"Sao anh không nói gì? Tôi lại làm sai chỗ nào à?" Lâm Ứng Gia vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa khởi động lại, trong thoáng chốc cậu còn tưởng mình đang ở kiếp trước: "Tôi sai rồi, tôi sẽ sửa. Anh ăn cháo trước, được không?"
Nghiêm Sùng càng trở nên cứng đờ người.
Thật ra anh vốn có chút mẫn cảm với giọng nói, mà giọng của Lâm Ứng Gia vừa tỉnh ngủ lại còn hơi khàn, cậu còn cố tình hạ thấp giọng để dỗ anh khiến Nghiêm Sùng càng không chịu nổi.
"Cậu...... cậu đứng dậy trước đi." Nghiêm Sùng nói lắp bắp, anh đưa tay đẩy nhẹ cậu ra.
Bị đẩy một cái, lý trí của Lâm Ứng Gia cũng trở lại.
Mặt của cậu quá dày nên cậu không thấy ngại ngùng, chỉ cảm thấy có hơi tiếc nuối. Đã lâu rồi cậu mới có cơ hội gần gũi anh như vậy.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tôi à." Lâm Ứng Gia cười hì hì, tiến sát lại với vẻ mặt tinh quái: "Hai chúng ta tâm đầu ý hợp, tôi cảm nhận được anh gặp nạn nên đặc biệt đến đây cứu anh thoát khỏi khốn cảnh. Cảm động không?"
Toàn là nói bừa.
Nhưng Nghiêm Sùng vẫn bật cười.
"Được rồi, tôi không đùa nữa."
Lâm Ứng Gia đứng dậy đi ra ngoài, cậu bưng bát cháo đã gọi từ quầy lễ tân từ khi Nghiêm Sùng còn ngủ đến. Lúc này cháo còn đủ ấm để ăn.
Lâm Ứng Gia cầm bát cháo, cậu vô cùng nghiêm túc hỏi: "Anh muốn tôi đút anh ăn không?"
Không cần đâu!
Nhưng chưa kịp để Nghiêm Sùng trả lời, cậu đã cười hì hì nói: "Thôi, đùa anh chút thôi, tự anh ăn đi."
Cho đến khi bát cháo được nhét vào tay, Nghiêm Sùng vẫn có chút ngơ ngác.
Anh không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu ăn cháo trong im lặng.
Lâm Ứng Gia thì ngồi bên cạnh, cậu chống cằm nhìn anh. Nhìn thấy Nghiêm Sùng cúi đầu càng ngày càng thấp, cậu lại bật cười: "Này, tôi không ăn anh đâu, cháo này cũng không có độc. Anh sợ tôi làm gì?"
Nghiêm Sùng bị sặc cháo, anh cảm thấy rất khó chịu. Khi Lâm Ứng Gia định tiến lại vỗ lưng giúp anh, Nghiêm Sùng đã phản xạ giật lùi lại.
Tay của Lâm Ứng Gia thả xuống một cách đầy thất vọng, cậu nhìn Nghiêm Sùng tự điều chỉnh lại hơi thở, ánh mắt của cậu trông đáng thương vô cùng.
"Tôi không sợ cậu." Sau cơn ho kịch liệt, giọng của Nghiêm Sùng còn hơi khàn, anh cố bổ sung một cách vụng về: "Tôi thật sự... không sợ."
Lâm Ứng Gia đã ở bên cạnh Nghiêm Sùng nhiều năm, cậu chỉ biết khi Nghiêm Sùng ốm sẽ mềm yếu hơn bình thường một chút, nhưng không ngờ anh lại mềm yếu đến mức này.
"Được rồi, không sợ thì không sợ, anh đừng căng thẳng thế." Lâm Ứng Gia cười nhẹ, giọng nói của cậu như dỗ dành trẻ con, ai nghe cũng nhận ra rằng cậu không thật sự tin tưởng.
Nghiêm Sùng không biết phải nói gì.
Vẻ lạnh lùng của "tổng tài" chắc không còn giữ nổi nữa.
Một khoảng im lặng kéo dài, trong phòng chỉ còn tiếng Nghiêm Sùng ăn cháo.
Cho đến khi Lâm Ứng Gia đột nhiên lên tiếng: "Anh đã nghĩ kỹ chưa?"
"Nghĩ kỹ gì?" Nghiêm Sùng chưa kịp phản ứng.
