Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 18: Trường mới...!




-Vậy cậu Vương đích thân tới đây là...

-Chuyển trường,là chuyển trường cho tiểu thư đây.

-Đây chẳng phải là trò Lâm Tú Vi sao?

Ông Kings nhìn Lâm Tú Vi rồi nhìn hắn với đôi mắt ái ngại.Ai chả biết Lâm Tú Vi cô là viên ngọc quý để thu hút các sinh viên khác về trường ông học.Hiện nay thì chưa có nhưng ông tin rằng chỉ cần Lâm Tú Vi còn ở trường thì trường Keysland sẽ nổi danh.Bằng chứng xác thực cho việc này là Lâm Tú Vi đã được khen ngợi khi hợp tác với một trong những nghệ sĩ hàng đầu châu Á.Chỉ với việc nhỏ đó thôi đã thu hút được hàng trăm sinh viên nộp hồ sơ vào trường.Nhưng giờ nếu ông không kí giấy chuyển trường thì không biết tính mạng ông sẽ ra sao sau ngày hôm nay.Vương Thành Long nể nang ông mới chấp nhận đích thân nói chuyện cỏn con này.Mặc dù hắn chỉ cần cho người báo tin Lâm Tú Vi chuyển trường thì chẳng ai có thể lên tiếng.

-Ông Kings,đề nghị của tôi khó quá sao?

-Không...chỉ cần là cậu nói,nhưng tôi nghĩ 

trò Lâm đây sẽ được chúng tôi đào tạo tốt.

-Chỉ cần ông trả lời: kí hay không?

-Được...tôi kí!

-Tốt!Người của tôi sẽ đến lấy giấy xác nhận.

Ông Kings tất nhiên không được phép nói gì.Bởi trường ông là ngôi trường khá nhỏ và đó cũng là nguồn kiếm sống duy nhất mà ông có bây giờ.Vương Thành Long dịch tờ giấy trước mặt ra chỗ ông Kings,đứng dậy chỉnh trang phục,đeo chiếc kính đen lấy ở vạt áo rồi đứng dậy kéo theo Lâm Tú Vi.Lên chiếc xe Ferrari sang trọng,lầm lì đi về phía trước.Lâm Tú Vi còn chưa hết bàng hoàng khi cô đột chuyển trường đặc biệt là cô còn bị ép buộc chứ không phải tự nguyện.Đôi mắt Lâm Tú Vi to tròn,pha chút giận giữ thi thoảng lại liếc sang nhìn Vương Thành Long.Đôi mắt sâu thẳm nheo lại như ý cười.

Con đường mà Lâm Tú Vi đang đi cũng giống như đường đời của cô vậy,to,rộng và dài.Ngay cả bản thân cô cũng không biết điểm cuối cuộc đời mình.Trời hôm nay cũng rất đẹp.Hai bên phố nhộn nhịp trang trí chuẩn bị cho giáng sinh sắp tới.

Đây cũng là giáng sinh thứ 10 cô không được ở bên gia đình.Gương mặt vui vẻ,hiền hậu của mẹ luôn ở trong tấm trí cô.Những món quà nhỏ xinh xắn được mẹ tỉ mỉ trọn lựa và gửi gắm trong đó tình yêu thương mà cô trân trọng hơn cả bản thân mình.10 năm,10 năm không ba mẹ,không họ hàng hay bạn bè,không có ngày giáng sinh.Tất cả đều là con số không.Người ta nói hạnh phúc sẽ được chia đều cho mỗi người,vậy tại sao cô lại không có.Đôi mắt Lâm Tú Vi vẫn nhìn xung quanh quan sát mọi thứ.

-Đang nghĩ gì?

Giọng nói Vương Thành Long vang lên âm trầm mang theo hơi lạnh khiến cô giật mình.Lâm Tú Vi không nói,chỉ lẳng lặng cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi giày mà cô đang mang.

-Em còn chưa trả chiếc thẻ cho tôi.

"Thẻ..."Lâm Tú Vi tròn mắt,giờ thì trong đầu cô trống rỗng,đôi tai cô bất giác nóng bừng lên.Cô thâth sự đang lo lắng.

