Đức cứ tủm tỉm cười còn mặt anh đỏ gay càng làm nó thêm ngu ngơ…..
-Này, cười gì thế???-Dường như mức độ chịu đựng đến giới hạn của con sâu tò mò như nó, nó gắt lên hỏi Đức.
-À, thì là……..
-NÀY EM BỊ CÁI GÌ THẾ HẢ, KHÔNG NGHE ANH HỎI À…!!!-Tiếng trả lời chưa thoát khỏi miệng cậu thì ông anh chợt hét to làm nó giật mình quay lại khi đang ngóng câu trả lời của ông anh họ ‘đáng ghét’
-Hả…Giật cả mình, em đang chơi game với ông Đức không cẩn thận bị chảy máu thôi…..Rồi ổng băng bó giúp em thui mà…
-KHÔNG CẨN THẬN CÁI GÌ, MÀY BỊ GÌ THÌ TAO LÀ NGƯỜI PHẢI CHỊU ĐÂY NÀY!!!!
-Ha….ha…ha…-Bỗng nhiên ông anh hét to rồi tiếng cười của Đức vang lên thật man rợ.
-Cười gì mà cười, ông đi với tôi………..-Nói rồi anh Kiệt kéo Đức đi khi tiếng cười vẫn chưa có dấu hiệu dứt.
-???!!! Hai ông này bị sao vậy, uống nhầm thuốc à???-Thế đấy, cái đầu óc của nó sao lại không hoạt động vào những lúc này *lắc đầu*
Tại ban công nhà nó……
-Ha…ha…ha…-Tiếng cười man rợ của Đức vẫn vang lên chưa có dấu hiệu ngưng..
-Cười gì mà cười, thôi đi!!!- Kiệt đỏ mặt bức xúc.
-Ha….ha….ha….Trí tưởng tượng của ông thật phong phú…ha…ha…ha……-Vẫn tiếp tục cười.
-Mày…mà thôi, tao không đùa nữa đâu. ………..Tên đó về rồi!!!
-…im lặng…Về làm gì?-Lời nói của Kiệt vừa thốt ra, Đức bỗng nhiên ngưng cười, nhìn mặt anh hỏi bằng giọng nói lạnh băng pha chút tức giận.
-Không biết, chỉ biết là nó sẽ ở lại đây luôn.
-Nó biết chưa???-Đức vừa nói mặt bừa hướng về phía phòng nó bằng ánh mắt phức tạp.
-Chưa, nó không nhớ gì cả, mà tao cũng không muốn để nó nhớ về việc đó.-Giọng anh cũng trầm đến kì lạ.
Không gian yên tĩnh lạ thường…..
Khi hai ông anh ra khỏi phòng nó cũng chắc biết làm gì hết, bỗng ‘tưng’ bóng đèn sáng lên……
-À đúng rồi, trò của ông Đức, suýt thì quên phải đi chuẩn bị thôi.-Thế là nó chạy khắp nhà, tìm đồ dùng cần thiết để chuẩn bị cho kế hoạch, lúc nói với Đức là nói thế thôi chứ khi vừa nghe Đức triển khai kế hoạch ‘tác chiến’ nó hứng thú lắm.
-Ế, nó đâu rồi, rõ ràng hôm trước vừa thấy ở đây cơ mà!!! Vật quan trọng nhất mà không có thì làm ăn được gì….khụ…khụ…trong này bụi quá mà chắc có nhiều cái hay lắm nhưng….bây giờ phải đi tìm cái đó đã, mai mốt thám hiểm sau vậy.-Chạy vào nhà kho, nó liếc ngang liếc dọc một hồi vẫn chưa tìm thấy đồ vật ưng ý liền có ý định đi mua vì đồ vật này rất quan trọng…khà….khà….
-Bác quản gia ơi, trong nhà mình còn cái xe nào không ạ, chiếc xe kia hồi sáng cháu lỡ làm hư rồi.-Nó nhìn bác quản gia hiền tự với ánh mắt hối lỗi.
-Vâng, thưa tiểu thư, trong nhà còn một chiếc xe đạp nhưng nhìn đã cũ rồi chỉ sợ tiểu thư không muốn đi. Chiếc xe đạp mới mai mới đến nơi.-Bác quản gia hiền từ mỉm cười nhìn nó đáp.
