Mưa to ngừng lại, mây đen rút đi, trăng đã lên cao.
Lâm Ứng Gia vui sướng ôm Nghiêm Sùng vào ngực, lúc này chỉ có tình cảm thuần túy không trộn lẫn với lợi ích, sự uất ức lúc trước trước kia cũng biến mất.
Người trong ngực cậu lẩm bẩm hai tiếng, có xu hướng muốn tỉnh lại, Lâm Ứng Gia cúi đầu khẽ hôn lên trán anh, giọng nói của cậu nhẹ nhàng, "Anh tỉnh rồi sao, anh có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Sùng không mảnh vải che thân tỉnh dậy trong lòng người khác, đại não của anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, anh theo bản năng dựa gần vào nguồn nhiệt, còn dùng khuôn mặt cọ cọ cơ ngực của Lâm Ứng Gia, lười biếng không muốn động đậy.
Lâm Ứng Gia nhìn mà thèm, rất ít khi Nghiêm Sùng mềm mại như vậy.
"Đói......." Anh lẩm bẩm một tiếng.
Lâm Ứng Gia không nghe rõ, cậu nghiêng đầu qua, "Anh nói cái gì?"
"Đói bụng."
"Để em đi gọi đồ ăn cho anh." Nói xong, Lâm Ứng Gia buông anh ra, cậu đang định nhấc chân xuống giường thì đột nhiên cảm thấy có lực cản, cậu quay lại thì mới thấy người nọ đang ôm cánh tay của cậu không buông. Ngay lập tức, trong lòng Lâm Ứng Gia mềm nhũn, cậu không có bản lĩnh, lập tức dán lại gần anh, "Làm sao vậy bảo bối?"
Nghiêm Sùng đã tỉnh táo hơn nhưng anh vẫn không chịu buông tay, giống như anh sợ nếu thả ra thì cậu sẽ chạy vậy, "Em đừng đi."
Lâm Ứng Gia cười, "Vậy anh có đói bụng không?"
Lúc này, cái bụng của Nghiêm Sùng vô cùng phối hợp kêu lên một tiếng, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định để cái bụng của mình chịu thiệt, "Anh có thể không ăn."
"Không thể được, dạ dày của anh sẽ không chịu nổi." Lâm Ứng Gia xụ mặt, "Em gọi người đưa cơm lên rồi sẽ lập tức quay về ôm anh, ăn cơm xong thì em lại ôm anh ngủ, như vậy có được không?"
"Không......" Lời từ chối của Nghiêm Sùng mới thốt ra được một nửa, thấy ánh mắt nguy hiểm của cậu thì anh mới nói ra được một câu vui đùa hiếm hoi, "Đúng là đàn ông có được liền sẽ không quý trọng, tra nam."
"Em oan uổng quá." Lâm Ứng Gia cúi người xuống, cánh tay của cậu chống bên tai anh, cậu hôn lên chóp mũi anh, "Tất cả suy nghĩ của em đều là vì anh mà."
Rõ ràng đã làm những chuyện thân mật nhất nhưng anh vẫn đỏ mặt vì sự thân mật đơn giản này.
Nghiêm Sùng nghiêng đầu, giơ tay đẩy cậu hai cái, ý tứ là đã đồng ý.
Lâm Ứng Gia lại nhịn không được cười vài tiếng, cậu ấn anh xuống hôn thêm vài cái, sau đó bảo anh ngoan ngoãn nằm đây để cậu đi gọi cơm.
Đã qua nửa đêm ăn quá nhiều cũng không tốt, Lâm Ứng Gia chỉ gọi chút cháo để hai người ăn lót bụng.
Sau khi ăn xong, Lâm Ứng Gia lên giường, ấn Nghiêm Sùng vào trong lòng cậu, anh thì giơ tay nghịch tóc của cậu.
Lâm Ứng Gia đột nhiên kêu lên, "Đau."
Động tác của Nghiêm Sùng dừng lại, anh có chút khó hiểu, "Anh còn chưa kêu đau, em đau cái gì?"
Lâm Ứng Gia chống thân thể nhìn thẳng anh, cậu cười nói: "Cái ấy của em đau."
Nghiêm Sùng hoảng loạn đẩy cậu ra, anh lấy chăn cuộn chặt mông của mình, quay lưng không để ý đến cậu nữa.
Lâm Ứng Gia cười không thở nổi, cậu dùng sức kéo người lại, quyến luyến cọ cọ tóc của anh rồi mới thỏa mãn đi ngủ.
*
Đầu tháng 9, bộ phim cuối cùng của Nghiêm Sùng, cũng chính là bộ phim đầu tiên của Lâm Ứng Gia, phát sóng.
Phòng vé nhanh chóng bán hết, tình cảm hai anh em trong phim lấy đi biết bao nhiêu nước mắt của khán giả, cuộc đấu trí của trùm thuốc phiện và cảnh sát cũng làm người xem trầm trồ khen ngợi.
Cao trào đẩy bộ phim này lên chính là thông báo rời khỏi giới của Nghiêm Sùng, vì là bộ phim cuối cùng của Nghiêm ảnh đế nên những người không có ý định đến rạp xem phim cũng sôi nổi mua vé.
Cuối tháng 9, Weibo của Nghiêm Sùng có bài viết cuối cùng.
#Không phải tin đồn, là người yêu @Lâm Ứng Gia#
Kèm theo một bức ảnh nắm tay nhau, chiếc nhẫn kim cương trên tay vô cùng bắt mắt.
Công khai tình yêu.
