Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 2 - Chương 45: Bất ngờ – chuyện tốt không báo trước




«Đinh, Đinh, Đinh."

Tiếng thìa chạm cốc thủy tinh tạo ra một âm thanh đinh đang không quá chói tai khiến học sinh sau phân viện với nhiều cung bậc cảm xúc phải ngừng suy nghĩ mà hướng mắt về phía người giáo sư bạch phát, nhưng mặc một bộ áo chùng màu tím đính đầy ngôi sao cùng mặt trăng nổi bật, ai nấy đều phải ca thán rằng – Gu thẩm mỹ của giáo sư Dumbledore thật mới…lạ.

“Lần nữa chào mừng các trò đến với Hogwarts! Trước khi bắt đầu tiệc tối,thầy muốn giới thiệu với các trò những giáo viên mới, Thầy Edward Grellgellint sẽ thay thế vị trí của giáo viên môn sinh vật huyền bí.” – Theo lời của hiệu trưởng Dumbledore một người đứng lên, đó là một người có gương mặt không đến ba mươi lăm , mặc một thân áo chùng màu chàm, mái tóc màu vàng xoăn, ngắn đến vai, đôi mắt lam thủy tuyệt đẹp không một chút tạp chất,gương mặt đẹp không cười khá lạnh nhạt nhưng lại toát lên nét đáng tin tưởng khiến người ta bất giác muốn đến gần.

“Giáo sư Lucar Frederick sẽ dạy môn cổ ngữ Runes” – Người thứ hai đứng lên là một người trẻ tuổi, vẫn là tóc vàng nhưng hiển nhiên mắt người này có màu xanh đậm hơn giáo sư Edward, đôi mắt ấy như hồ sâu mùa thu như muốn hút người vào đó, giáo sư Lucar mặc một thân áo chùng màu lam thủy, gương mặt tươi cười nhàn nhạt khiến các cô gái thoáng chốc tim đập đỏ mặt.

“Còn lại là giáo sư Edric Rosemany đây các em cũng biết rồi thầy ấy sẽ dạy môn Muggle học.” – Vị này lại mang một thân áo chùng phù thủy màu đen, gương mặt lại anh tuấn nổi bật với đôi mắt màu lam xám ,cùng là màu lam xám nhưng cũng bất đồng với cả Lucius và Draco, nếu đôi mắt của Lucius cùng Draco khiến hai người làm người khác ngẩn ngơ thì đôi mắt người này lại khiến người ta muốn trầm mê vào đó, và mái tóc màu vàng dài,trên gương mặt vị trẻ tuổi này là nụ cười thường trực nhưng rất thân thiện. Dumbledore tủm tỉm cười giới thiệu từng người. Đám học sinh ồ lên rồi vỗ tay.

Nhìn ba người đang đứng , một người cười nhàn nhạt, một người lạnh lùng, còn một người thân thiện, Harry cảm giác ê răng vô cùng. Cậu có linh cảm cực kỳ, cực kỳ xấu.

“Cậu sao vậy Harry.” – Severus ngồi bên cạnh nhìn biểu tình của Harry, khó hiểu hỏi.

“Sev nè, mình có cảm giác rất tệ nha.” – Harry quay mặt lại nói với Severus.

“Tại sao.” – Severus không hiểu xoay mặt nhìn về phía ba giáo viên mới, sau đó anh bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ khiến anh khó chịu, cả ba người đó đang nhìn chằm chằm vào Harry, sau khi  thấy ánh mắt của anh thì xoay đi ngay nhưng mà.. anh có cảm giác nguy cơ… Xoay mặt lại nhìn Harry đang tao nhã ăn uống. Anh nhíu mày xoay mặt lại. – “Mình cũng thấy rất tệ.”

“Ừm, Sev nè có phải cậu lại lo ôm vạc mà không ăn uống đúng không !? so với lần trước khi mình ghé thăm cậu ốm hơn rồi..” – Harry thật ra cũng cảm nhận được có người nhìn mình, nhưng hiển nhiên với cậu mà nói Severus quan trọng hơn, nhìn này nhìn này chỉ không gặp một thời gian anh đã ốm hơn rồi. Lấy một phần bò nướng, Harry cắt nhỏ từng miếng rồi đẩy đĩa bò qua trước mặt Severus, nhìn gương mặt trắng bệch của anh, cậu chỉ để lại ba từ.. – Ăn cho hết.

Severus bất đắc dĩ nhìn người nào đó đẩy một đĩa lớn bò nướng về phía mình, nhưng mà anh nhìn Harry đang ăn rất có cảm giác không thật, tại sao cái người này ăn như vậy mà lại không tăng cân tý nào

Bò nướng (¯﹃¯)

Severus bất đắc dĩ nhìn người nào đó đẩy một đĩa lớn bò nướng về phía mình, nhưng mà anh nhìn Harry đang ăn rất có cảm giác không thật, tại sao cái người này ăn như vậy mà lại không tăng cân tý nào. Thật ra trước đây Severus luôn nghĩ Harry là lười ăn nên mới ốm thành cái dạng này, nhưng hiển nhiên anh sai rồi, Harry khá thích ăn chỉ là cậu không thích các loại dầu mỡ quá nhiều, còn một cái nữa là dù Harry ăn nhiều cỡ nào cũng ốm tong ốm teo, cả người không dư ra bao nhiêu thịt, sự thật này đã được kiểm chứng khi Harry làm khách tại Trang Viên Prince.