"Nghĩ kỹ xem tại sao anh lại quan tâm đến tôi." Lâm Ứng Gia dừng lại một chút rồi tiến lại gần: "Nghiêm tổng, Nghiêm đại ảnh đế, cả một đêm đã trôi qua, đầu óc kiếm hàng chục triệu mỗi phút của anh không đưa ra nổi cho tôi một câu trả lời sao?"
"Hay là anh cũng không thể tự trả lời chính mình?"
Kiếp trước, cho đến khi Nghiêm Sùng qua đời, giữa hai người vẫn chưa có bất kỳ lời hứa nào, chỉ có duy nhất một bản hợp đồng.
Quá lạnh nhạt.
Lâm Ứng Gia vốn là một kẻ tham lam, cậu muốn nhiều hơn, muốn những thứ mà bản hợp đồng kia không thể đem lại.
Có lẽ cho đến tận bây giờ, Lâm Ứng Gia cũng chưa thực sự hiểu được cảm xúc xa lạ trong lòng cậu dành cho Nghiêm Sùng có nghĩa là gì, nhưng cậu cảm thấy điều đó không quan trọng.
Bản hợp đồng ngày xưa mang lại lợi ích cho cậu, và có lẽ những cách khác cũng có thể mang lại điều đó, hơn nữa lại còn ấm áp hơn. Chưa kể bây giờ còn có một hệ thống theo dõi, dù cậu có muốn ký hợp đồng lại, hệ thống cũng sẽ "giật điện" cậu.
Vậy nên, cậu chọn con đường vòng.
[Tại sao ký chủ lại nghĩ rằng lừa dối người khác như thế, tôi sẽ không giật điện cậu?]
"Mày muốn tao bù đắp cho anh ấy, nhưng anh ấy thích tao. Chẳng lẽ tình yêu của tao đối với một người khao khát mà không đạt được không thể coi là một sự bù đắp sao?"
[Đó là lừa dối, không phải tình yêu.]
"Lừa dối? Sao có thể gọi là lừa dối? Tao sẽ yêu anh ấy. Tao sẽ không để anh ấy rơi vào cảnh như kiếp trước, thân bại danh liệt. Chỉ là tao dùng tình yêu của mình để đổi lấy một chút lợi ích. Dù xuất phát điểm của tao là gì, anh ấy vẫn nhận được tình yêu của tao."
[Lời nói này của ký chủ trong thế giới loài người có một từ để miêu tả.]
"Từ gì?"
[Đàn ông tự luyến.]
Một thứ tình yêu mơ hồ như vậy sao có thể quý giá được đến thế. Đó chỉ là ngụy biện và tự lừa mình dối người. Hệ thống cũng không muốn tranh cãi nhiều nên im lặng.
Ánh mắt của Lâm Ứng Gia dán chặt vào Nghiêm Sùng, cậu không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên khuôn mặt anh, cố gắng nhìn thấu suy nghĩ thật sự bên trong con người anh. Dù cậu tự tin nói với hệ thống rằng Nghiêm Sùng thích mình, nhưng thực ra cậu không chắc chắn lắm.
Chẳng qua là dựa vào sự nuông chiều mà Nghiêm Sùng dành cho cậu ở kiếp trước mà thôi.
Tâm hồn con người đâu dễ nắm bắt như vậy.
Trong khi đó, suy nghĩ của Nghiêm Sùng đang quay cuồng, đầu anh như sắp "đơ" luôn, anh không biết phải nói gì. Trong thương trường, anh có thể quyết đoán, trong phim trường, anh có thể diễn đạt chính xác tâm lý của từng nhân vật, nhưng về mặt tình cảm, anh lại hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả việc mình thích Lâm Ứng Gia từ khi nào anh cũng không rõ.
Rõ ràng họ mới quen nhau chưa lâu.
Chỉ trong chưa đầy hai tháng, anh lại có thể thích một người.
Nếu ai đó nói trước với anh về điều này vào hai tháng trước, anh nhất định sẽ cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng giờ đây, điều không tưởng này đã xảy ra.
Thật là kỳ diệu.
Nghiêm Sùng là người kín đáo trong chuyện tình cảm, anh thích âm thầm quan tâm và lặng lẽ tiến lại gần. Khi anh nhận ra tình cảm của mình, anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc không bao giờ nói ra.
Anh biết mình là người đồng tính từ thời niên thiếu.