Thời điểm có tin đồn, phòng làm việc không làm sáng tỏ ngay lập tức đã khiến rất nhiều fans chú ý, bộ phim lần này nổi tiếng, ảnh đế lại lui vòng, yêu ai yêu cả đường đi lối về, có rất nhiều fans đã ngay lập tức "ổn định cuộc sống" ở Weibo của Lâm Ứng Gia.
Trong tòa nhà Cực Quang, Tô Ngữ nổi trận lôi đình, "Hai các cậu, làm ở bên nhau từ khi nào hả?!"
"Không thể dùng chữ "làm" này....." Lâm Ứng Gia yếu ớt phản bác, sau đó cậu bị Tô Ngữ lườm, cậu lập tức yếu đuối nhu nhược nhào vào lòng của Nghiêm Sùng, "Chị ấy hung dữ quá."
Nghiêm Sùng không che giấu được ý cười trên mặt, anh còn chưa kịp cãi lại thì lửa đã lan về phía anh.
"Đặc biệt là cậu!" Tô Ngữ dùng một ngón tay chỉ vào Nghiêm Sùng, ngón tay của cô run run, "Uổng công tôi một lòng một dạ bày mưu tính kế cho cậu, cậu thì hay rồi, không một tiếng động ngậm đi mất, còn không nói cho tôi biết! Nếu không phải có người kéo tôi hỏi thăm tình huống thì tôi còn chưa biết đâu!"
"Đàn chị à." Nghiêm Sùng trấn an cô, "Không phải là bây giờ bọn em mới có thời gian sao."
"Vậy mấy tháng này hai cậu đều____." Tô Ngữ nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên im lặng, tầm mắt của cô đảo quanh hai người.
Bỗng nhiên cô không muốn biết.
"Hai cậu... được rồi, tôi mặc kệ hai người." Tô Ngữ xách túi lên, dẫm giày cao gót rời khỏi văn phòng.
*
Đầu tháng 10, Lâm Ứng Gia theo Nghiêm Sùng bay ra nước ngoài găp người lớn trong nhà.
Khi cha Nghiêm nhìn thấy Lâm Ứng Gia, ánh mắt của ông giống như hận không thể nhào lên xé cậu, mẹ kế đứng bên cạnh thì lại khác, dáng vẻ của bà dịu dàng hiền thục giống như một tiểu thư khuê các đến từ Giang Nam.
Nhưng Lâm Ứng Gia sống hai đời nên biết, đời trước Nghiêm Sùng rơi đài cũng có ít nhiều là do người mẹ kế này quạt gió thêm củi.
Nghiêm Sùng có một đứa em mới chỉ 8 tuổi do người mẹ kế này sinh, là cái tuổi đến chó mèo cũng ghét, các bậc cha chú không thể nào hiểu được cậu ta. Đứa em trai này còn đặc biệt thích bài hát mới của Lâm Ứng Gia.
Khi nghe thấy đứa trẻ nào ở trường cũng hát bài này, Lâm Ứng Gia có cảm giác bài hát của cậu là một bài hát thiếu nhi.
Nói như thế nào đây? Cảm giác này không giống bình thường lắm.
Tuy cha Nghiêm không làm ra mấy hành động chửi mắng làm mất hình tượng kia nhưng ông vẫn thỉnh thoảng làm khó Lâm Ứng Gia, cậu thì lại là người không thích chịu thiệt thòi, cha Nghiêm làm thế nào thì cậu chọc tức lại ông ngay lập tức làm ông giận đến mức trừng mắt thở phì phò.
Mỗi lần cha Nghiêm định đập bàn xé rách mặt thì Nghiêm Sùng lại liếc mắt qua, lúc đó cha Nghiêm ngay lập tức nghẹn khuất ngồi xuống.
Lâm Ứng Gia nhìn mà cảm thấy hả dạ.
Buổi tối, hai người sóng vai đứng trên ban công, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
Không khí ở nước ngoài rất tốt, sao đêm vô cùng sáng ngời.
Từng cơn gió thổi tới vô cùng thoải mái.
"Nghiêm Sùng."
"Hả?"
Nghiêm Sùng hơi hơi nghiêng đầu, chờ cậu nói nốt câu.
Lâm Ứng Gia nhìn vào khuôn mặt của anh, vừa nhìn vừa đánh giá, "Anh thật là đẹp."
Nghiêm Sùng không dự đoán được cậu đột nhiên lại nói như vậy, anh không nhịn được bật cười, "Làm gì thế, sao lại đột nhiên khen anh?"
Lâm Ứng Gia thân mật ôm eo anh từ phía sau, còn nhẹ nhàng lắc lắc cơ thể, Nghiêm Sùng để mặc cậu nghịch ngợm.
Nghiêm Sùng vẫn tiếp tục ngắm sao, ánh sáng xa xôi mấy trăm vạn năm kia rơi hết vào đôi mắt của anh, rực rỡ lấp lánh.
Đáy mắt của anh có sao trời lập lòe.
Ban đêm, mọi thứ xung quanh đều yên lặng, chỉ còn tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
[Kiểm tra đo lường thấy các số liệu đã đạt tiêu chuẩn, bước đầu phán định cải tạo thành công.]
[Hệ thống đang bắt đầu giải trừ.]
[10%.......30%.......90%...]
[Giải trừ thành công.]
[Chúc cho cuộc sống về sau của ký chủ thuận buồm xuôi gió, mong ký chủ sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.]
Mi mắt của Lâm Ứng Gia run run, dù sao cũng không thể tỉnh lại được từ sự dịu dàng này.
Sinh vật kỳ diệu xa xôi, lúc đi cũng giống như lúc tới, lẻ loi rời đi.
- HOÀN-