-Sao?

-Chuyện...chiếc thẻ...

-Chiếc thẻ sao?

-Tôi...tôi không nhớ là đã vứt nó ở đâu.Nhưng...nhưng tôi hứa sẽ tìm và trả lại anh ngay khi có nó.Anh yên tâm tôi cũng không mua nhiều đâu chỉ là bộ quần áo tầm vài trăm nghìn thôi.

Vương Thành Long không nói gì chỉ khẽ mỉm cười.Hắn còn nghĩ cô phải mua thứ gì đắt lắm.Chỉ là bộ quần áo vài trăm ngàn.Cô làm vậy là coi thường Vương Thành Long nha.Chưa một lần nào hắn chịu khoác lên mình cái áo hay bất kì món đồ vật nào dưới chục triệu cả.Ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn chứ đừng nói động vào.

"Kítttt..." Vương Thành Long phanh gấp làm người Lâm Tú Vi dồn hết về trước.Hắn quay sang nhìn Lâm Tú Vi bằng ánh mắt diều hâu.Cô ngồi sát vào cửa xe.Vương Thành Long ghé người dần dần tiến gần lại Lâm Tú Vi.Cô khiếp đến tái mặt.Nhắm nghiền mắt lại.Đôi má nóng hửng lên như quả cà chua chín mọng hấp dẫn.Hắn ghé sát tới mức cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ran của hắn.Vương Thành Long quả không thể nhịn cười trước thái độ của Lâm Tú Vi.Đôi môi nở nụ cười tươi mà chưa bao giờ hắn có.Đôi môi nở rộ lộ hàm răng trắng như sứ trông thật quyến rũ.

-Lo mà tìm lại chiếc thẻ cho tôi.Không thì...

Lâm Tú Vi mở một mắt nhìn Vương Thành Long rồi gật đầu lia lịa.Lúc Lâm Tú Vi mở mắt cũng là lúc Vương Thành Long tắt nụ cười và trở về gương mặt nghiêm nghị.

-Không thì tôi sẽ ăn em...

-Tôi...tôi biết rồi mà.

Vương Thành Long lái xe đi.Đến bây giờ Lâm Tú Vi mới có thể thở nổi.Chiếc xe chọn cửa hàng thương hiệu Gucci làm điểm dừng tiếp theo.

-Vào đây...

-Em định mặc bộ đồ vô giá trị này vào ngôi trường danh tiếng?

Lâm Tú Vi tròn mắt.Vô giá trị ak?Bộ quần áo cô mặc trên người cũng hơn vài trăm chứ có rẻ gì đâu.Cô liếc mắt lườm Vương Thành Long vẻ khó chịu vì dám khinh thường bộ đồ cô đang mặc.

Vào bên trong cô không thể rời mắt bởi thiết kế sang trọng của cửa hàng.Màu trắng là màu chủ đạo làm cho cửa hàng thêm sang trọng.Mỗi sét đồ được phối theo xu hướng thời trang hiện nay.Màu đỏ của tấm rèm cửa của phòng thay đò tạo điểm nhấn và màu sắc quyến rũ.

-Cậu Vương!

Một phụ nữ ăn mặc sag trọg bước từ trên bậc thang xuống.Gương mặt sắc nét,mái tóc uốn đuôi thả bống bềnh.Thân hình quyến rũ với đầm trễ nải màu đen.Người phụ nữ này tầm 35 tuổi.

-Angel...

Vương Thành Long ôm lấy Angel như màn chào hỏi.Tiếp đến Angel nhìn Lâm Tú Vi.Ánh mắt sắc sảo nhìn cô từ đầu đến chân.Vầng trán được che bở tóc mái thưa khẽ nhăn lại.Quay sang mỉm cười với Vương Thành Long.

-Cậu Vương đổi gu từ khi nào vậy?Thơ ngây và trong sáng nha.Hahaha

Vương Thành Long cởi cúc áo rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đấy.Cánh tay đặt lên thành ghế trông thật oai phong.

-Angel.Tôi đang bận.