Dù xã hội hiện tại không còn quá khắt khe với tình yêu đồng giới, nhưng cũng chẳng dễ dàng chấp nhận.
Anh đã hơn ba mươi tuổi, còn người đàn ông trước mặt vẫn có thể gọi là một thiếu niên, chỉ mới gần hai mươi.
Khoảng cách giữa họ không chỉ là ánh nhìn và lời đàm tiếu của thế tục mà còn là khoảng cách không thể vượt qua của mười mấy năm tuổi tác.
Thời gian là một con dao cắm giữa họ.
Bây giờ thì không sao, nhưng vài năm nữa, mười năm nữa thì sao?
Nghiêm Sùng không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.
Vì điều đó quá tàn nhẫn.
"Nghiêm tổng, anh đã nghĩ kỹ chưa?" Lâm Ứng Gia cúi đầu nhìn anh, cậu chỉ cảm thấy Nghiêm Sùng giống như một con trai, nếu không dùng sức, có lẽ khó mà mở ra được.
"Tôi chỉ....." Nghiêm Sùng nhắm mắt lại, giọng khàn khàn: "Tôi chỉ quan tâm đến một đàn em thôi."
"Đàn em?"
"Đúng vậy, chỉ là đàn em thôi."
Lâm Ứng Gia lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Nghiêm Sùng, một lúc lâu sau cậu mới lùi người lại. Nghiêm Sùng vẫn không dám mở mắt, chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp gần kề bỗng chốc xa dần.
Anh nghe thấy Lâm Ứng Gia nói: "Xin lỗi, Nghiêm tổng. Là tôi không biết chừng mực, đã hiểu lầm anh. Hy vọng anh không để bụng, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."
"Thuốc và nhiệt kế, tôi để trên bàn rồi. Khay thức ăn một lát nữa sẽ có nhân viên đến thu dọn. Tôi..... tôi đi trước đây. Anh nghỉ ngơi nhé."
Nghiêm Sùng vẫn nhắm mắt, nghe giọng nói có chút buồn bã của Lâm Ứng Gia, anh không nói gì.
"Cạch___"
Tiếng cửa đóng lại, Lâm Ứng Gia đã rời đi. Lúc này, Nghiêm Sùng mới mở mắt, anh điều chỉnh lại hơi thở bị kìm nén và hít từng hơi sâu.
Chuyện gì thế này? Anh có biểu hiện rõ ràng đến thế sao? Trong đầu anh chợt hiện lên giọng nói thất vọng của Lâm Ứng Gia khi nãy.
Nghiêm Sùng cảm thấy bối rối. Cậu ấy thực sự thất vọng sao? Chắc là không đâu.
*
Thể trạng của Nghiêm Sùng khá tốt, bệnh đến nhanh nhưng cũng khỏi nhanh. Đến chiều tối, anh đã khỏe lại. Anh gọi điện cho đạo diễn Tôn, nói rằng buổi tối có thể tiếp tục quay phim rồi lại chui vào chăn.
Thôi thì cứ trốn tạm đã, dù sao cậu ấy cũng là người trẻ, nhiệt huyết không kéo dài mãi được.
Buổi tối, Nghiêm Sùng đã hoàn toàn che giấu được cảm xúc, ngay cả khi đối diện với Lâm Ứng Gia, anh cũng có thể khôi phục lại vẻ ngoài lịch thiệp, phong thái đúng chuẩn của một diễn viên hạng A.
Cảnh quay hôm nay là cảnh cuối cùng giữa anh và một nam diễn viên khác đóng vai cảnh sát Tiêu Nghị. Nội dung là Tiêu Nghị, một cảnh sát chống ma túy, đã phát hiện ra mối quan hệ giữa Bạch Thuật và một trùm ma túy, nhưng anh ta chưa có bằng chứng đầy đủ nên đến để thăm dò.
Một bên là cảnh sát kỳ cựu dày dặn kinh nghiệm, còn bên kia là một bác sĩ tâm lý tài ba nhưng cũng là một bệnh nhân.
Nghiêm Sùng là một người tận tâm với nghề, mỗi khi nhập vai, anh không còn thời gian để nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.
Diễn viên đóng chung với anh cũng là một lão làng đã từng đoạt giải ảnh đế, diễn xuất tuyệt vời, nên cảnh quay này rất mãn nguyện. Mãi đến khi đạo diễn Tôn hô "Cắt!", Nghiêm Sùng vẫn còn chưa hết cảm xúc.
