàn ông dáng vẻ trung niên xuất hiện sau lưng Nam Mộc ho hai tiếng, tiếp tục nói.
Không phải tôi cố tình nói mấy người trẻ tuổi các cô các cậu đâu, nhưng mà dù cho không có kinh nghiệm phong phú như mấy đồng chí già bọn tôi, thì quan sát cũng không cẩn thận bằng chúng tôi, quan sát sự việc không thể chỉ nhìn ở bên ngoài, mà phải vào nhìn tận nơi, cẩn thận xem xét. Cô xem đầu của cô gái đã chết kia đặt nhiều rắn như vậy, bộ dạng đó giống cái gì?
Nam Mộc híp mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng vẫn không mở miệng.
- Như Venus sao!
Thẩm Toán vừa nói dứt lời liền nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh trong nháy mắt đều nhìn về phía mình, còn có một số người thành thật bắt đầu cười trộm.
Nam Mộc nghe vậy liền từ từ quay đầu, lạnh lùng nhìn Thẩm Toán.
Biểu cảm này giống như đang nói rằng những lời chú nói đều đúng, chú vui là được.
Thẩm Toán là cảnh sát có thâm niên của đội cảnh sát hình sự, nhưng lại nổi tiếng là không biết điều, tự xưng là "Thần Toán", đều có nghiên cứu về chiêm tinh và Tarot, nhưng mỗi lần tính toán ra kết quả đều không chuẩn, về sau, mọi người dứt khoát sửa lại gọi hắn là "Thần Côn".
Ban đầu, Thẩm Toán hoàn toàn chống đối lại với cái biệt hiệu kia, nhưng bị gọi nhiều lần, dần dà cũng đành từ bỏ không phản kháng lại nữa.
Thẩm Toán sợ hãi khi bị Nam Mộ nhìn như vậy, đột nhiên vỗ đầu một cái, giọng nói nhỏ lại nói thầm.
- Không đúng, không đúng, không có tay mới đúng là Venus, cái đó hẳn là...
- Vitas.
- Không đúng, là Vista.
-...
Mấy cảnh sát trẻ tuổi đã quen với Thẩm Toán không nhịn được mà chế nhạo, Thẩm Toán không nhịn được đang muốn mở miệng răn dạy.
- Yêu nữ Medusa(2) tóc rắn.
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên, mơ hồ còn thể hiện sự hờ hững.
- Đội trưởng Lục quả nhiên có trình độ!
Thẩm Toán nháy mắt đứng nghiêm trang, ngay khi mở miệng cả người đồng thời quay 180 độ làm động tác cúi chào, khiến những người nhìn thấy phải trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười lấy lòng của Thẩm Toán liền cứng đơ luôn trên gương mặt.
Trong không gian tĩnh lặng, Nam Mộc nhìn theo tầm mắt của Thẩm Toán, lọt vào trong tầm mắt cô là một khuôn mặt vô cùng hời hợt.
Ngũ quan của người đàn ông đó thật tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh thâm trầm giống như có thể hiểu rõ tất cả mọi thứ.
Người đàn ông có thân hình dài cao lớn, nét mặt trầm tĩnh, thân trên mặc áo sơ mi sẫm màu, bên dưới là chiếc quần dài màu đen, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh nhạt xa cách.
Sau khoảng một phút thất thần, Nam Mộc liền đi về phía người đàn ông kia.
- Anh là người báo án? Đợi một lát nữa xin đi theo chúng tôi tới cục một chuyến để ghi chép kĩ càng.
Tầm mắt của người đàn ông nhìn lên gương mặt của cô, nhưng rất lâu không lên tiếng trả lời lại.
Anh cứ nhìn cô như vậy mà không coi ai ra gì, trong đôi mắt đen nhánh thâm trầm là hình bóng của cô.
Thật lâu, đến khi Nam Mộ cho là anh sẽ không mở miệng nói thì lại nghe được một chữ "Được" kia.
…….
Dưới ánh đèn sáng chói mắt bên trong phòng thẩm vấn, Nam Mộ xoay cây bút trong tay, thản nhiên nhìn người đàn ông đối diện.
- Tên họ?
- Tần Cận Bắc.
- Giới tính?
Nam Mộ vừa nói dứt lời, Thẩm Toán ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mày, đây là câu hỏi quỷ gì vậy...
Nam Mộ sau khi tốt nghiệp xong liền thực tập ở đội cảnh sát hình sự, khi người mới gia nhập sẽ không lần ít bị đám đại lão gia trong đội cảnh sát hình sự bọn họ sai bảo, là người nổi tiếng tốt tính.
Nhưng thái độ của Nam Mộc ngày hôm nay ngược lại có vẻ lạ.
- Giới tính?
Thấy Tần Cận Bắc không trả lời, hai đầu lông mày của Nam Mộc cau lại, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Cần chứng minh?
Sắc mặt người đàn ông vẫn bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm đen láy nhìn cô.
Giọng điệu đó dường như có chút mập mờ, lại như không có.
"Khụ khụ” Thẩm Toán thấy sắc mặt Nam Mộ có mấy phần khó coi, dứt khoát chuyển đề tài, theo thông lệ hỏi thêm mấy câu hỏi.