Giọng nói trầm lặng vang lên.Angel có vẻ không vui với câu nói của Vương Thành Long.Cô nhìn Lâm Tú avi một lượt rồi đưa cô đi chọn đồ.

-Tiểu thư tên...

-Lâm Tú Vi.Chị không cần gọi tôi là tiểu thư.

-*cười*Vậy tôi phải xưng hô gì đây cô Lâm.

Đang mải miết chọn quần áo,Angel dừng lại khi nghe Lâm Tú Vi nói.Khá ấn tượng ít nhất cô cũng không phải chọn đồ cho đám tiểu thư kênh kiệu,ngạo mạn cho đám tiểu thư bèo nhèo.

-Xưng là em được rồi...nếu cô thích.

-Haha...Ok.Vậy em thích màu gì?

-Đen,trắng.

-Rất ấn tượng.Vào thử bộ này đi.Đúng màu em thích. 

Lâm Tú Vi nhận chiếc đầm ngắn nửa trắng nửa đen trên tay Angel.Điểm nhấn tạo cho chiếc váy đó là chiếc cổ áo khoét sâu quyến rũ và đó là đầm hở lưng.Cô bước ra từ phòng thay đồ.

Chất liệu vải mềm mỏng cũng với tông màu tôn lên dáng mượt mà và màu da trắng như ngọc trai.Angel không thể chê nổi khi bộ đồ trên người cô đang mặc như dành riêng cho cô vậy.Dắt Lâm Tú Vi ra nở nụ cười nhìn Vương Thành Long.Con người kiêu hãnh đấy đang dán chặt mắt vào dự án sắp tới được nhân viên gửi qua điện thoại.Lâm Tú Vi bước ra trước mặt Vương Thành Long mang theo hương thơm phảng phất mùi hoa hoàng vàng.Vương Thành Long ngẩng đầu lên.Cứ tưởng hắn sẽ thỏa mãn với hình ảnh cô hiện tại.Chiếc trán bắt đầu nhăn lại lộ rõ vẻ khó chịu.

-Angel,chẳng phải tôi đã nhắc tới nơi mà chúng tôi sắp đến.

-Tôi biết.Trường học đó thì khác gì hội chợ thời trang.Bộ này rất...

-Tôi nghĩ mình sẽ đợi thêm 1 phút nữa.Thời gian của tôi được tính bằng tiền.Cô biết rồi đấy!

Angel không nói gì,chỉ nhún vai rồi xoay người đi như người mẫu về phía trước.Lâm Tú Vi nhìn Vương Thành Long rồi nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc.Cô tròn mắt,nhếch môi kiểu kì quặc:"Ì...Học sinh mà mặc kiểu này đi học?Không thể tin nổi".

-Còn đứng đấy!

Lâm Tú Vi giật mình nhìn Vương Thành Long rồi vội vàng chạy theo Angel.Vào một khu khác.Khu này hầu hết phục vụ đồ trang nhã.Cách phối màu hay kiểu cách khá kín đáo nhưng không kém phần sang chảnh.Angel chọn cho cô chiếc váy màu hồng phấn,chiếc nơ nhỏ nhắn đặt phía eo lấp lánh những hạt đá.Chiếc váy bòng bềnh như công chúa dài qua đầu gối chút.Điểm mạnh của chiếc váy là phần vai để hở.Vào thay đồ,chưa đầy 1 phút thì Lâm Tú Vi trở ra.Angel mỉm cười,cô quay sang lấy chiếc khăn thêu hoa hồng đậm đi ra phía sau Lâm Tú Vi.Nhẹ nhàng bới mái tóc đang dõa,dùng chiếc khăn buộc lại gọn gàng.Angel nhìn cô rồi dùng tay khẽ gẩy hai sợ tóc xuống.

-Như vậy trông ổn hơn.

Lâm Tú Vi bước ra trước mặt Vương Thành Long.Hắn không nói gì chỉ đứng dậy cài cúc áo,chỉnh bộ trang phục của mình rồi nhìn Angel gật đầu.Sau đó cả hai tiến ra chiếc xe và đi.