Phần quay của ngày hôm nay đã kết thúc.
Khi nhân viên đang thu dọn thiết bị chuẩn bị kết thúc công việc, Nghiêm Sùng cảm thấy có chút bực bội, anh không muốn trở về khách sạn.
Đạo diễn Tôn nói rằng Lâm Ứng Gia cũng xin nghỉ bệnh.
Là cậu ấy không muốn gặp mình, hay thực sự bị bệnh?
Lý trí của Nghiêm Sùng nghiêng về khả năng sau, nhưng một giọng nói khác lại vang lên trong đầu anh: "Cậu ấy không muốn gặp anh."
Trong khách sạn, Lâm Ứng Gia lặng lẽ cuộn mình trong chăn, thỉnh thoảng thò đầu ra để hắt hơi hoặc ho vài tiếng.
Hệ thống với thân hình màu xanh đang lơ lửng trong không trung, như một cặp mắt đang yên lặng theo dõi cậu.
[Theo hệ thống kiểm tra, tình trạng sức khỏe của ký chủ vẫn chưa đến mức không thể làm việc.]
"Vậy thì sao?"
[Hệ thống khuyên ký chủ nên ngừng ngay hành vi lười biếng, nếu không hệ thống sẽ đưa ra cảnh báo.]
"Sao? Cảnh báo bằng cách giật điện tao à?" Lâm Ứng Gia lười biếng nói, cậu đã không còn ý định phản kháng. "Tao nói này, hình phạt của bọn mày có gì mới mẻ hơn không? Cứ điện suốt ngày thế chán chết đi được. Hơn nữa, bọn mày không phải là hệ thống cải tạo kẻ tồi tệ sao? Tao bây giờ đâu có làm điều xấu, sao quản tao lắm thế?"
[Công việc của ký chủ không tương xứng với mức lương hiện tại, điều này bị coi là không làm mà hưởng.]
"Hả?" Lâm Ứng Gia cười khẩy, cậu ngồi dậy lý luận: "Có nhầm không vậy? Như thế gọi là không làm mà hưởng à? Thế thì nửa giới giải trí toàn là người không làm mà hưởng rồi. Sao lại chỉ quản mỗi mình tao chứ?"
[Theo hệ thống kiểm tra, một số người đã vượt quá phạm vi mà hệ thống có thể cải tạo, trong khi một số khác vẫn chưa đạt đến mức đó.]
Lâm Ứng Gia không thèm nói chuyện với nó, cậu hừ một tiếng, lật người rồi lại chui vào chăn.
Ánh sáng xanh từ hệ thống nhấp nháy, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng không đưa ra hình phạt nào.
Tối hôm đó, Lâm Ứng Gia ngủ rất ngon, còn Nghiêm Sùng thì không ngủ được cả đêm.
Anh không phải là người tin vào tình yêu sét đánh, anh luôn cho rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, liệu có tồn tại lâu dài không? Có chịu được bao nhiêu sóng gió?
Có lẽ nên quan sát thêm một thời gian nữa.
Sáng hôm sau, Lâm Ứng Gia dậy rất sớm vì có cảnh quay ngay từ sáng sớm.
Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa sáng, cậu được Tô Ngữ dẫn đến phòng trang điểm trong đoàn phim.
Trong kịch bản, nhân vật "đứa em ngốc" luôn nhớ về mẹ của họ, thậm chí còn có lúc tự tưởng tượng mình thành mẹ.
Khi vào viện điều dưỡng, cậu cũng thường xuyên yêu cầu anh trai mua mỹ phẩm cho mình.
Nếu anh trai đồng ý thì còn đỡ, nhưng nếu từ chối, cậu sẽ lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng và tự làm tổn thương bản thân.
Đối diện với tình huống đó, đồng thời là do cảm giác tội lỗi, anh trai sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của em mình.
Vì trước kia em trai rất hiểu chuyện nên anh trai luôn cảm thấy hiện tại cậu đang phát tiết những điều trước đây không thể làm.
Trước đây không thể, không có cách nào, nhưng bây giờ thì anh sẵn lòng nuông chiều cậu.
Lâm Ứng Gia hoàn thành trang điểm, cậu bước ra khỏi phòng trang điểm, vừa nâng mắt lên đã thấy Nghiêm Sùng đang nói chuyện với đạo diễn Tôn.