-Không sao đâu ạ, cháu đi một chút về ngay ý mà, bavs bảo hai tên kia không cần tìm cháu. À mà bác với mấy chị đừng gọi cháu là tiểu thư nữa kì lắm, cứ gọi cháu là cháu là được rồi. Vậy bác chuẩn bị giúp cháu chiếc xe đó nhé!!!-Nó lí lắc đáp bác quản gia rùi chạy đi thay đồ.
Nó bước ra khỏi nhà đi một mạch đến bên chiếc xe cũ kĩ kia leo tót lên rồi đi thẳng. Đích đến là ‘súp..pơ…cua’ à không không ‘súp…bơ…ma…kịt’ của tập đoàn nhà nó. Gia đình nó vì muốn đảm bảo sự an toàn cho nó và anh nó mà che giấu thân phận của một tiểu thư của nó vì trong quá khứ nó phải gặp một chuyện rất kinh hoàng. Thân phận bây giờ của nó trong trường là con của một giúp việc nhà Kiệt, được nhận học bổng nên vào trường nên việc nó thân thiết với Kiệt không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy là anh em sinh đôi nhưng giữa nó và Kiệt không giống nhau lắm nên ai mà để ý kĩ mới thấy được . Bậy giờ những người biết thân phận thật của nó là gia đình nó, Đức và hai con bạn thân. Nên việc nó đi vào siêu thị của tập đoàn nhà mình cũng không bị ai phát hiện.
-Đâu rồi, chẳng lẽ cái siêu thị này không bán nó không phải bảo cái gì cũng có sao đúng là điêu ông anh hai này.-Nó bĩu môi.
Bỗng nhiên một sợi dây chuyền đập váo mắt nó thu hút sự chú ý của nó, lại gần chiếc tủ đặt dây chuyền nó khẽ thốt lên “đẹp quá”. Chiếc dây đã lọt vào con mắt khó tính của nó được thiết kế không quá cấu kì, nó đơn giản nhưng không kém phần sắc xảo, sợi dây nhỏ nhắn bằng vàng trắng, cách ba mắt là đính một viên kim cương nhỏ, mặt dây hình cỏ bốn là được đính bằng những viên Ngọc Opal đen nhìn rất phá cách. Nó ngắm nhìn nhìn chiếc vòng say sưa mà không để ý có người cũng đang ngắm nhìn mình với ánh mắt thích thú.
-Phục vụ, gói lại cho tôi chiếc vòng cổ này.-Một giọng nam vang lên hướng về phía chiếc vòng cổ mà nó chú ý. Nó quay mặt lại “a” nó khẽ kêu lên một tiếng, đôi mắt hốt hoảng nhìn vào người con trai. Đúng tên con trai không ai khác chính là hắn, tên đại ca lưu manh.
-Vâng, thưa Cao Phong thiếu gia, tôi sẽ lập tức kêu người chuyển đến căn hộ của cậu.-Cô bán hàng cung kính. Nó hết nhìn cô phục vụ rồi quay qua nhìn hắn ngẩn ngơ “Không ngờ tên lưu manh như hắn lại được coi trọng như vậy”.Đang nhìn hắn thắm thiết thì ánh mắt của hắn bỗng chiếu lên người nó làm nó tỉnh mộng và nhớ ra nhiệm vụ phải làm ngay và luôn đó là ‘chạy trốn tên lưu manh đẹp trai’ này (ặc, giờ mà còn nhớ đến trai đẹp), chân tay đang chuẩn bị di chuyển để chạy, một…hai…ba…chạy nào!!! “Ủa sao không di chuyển được”. Nó quay ra đằng sau…..
-Cô có nhớ tôi không thưa ‘anh hùng hai lúa’.-Hắn nở một nụ cười ngạo nghễ.
-Ha…ha…ha…tôi làm sao mà quen biết với người như anh được. Chắc anh nhầm người rồi.
-Ha…ha…ha….cô thật biết đùa, tôi rất nhanh quên mặt những đứa con gái mà tôi quen nhưng những người chơi xỏ tôi thì tôi không bao giờ quên…cả…trai…lẫn….gái…..-Tiêng hắn lạnh lẽo vang lên, tuy nhiên nụ cười vẫn trên môi hắn nhấn mạnh những câu cuối làm nó sởn da gà và thầm nghĩ “chết con rồi, chúa ơi xin người hãy cứu con lần nữa…”