Lúc đó mẹ của anh, phu nhân Eileen khi thấy Harry cả người gầy ốm cũng rất bất mãn, cô đã dùng tay nghề cao của mình nấu vô số thức ăn ngon với ý định là vỗ béo Harry bé nhỏ, nhưng dù Harry ăn nhiều cỡ nào, tăng cân vẫn là một mơ ước cực xa vời. Lúc đó phu nhân Eileen chỉ có thể lắc đầu mà nói một câu – Đám con gái sẽ ganh tỵ với con lắm đấy Harry.

Severus ăn đang ăn bò nướng Harry lại đẩy cho anh thêm một ly nước ép, có lẽ nhóc nào đó sợ Severus mắc nghẹn. Severus đành bất lực tiếp tục ăn bò nướng của mình. Thấy Harry đã ăn xong Severus im lặng đẩy một phần tráng miệng đẹp mắt đến. Nhìn miếng bánh kem socola trước mặt, lại nhìn Severus đang ăn bò nướng, Harry cười cười nhận mệnh ăn bánh kem.

Draco nhìn hai người đối diện đang ăn vui vẻ, lại nhìn cái người nào đó đang bí mật đẩy một phần khoai tây nghiền cùng với bò nướng cắt nhỏ về phía mình, cậu thở dài ngoan ngoãn ăn

Bánh socola.

Draco nhìn hai người đối diện đang ăn vui vẻ, lại nhìn cái người nào đó đang bí mật đẩy một phần khoai tây nghiền cùng với bò nướng cắt nhỏ về phía mình, cậu thở dài ngoan ngoãn ăn…

Draco nhìn hai người đối diện đang ăn vui vẻ, lại nhìn cái người nào đó đang bí mật đẩy một phần khoai tây nghiền cùng với bò nướng cắt nhỏ về phía mình, cậu thở dài ngoan ngoãn ăn

Khoai tây nghiền.



Năm nay hiển nhiên thủ tịch lại không có gì thay đổi, nhưng có vài thứ lại khác theo trí nhớ của cậu, cậu nhớ rằng Draco từng nói rằng cha của cậu, ngài Lucius Malfoy đáng kính ấy năm thứ ba đã trở thành thủ tịch nhà, nhưng mà bây giờ không phải vẫn là thủ tịch năm hay sao, nhìn con công nào đó đang ngồi bên cạnh nói chuyện với Draco, mà Draco lại rất lạnh lùng trả lời câu có câu không. Nhìn cảnh này tự dưng Harry nhớ một câu nói của Trung Hoa, chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn. Harry ngẩng mặt nhìn trần nhà suy nghĩ, chỉ trách Draco EQ quá thấp. (EQ: chỉ số tình cảm.)

Thủ tịch chiến kết thúc, Harry cùng Draco và Severus bước về phía phòng thì Voldemort gọi cả ba người lại.

Cả ba khó hiểu xoay đầu lại nhìn Voldemort.

“Thật ra là thế này, vì phòng ngủ của học sinh năm hai ba người ngủ cùng nhau thì rất chật chội.” – Voldemort dừng một chút lại nhìn gương mặt khó hiểu của ba học trò tiêu biểu. – “Nên năm nay các trò hai người một phòng nha, vì số học sinh là số lẻ nên thành dự định để một trò ngủ chung phòng với một năm ba, các trò không ý kiến gì chứ.” – Voldemort mỉm cười hỏi. Bình thường gương mặt của Voldemort rất lạnh lùng, không thường xuyên cười, hôm nay y lại nở nụ cười, nhưng nhóm Harry nhìn sau cũng thấy nụ cười này… có vẻ gian tà vô cùng, nhưng trên mặt lại viết một dòng chữ – Ta đây vô hại.

Severus và Harry đúng lúc này lại có cùng một suy nghĩ – Vậy phải tách ra với Harry/ Sev sao?

Nhưng khi hai người này đang tiếc nuối thì Voldemort đã tiến lại chỗ của Draco, đứng trước mặt cậu vỗ vai cậu một cái. – “Lần này ủy khuất cho em rồi, nhưng em cứ yên tâm, thầy đã sắp xếp em ở chung phòng với Lucius, trò ấy sẽ chiếu cố cho em.” (Dạ: Voldy, anh là một tên phúc hắc.)

Harry và Severus cùng với Alan quay phắt mặt lại nhìn Draco và Voldemort. Đúng lúc này Draco đang híp mắt nhìn Voldemort đang cười đến vô hại đứng đối diện mình. Nghĩ một chút, lại xoay qua nhìn nhìn Harry với Severus, sau đó làm vẻ mặt, ta chấp nhận hi sinh vì đại cục mà gật gật đầu. Nhưng còn lâu mới chịu cho rằng bản thân cũng khá háo hức khi nghĩ đến việc ở cùng một phòng với Lucius. – Chấp nhận đi Draco cậu chính xác là một tên biệt nữu.