Nhân vật Bạch Thuật là một bác sĩ tâm lý có chút tiếng tăm, hắn tự mở một phòng khám riêng. Hắn không thích mặc áo blouse trắng mà thường xuyên mặc một bộ vest màu rượu vang.
Trên mắt đeo kính gọng vàng, tóc được vuốt keo cẩn thận ra phía sau, nhìn qua không giống một bác sĩ mà giống như một giám đốc công ty nào đó.
Phải nói rằng phong cách này thật sự rất hợp với Nghiêm Sùng.
Đạo diễn Tôn có ánh mắt tốt, vừa thấy Lâm Ứng Gia đi ra thì bà đã vẫy tay: "Đến đây, lại đây."
Nghiêm Sùng cũng thuận thế quay đầu nhìn cậu.
Em trai tên là Bạch Khâu, thường sống trong một viện điều dưỡng tư nhân, phần lớn thời gian trong phim đều mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng.
Bộ đồ rộng thùng thình, đồng thời trong thời gian này Lâm Ứng Gia cũng bị Tô Ngữ ép giảm cân, thân hình của cậu đã gầy đi rất nhiều. Hơn nữa, tài năng trang điểm của nhân viên cũng khiến cậu trông như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.
Nói thế nào nhỉ, có chút đáng thương.
Lâm Ứng Gia thực sự muốn tìm một lý do hợp lý để đến gần Nghiêm Sùng, việc đạo diễn Tôn gọi cậu đến như đưa cái gối cho người đang buồn ngủ, cậu vui vẻ chạy đến.
"Sắp quay rồi, không căng thẳng chứ?" Đạo diễn Tôn cười hỏi.
"Tôi nói không căng thẳng, ngài có tin không?" Lâm Ứng Gia cũng cười, đôi mắt lại rơi xuống Nghiêm Sùng, "Nhưng mà, mấy ngày nay tôi đã học cấp tốc từ Nghiêm đại ảnh đế, chắc cũng không đến nỗi nào."
"Ôi, cậu nhóc này còn mở lớp dạy học à? Có triển vọng ghê." Đạo diễn Tôn cười đùa nhìn Nghiêm Sùng, "Không biết học phí là bao nhiêu nhỉ?"
"Ngài đừng đùa." Nghiêm Sùng hơi cúi đầu, "Chỉ là vài câu nói, cậu nhóc này có thiên phú thôi."
"Thôi nào, tôi chẳng có thiên phú gì cả." Lâm Ứng Gia không nể mặt chút nào, cậu chen vào bên Nghiêm Sùng, khẽ đụng vai anh một cái, "Nghiêm đại ảnh đế, một lát nữa anh phải dẫn tôi nhé, tôi đã nói ra ngoài là mình là học trò của anh rồi, đừng để mất mặt đấy."
Nụ cười của cậu rực rỡ khiến Nghiêm Sùng hơi choáng váng.
Nụ cười này chỉ xuất hiện trong trong nháy mắt, khi biết rằng đã đến giờ quay, Lâm Ứng Gia lập tức điều chỉnh trạng thái, đắm chìm vào vai diễn của mình.
[Bạch Thuật đẩy cửa phòng bệnh, bên trong lộn xộn, em trai của hắn, Bạch Khâu, đang ngồi giữa đống đồ hỗn độn đó.
Bạch Thuật nhíu mày, cậu lại gầy đi rồi.
Hắn treo áo khoác trên cánh tay xuống một bên, khom người xuống, lặng lẽ nhìn cậu thanh niên đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Cậu thanh niên ôm gối, chìm đắm trong thế giới của mình, không phản ứng gì trước sự xuất hiện của anh trai, chỉ tự lục lọi những món đồ chơi nhỏ trong tay, miệng lẩm bẩm: "Cái này là mẹ..... cái này là anh trai."
Sau khi đặt hai món đồ chơi nhỏ cạnh nhau, cậu chỉ còn lại một món đồ chơi duy nhất, cậu cúi đầu nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi buồn bã nói: "Cái này không phải là tôi, tôi ở đâu?"
Bạch Thuật không nói gì, chỉ im lặng nhìn em trai. Chỉ có tay hắn nắm chặt lại, bắt đầu rỉ máu.