-Hoàng Phong!Con đứng lại đó cho ta.

Ông Hoàng Kì mặt đỏ bừng tức giận.Hoàng Phong đang đi ra cửa thì dừng lại.

-Nếu con không cưới Triệu Ngọc Hân thì đừng xem ta là ba con.

Hoàng Phong nhăn trán,đôi mắt đỏ ục quay lại nhìn ông.Bàn tay siết chặt như muốn giết chết bản thân mình ngay lúc này vậy.

-Nếu ba đem hạnh phúc cả đời con ra chơi đùa,con nghĩ ba không xứng đáng với điều đó.

-Con...thằng mất dạy,biến ngay,coi như tao không có đứa con như mày.

Hoàng Phong quay người bước đi.Mười mấy năm nay,đã mười mấy năm anh không được tự do quyết định tương lai cho bản thân.Lúc nào cũng như một con rô bốt chỉ biết nghe lệnh và làm theo.Anh được học điêu khắc nhưng anh biết đó chỉ là tạm thời.Trong nhà ngoài mẹ anh thì không một ai hiểu được cảm xúc của anh.Ba anh-một người lập trình viên và viết chương trình vào trí não anh.Ông luôn muốn con trai mình hoàn hảo trong bất kể công việc gì.

"Rầm!"Cánh cửa đóng vào.Anh thở dài nhìn mẹ đang đứng đó lo lắng.Đi thật nhanh lên phòng.Bà Hoalo lắng đi theo con trai lên phòng.Nhẹ nhàng mở cửa rồi ngồi kế bên anh.

-Con trai!

Bàn tay bà ấm áp đặt lên vai anh.Có lẽ đây là khoảng thời gian anh cảm thấy hạnh phúc và an toàn nhất.Ở cạnh bà cũng là lúc con người yếu đuối trong anh được bộc lộ rõ ràng nhất.Nhẹ nhàng gục mặt xuống vai bà.

-Mẹ biết con rất buồn nhưng hãy nghe mẹ một lần.Ba con chỉ muốn tốt cho cả nhà.

-Tốt cho ba hay cho cả nhà?

Anh ngẩng đầu lên nhìn mẹ như một đứa trẻ vậy.

-Ông hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của con.

-Con trai,ba cần làm vậy để cứu công ty và gia đình.Công ty ta đang rất khó khăn.

-Ông giỏi lắm mà.Chuyện đó không giải quyết được?Hay đem hạnh phúc của đứa con duy nhata ra làm lối tắt cho riêng mình.

-Làm ơn,hãy tin mẹ.Ba con không tệ đến vậy.Ông cần lo cho hàng trăm nhân viên ở công ty.Nếu ta sụp đổ...

Bà đỏ mắt nhìn anh.Hoàng Phong ngồi đó,sắc mặt chán ngắt nhìn bà.

-Không chỉ con,tầm còn những người khác.Họ phải lấy gì để lo cho gia đình.

Hoàng Phong không nói gì,anh lấy chiếc áo khoác trên giường đi ra khỏi phòng.Bà Hoa ngồi đó,ánh mắt thẫn thờ nhìn đứa con trai mà bà hết mực thương yêu.Cảm xúc của anh đương nhiên bà hiểu nhưng nếu không bắt anh làm điều đó thì cơ ngơi bao năm này mà chồng bà gây dựng sẽ xụp đổ.

Lâm Tú Vi được Vương Thành Long đưa tới trường G&G-một ngôi trường dành riêng cho nghệ thuật sân khấu.Đưa Lâm Tú Vi vào nhận hồ sơ sau đó Vương Thành Long trở về nhà.Hắn lên thay một bộ đồ khác.Lần này là màu đen cùng màu với áo sơ mi và chiếc cà vạt màu trắng nổi bật.

-Em ở nhà lo đồ cho ngày mai đi học.Tôi cho bà Tú nghỉ vì thế em sẽ là người nấu ăn.

-Hả?Tôi sao?

-Lát Evill sẽ qua đưa em đi mua đồ.

Nói xong Vương Thành Long đi ra ngoài và mất hút.