- Khoảng một giờ rưỡi rạng sáng ngày hôm qua, tôi ngồi tàu cao tốc từ bên ngoài trở về, cũng vì thời gian đã quá muộn nên tìm khách sạn gần đó ở lại, trưa hôm nay trả phòng trước, phát hiện cửa phòng đối diện mở, tôi đi vào trong liền nhìn thấy cô gái đã chết nằm trên mặt đất.
Thẩm Toán gật đầu, đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì Nam Mộc đã mở miệng trước.
- Anh trông thấy cửa phòng đối diện mở, cảm thấy tình huống có khả năng có chút dị thường, nhưng không liên hệ với nhân viên khách sạn, mà là đích thân đi vào?
- Lúc ấy cửa phòng nửa mở, tôi ngửi thấy mùi Formaldehyd, cho rằng rất đáng nghi nên mới đi vào gian phòng đó.
- Ngài Tần là giảng viên khoa Tâm Lý Học đại học Nam Giang, công việc bình thường hình như không tiếp xúc với Formaldehyd, tại sao lại nhạy cảm với mùi Formaldehyd như vậy?
...........
Cuối cùng đã ghi xong bản ghi chép, trong phòng thẩm vấn lúc này chỉ còn lại hai người là Thẩm Toán và Nam Mộc.
Trước khi Thẩm Toán chuẩn bị rời đi bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Nam Mộc đang ngồi một chỗ không nhúc nhích gì kia, trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng vừa xảy ra.
- Mẹ của tôi là Pháp y.
Tần Cận Bắc vẫn mang bộ dạng lạnh lùng cùng thái độ hơi xa cách kia.
Đến lúc này, bản đã ghi chép đã gần như hoàn thành, Thẩm Toán chuẩn bị đưa Tần Cận Bắc rời đi, lại phát hiện người đàn ông ngồi ở chỗ đó từ từ xắn ống tay áo lên, nhìn dáng vẻ giống như có ý không muốn rời đi vậy.
Nam Mộc đặt cây bút trong tay xuống, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy giọng nói chất phác của người đàn ông vang lên.
- Cảnh sát Nam còn độc thân? Có thể cân nhắc đến tôi.
Hai mắt cô nhìn sang, đúng lúc đối diện với tầm mắt của người đàn ông đối diện.
Những ngón tay thon dài xinh đẹp của Tần Cận Bắc khó khăn lắm mới xắn được ống tay áo lên, nhìn thái độ như không để ý, nhưng trong mắt hắn lại xuất hiện ý tứ trêu tức.
Nam Mộc nhếch môi, khóe môi cười mà như không cười hơi cong lên.
- Xin lỗi, tôi không có hứng thú với ngài Tần, nhưng cảnh sát Thẩm dường như rất có hứng thú với ngài Tần đấy...
Thẩm Toán đứng một bên lập tức kéo cửa chính phòng thẩm vấn ra, giành trước tiếp tục nói lời nói vớ vẩn của Nam Mộc tiễn bước Tần Cận Bắc.
- Ngài Tần có thể đi rồi, nếu có gì cần thì chúng tôi sẽ có thể liên lạc lại với anh.
Bóng lưng của người đàn ông kia đi mỗi lúc một xa dần cho đến khi biến mất hẳn, Thẩm Toán xoay người trừng mắt liếc Nam Mộc, sau đó lại nghĩ tới điều gì liền nhếch môi cười.
- Bông hoa Tiểu Mộc Đầu duy nhất của đội cảnh sát chúng ta lần đầu tiên bị hái trong phòng thẩm vấn rồi, chẳng qua có phải cô và Tần Cận Bắc kia từng quen biết nhau phải không? Sao hôm nay lại gây khó dễ cho người ta vậy, làm như vậy cũng không giống tác phong thường ngày của cô.
Đến cả mí mắt mà Nam Mộ cũng lười nâng lên.
- Không quen.
Thẩm Toán gãi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên Tần Cận Bắc này sao lại quen tai như vậy...
- Tần Cận Bắc vừa nhìn đã biết là trai thẳng, chú Thần Côn à, chú và hắn không có cơ hội phát triển đâu, mất hi vọng đi.
Nam Mộc cười tới gần.
- Con nhóc chết tiệt, không biết lớn nhỏ!
Thẩm Toán nhìn dáng vẻ bên ngoài cười mà trong lòng không cười của Nam Mộc, có chút chán nản, vươn tay đập một cái lên đầu Nam Mộc.
- Tần Cận Bắc, Tần...
Thẩm Toán thu tay về, tiếp tục khổ sở suy nghĩ, cuối cùng trong đôi mắt bỗng sáng lên.
- Tần Cận Bắc không phải cái...
Nam Mộc đã sớm rời khỏi phòng thẩm vấn, nghe thấy Thẩm Toán đột nhiên cất cao giọng, bàn tay phải thả lỏng bên người không tự chủ được mà nắm chặt lại.
Nơi đó vẫn còn nhiệt độ mà khi nãy người đàn ông đó chạm qua.
Tay của hắn mát lạnh như ngọc, khi sượt qua lòng bàn tay cô không hiểu sao lại như bị bỏng.
Formaldehyd(1): Ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO.)
Medusa(2) - (Nữ thần tóc rắn) vô cùng xinh đẹp có một búi rắn trên đầu, những cái răng nanh như của lợn rừng và đôi bàn tay bằng thiếc. (nguồn https://vi.wikipedia.org/wiki/Medusa)
------------------------
Dịch: Huyền Vũ
Biên tập: BảoNhi
Team: Điệp Mộng