Khuôn mặt Bạch Khâu thể hiện sự không vui, cậu bỗng dưng xé toạc đầu con búp bê rồi đột ngột cười lớn: "Đúng rồi, cái này mới là tôi, A Khâu ngốc, A Khâu không có đầu."
"Nhưng mà....." Bạch Khâu nghiêng đầu, đôi mắt đầy nghi hoặc, cậu tự hỏi: "Bố đâu? Bố ở đâu?"
Bạch Thuật cảm thấy không ổn, hắn tiến lên ôm chặt Bạch Khâu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, kiên nhẫn an ủi: "A Khâu, A Khâu, nhìn anh này. Anh ở đây, anh trai đến rồi."
Kẻ xấu đã đi rồi, kẻ xấu không còn ở đây nữa.
Bạch Khâu không phản ứng, cả người cậu bắt đầu run rẩy, hai tay đang ôm đầu gối nắm chặt lấy tóc mình: "Bố đâu? Bố.... Bố tôi đâu?!"
Cậu vật lộn dữ dội, miệng gào lên: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!"
"Không, không...." Bạch Khâu như bỗng nhớ ra điều gì, lại bắt đầu lắc đầu: "Đừng đánh anh trai, đánh tôi đi, đánh tôi, anh trai đi rồi..... anh trai đi rồi!"
Bạch Khâu hoàn toàn mất tiếng, chỉ biết ôm chặt Bạch Thuật, đôi mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.
Không biết đã qua bao lâu, Bạch Khâu cuối cùng cũng khôi phục được một chút tỉnh táo.
"Anh, anh trai?" Cậu đã hét quá lâu, lâu đến mức giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
"Đúng rồi, là anh trai đây." Bạch Thuật ôm cậu lên, đặt cậu lên giường bệnh, đưa tay vuốt những sợi tóc rối của cậu, hắn nở một nụ cười dịu dàng: "Anh ở đây, không sợ nữa."
Bạch Khâu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Thuật, biểu cảm giống như một con thú nhỏ vừa đến nơi xa lạ, đầy cảnh giác và bất an.
Trong lòng Bạch Thuật đau xót.]
Máy quay đổi sang quay cận cảnh, trong túi áo khoác mà hắn vừa cởi ra có một con dao găm dính đầy máu.
Hôm nay, dưới sự ép buộc của kẻ buôn ma túy, hắn đã giết một người.
Đó là lần đầu tiên hắn giết người.
Một đứa trẻ cũng khổ như họ hồi còn nhỏ, cũng bị cha mẹ nghiện ngập bỏ rơi.
Thật giống nhau, nhưng hắn còn có em trai Bạch Khâu, còn đứa trẻ đó chỉ có một mình.
"Cắt!" Đạo diễn Tôn ngồi sau màn hình, hài lòng gật đầu: "Không tệ, qua rồi. Tiểu Lâm à, lớp học cấp tốc này của cậu không uổng phí, về nhà nhớ cảm ơn thầy nhé."
Lâm Ứng Gia "phốc" một tiếng, cậu nhảy từ giường bệnh xuống, thoát khỏi hơi thở của Nghiêm Sùng, cậu vui vẻ nói với đạo diễn Tô: "Nếu ngài muốn khen tôi thì cứ khen thẳng đi, cần gì phải vòng vo?"
Không biết có phải vì vui quá hóa buồn, hay đúng như câu "kiêu ngạo khiến người ta lùi bước" mà trong ngày hôm nay, Lâm Ứng Gia chỉ có một cảnh quay trông có vẻ ra hồn.
Mặc dù đạo diễn Tô không mắng mỏ cậu, cũng không ai khác nói gì nhưng Lâm Ứng Gia cảm thấy những ánh mắt rơi vào người cậu đều không đúng.
Dù sao thì có nhiều người như vậy, cả một ngày, lại chỉ vì cậu mà lặp đi lặp lại những công việc đó.
Nhưng Lâm Ứng Gia không để tâm.
Cuối cùng thì những người đó đều được trả lương, họ nên làm những công việc đó, chuẩn bị ứng phó với các tình huống bất ngờ cũng là điều cần thiết.
Cậu cũng không có ý định giả vờ xin lỗi, ngược lại còn tự mãn thầm nói trong lòng: "Tôi như vậy thì sao? Có thể làm gì được tôi?"
Chỉ là nói trong lòng thôi.
Buổi tối, khi tan làm về khách sạn, Lâm Ứng Gia chào hỏi Tô Ngữ rồi lập tức trốn vào phòng chơi game.
Có lẽ hôm nay vận may của cậu thật sự không tốt, trận nào cũng rơi xuống đất thành cái hộp.....
Sau lần thứ 13 rơi thành hộp*, Lâm Ứng Gia vứt điện thoại sang một bên.
(*hình như chơi Pubg, bị bắn chết sẽ biến thành cái hộp, hòm.... rồi đồ của mình sẽ ở trong đó, chờ đợi người khác đến nhặt:)))
Khó chịu.
Giận dữ.
Cậu nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, thoải mái duỗi người nhưng vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nhìn quanh phòng một cách vô định, cuối cùng ánh mắt cậu rơi xuống kịch bản trên tủ đầu giường.
Chầm chậm ngồi dậy, cậu chăm chú nhìn kịch bản.
Mình chỉ cảm thấy buồn chán, xem tạm thôi.
Lâm Ứng Gia thành công thuyết phục bản thân, như thể sợ ai đó tranh giành với mình, cậu nhanh chóng ôm kịch bản vào lòng.
Lần xem này liền xem đến tận một tiếng, cậu hoàn toàn đắm chìm vào đó, quên mất cả thời gian.
Hệ thống lặng lẽ bay bên cạnh, nhìn dáng vẻ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo của cậu.
Đột nhiên, điện thoại phát ra tiếng ting ting, có tin nhắn WeChat.
Lâm Ứng Gia bị buộc phải rời khỏi thế giới đang đắm chìm, biểu cảm của cậu có phần không vui, cậu nhanh tay cầm lấy điện thoại, mở ra thì thấy là tin nhắn từ Nghiêm Sùng, sắc mặt cậu liền dịu lại một chút.
Nghiêm Sùng gửi cho cậu một bức ảnh, trong đó chính là cảnh quay mà cậu đang xem, bên cạnh được tô điểm bằng bút đánh dấu màu sắc, ghi chú rất chi tiết.
Trong lòng cậu như có một viên đá lớn rơi xuống.
Sáng hôm sau, tại phim trường, Lâm Ứng Gia đã đến từ sớm, cậu ngồi bên cạnh đạo diễn Tôn hỏi này hỏi nọ, đạo diễn cũng vui vẻ chỉ bảo cậu.
Khi Nghiêm Sùng đến, anh thấy cậu thì còn có chút ngạc nhiên.
Lâm Ứng Gia thấy thế, cậu bước hai bước đến bên cạnh anh, cười nói: "Cảm ơn bí quyết của đại ảnh đế, tôi thật sự được lợi rất nhiều."
Đạo diễn Tôn nhìn thấy hai người như vậy, lại cười nói: "Lại mở lớp phụ đạo à?"
"Sao có thể gọi là mở lớp phụ đạo được chứ?" Lâm Ứng Gia phản bác một cách chính đáng, "Tôi chỉ là một tân binh bình thường, được đại ảnh đế chú ý mà thôi."
Khi cậu nói ra câu đó, mặt Nghiêm Sùng không thể giữ được vẻ nghiêm túc, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười.
Sau một hồi đùa giỡn, trường quay đã sẵn sàng, mọi người cũng đã sẵn sàng.
Họ quay lại cảnh mà hôm qua Lâm Ứng Gia bị NG nhiều lần.
Dù sự thể hiện hôm nay của Lâm Ứng Gia không thể làm đạo diễn Tôn hài lòng nhưng hiệu quả lại tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Thực ra, nếu bây giờ cắt những cảnh quay đó lại, ghép thành một mạch diễn thì cũng có thể xem được nhưng đạo diễn Tôn là người cầu toàn, bà vẫn yêu cầu họ quay đi quay lại, cuối cùng đạt được trạng thái mà bà cảm thấy tương đối hài lòng.
Cảnh này là cảnh em trai phát điên vì ngốc nghếch, quay đi quay lại lâu như vậy, người khác không gặp vấn đề gì, chỉ có Lâm Ứng Gia là để lại di chứng cười ngốc nghếch.
Cụ thể là, mỗi lần thấy Nghiêm Sùng là lại cười ngốc nghếch.
Thật xấu hổ!
Khi não bộ lấy lại quyền quản lý các dây thần kinh mặt, Lâm Ứng Gia tự giác cảm thấy trong thời gian ngắn không thể gặp Nghiêm Sùng.
Trong giờ nghỉ trưa, Lâm Ứng Gia, thường ngày luôn bám theo Nghiêm Sùng, hôm nay lại hiếm hoi trốn vào một góc ngồi đó, ôm gối và vẽ vòng tròn.
Sau một lúc, cậu bỗng nhiên như bị kích thích mà nhảy dựng lên.
Hành động này cũng là điều thằng em ngốc nghếch của cậu thường làm!
Lâm Ứng Gia chỉ cảm thấy cả người mình trở nên không ổn.
Nghiêm Sùng đứng ở xa, anh nhìn cậu từ xa, chỉ cảm thấy cậu nhóc này thật đáng yêu.
Trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh hùng hổ dọa người của cậu hôm đó, trong lúc nhất thời, anh cảm thấy đầu mình có chút đau.
Một cậu nhóc khá tốt, chỉ là hơi có phần quá hung hãn.
Tô Ngữ đứng bên cạnh ôm tay, nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng thầm mắng một câu không có triển vọng.
Thời gian đầu, cô thật sự lo lắng rằng Nghiêm Sùng sẽ bị lôi kéo vào những điều bẩn thỉu trong giới giải trí, bây giờ cô chỉ cảm thấy những lo lắng ban đầu hoàn toàn là thừa thãi.
Thằng nhóc này không có dũng khí đó.
Nếu cuối cùng họ không thành công thì còn đỡ, nếu thành công, chắc hẳn Nghiêm Sùng sẽ bị Lâm Ứng Gia ăn sống nuốt tươi.
Tô Ngữ nhướng mày, cô thấy một cô gái nhỏ cầm điện thoại đến gần Lâm Ứng Gia, nhìn dáng vẻ như muốn xin số điện thoại của cậu.
Quay mắt nhìn về phía Nghiêm Sùng, quả nhiên cô thấy anh cũng nhíu mày.
Nói đi, thường ngày giữ bộ mặt kiêu ngạo này để cho ai xem? Một miếng thịt béo tốt trước mắt, anh không tiến lên, thì có rất nhiều người muốn ăn.
Tô Ngữ tiến lên, một tay cô đặt lên vai Nghiêm Sùng, quay đầu nhìn anh nói: "Đừng nói chị không giúp cậu nhé."
Sau đó cô đi về phía Lâm Ứng Gia.
Cô gái nhỏ kia cũng không phải là người dũng cảm, cô đứng trước mặt Lâm Ứng Gia nói lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được mục đích của mình, thấy Tô Ngữ đi đến càng không dám nói tiếp, chỉ xin lỗi rồi vội vàng bỏ đi.
Lâm Ứng Gia không phải là kẻ ngốc, cậu đương nhiên không thể không nhận ra ý tứ của cô gái kia, cậu cũng không phải là người lịch sự, lại là một người cong bẩm sinh không thích con gái nên cậu không thích giả vờ dịu dàng ân cần.
Ở kiếp trước, dựa vào sự bảo vệ của Nghiêm Sùng, cậu đã quen thói kiêu ngạo, kiếp này cho dù đến giờ phút này, cậu vẫn chưa có ý định thu mình lại.
Được che chở quá lâu, đột nhiên mất đi sự bảo vệ, trong lòng luôn cảm thấy lo sợ bất an.
Tô Ngữ đi tới, cô đứng trước mặt cậu, vẫn giữ nụ cười lịch sự trên mặt, cô cũng không bình luận gì về cô gái kia, chỉ là thảo luận công việc với cậu.
Chẳng qua là một tay của cô để ở sau lưng, tìm góc độ phù hợp, làm dấu ok với Nghiêm Sùng.
Cả buổi chiều không có cảnh quay của Lâm Ứng Gia, mà cốt truyện phim đến đây cũng gần quay xong, chỉ còn lại một số cảnh hành động tập trung.
Đạo diễn Tôn quay bao lâu, Lâm Ứng Gia đã nhíu mày bấy lâu.
Nhân vật mà Nghiêm Sùng diễn, mặc dù có thể nói là trí tuệ không có gì để chê, nhưng cũng có thể nói là tay không tấc sắt.
Có vài cảnh bị tay sai của trùm ma túy đánh đập. Nghiêm Sùng không thích dùng người đóng thế nên mỗi cảnh đều là thật sự chịu đòn.
Lâm Ứng Gia nhìn mà cảm thấy ngực mình thắt lại.