Voldemort nhận được lời chấp thuận của Draco rất vui vẻ mà xoay mặt lại, lúc này y lập tức chạm với ba ánh mắt khinh bỉ của Alan, Harry, và Severus. Voldemort giật giật khóe miệng, nhưng trong lòng thầm nhủ, vì con ‘zai’ đỡ đầu. Anh nhịn.

Và như thế phòng ngủ tương lại của mấy năm sau quyết định một cách vô căn cứ không khoa học đã được thành lập như thế.



Lucius đang nằm ở phòng ngủ, anh nhìn cái giường đối diện mà giật giật khóe miệng.

Chết tiệt Merlin, Chết tiệt vua Arthur. (Vua Arthur và Merlin lúc này cùng có cảm nghĩ vì cái đinh gì mà bọn họ không làm cái chi cũng bị lôi ra mắng, không công bằng.)

Vì sao Lucius tức giận ư, lúc nãy ngoài cửa phòng anh nhớ vẫn nhìn thấy cửa chỉ có tên của anh, nhưng vào phòng lại nhìn thấy có hai giường ngủ,hai tủ quần áo, hai bàn học, hành lý của anh cùng hành lý của một người khác. Được rồi anh biết là dù anh là người gia tộc Malfoy cũng không được đặc quyền gì nhưng hiển nhiên cha đỡ đầu của anh, ngài Voldemort hai năm trước đây vẫn cho anh một phòng ngủ riêng biệt một mình. Anh, Lucius không quen cùng phòng với bất cứ ai khác có được hay không. Chết tiệt a~, Sét đánh cái tên cùng phòng với anh đi. Anh không muốn cùng phòng với tên đó, tên ngu ngốc chết tiệt, cha Voldemort chết tiệt, bla bla… (Dạ: Anh sẽ hối hận, nhất định hối hận, tuyệt đối hối hận, – Điều quan trọng nhắc lại ba lần.)

Voldemort đang vui vui vẻ vẻ đi về phòng của mình thì liên tục hắc xì ba cái, Alan đi bên cạnh y nhíu mày hỏi. – “Anh bệnh à, có cần tôi làm độc dược cho anh không?” – Voldemort lắc lắc đầu ý bảo mình không sao, đưa tay vuốt vuốt mũi tiếp tục đi về phòng.

Cạch. Một tiếng mở cửa vang lên, cắt ngang những dòng suy nghĩ cùng nguyền rủa của Lucius, một mái tóc bạch kim làm Lucius ngớ người. Draco mở cửa vào phòng thấy Lucius đang nằm trên giường mà ngẩn người thì vẫn mặt lạnh không nói gì bước vào phòng, sau đó cậu đến bên hành lý của mình bắt đầu sắp xếp. Quần áo bỏ vào tủ, sách để lên kệ, dụng cụ học tập như da dê, bút viết thì để trên bàn…

Sau một thời gian ngẩn người, lúc này Lucius mới giật mình hồi tỉnh lại. – “Draco, cậu ở đây sao.!?” Hỏi xong Lucius lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình, vì cái chi mà mình lại hỏi câu ngu ngốc như đám lửng Hufflepuff vậy chứ.

“Ừ…” – Draco nhìn qua Lucius gật đầu, nhưng Lucius có thể thấy đó là một ánh mắt khinh bỉ anh ngốc. Lucius tự dưng muốn tự vả miệng mình.

“Tôi đi tắm trước.” – Nhìn quần áo của Lucius vẫn như lúc ở sảnh đường Draco lấy áo ngủ của mình để cho anh một câu rồi bước vào phòng tắm. (Thiên: Có cảm giác thế này. Tiểu thụ nói: Em đi tắm trước. Tiểu công trả lời : Ừ, có muốn anh cùng tắm với em không? o(////-////)o.) (Dạ: Tiểu Thiên, GJ (=′∇’=)b)

Nhìn người kia đi vào phòng tắm rồi, Lucius lúc này mới thấy cả người nóng ran, lỗ tai nhiễm một màu đỏ đỏ đáng nghi, anh trấn định lại, suy nghĩ một chút thì ra cùng phòng với anh là Draco, tự dưng anh có xúc động muốn hôn Merlin ngàn cái. (Arthur: Merlin là của riêng ta, cút. Merlin: o(////-////)o)

Lúc nãy anh còn rủa xả Draco bị sét đánh nữa chứ. A phi~, lần thứ hai Lucius muốn cắn đứt lưỡi của mình. Lại suy nghĩ tới việc anh chửi cha đỡ đầu, Lucius đỡ trán, lúc này anh chỉ muốn nói một câu – Cha đỡ đầu, cảm ơn người, con yêu người chết mất, chúc cha đỡ đầu mau chóng rước được Alan về làm mẹ đỡ đầu.

Hắc xì, hắc xì, hắc xì…

Hiện tại ở hai nơi, có hai người cùng ngửa mặt lên trời mà hắc xì ba cái, Voldemort vuốt mũi, chẳng lẽ bệnh rồi sao, chắc mai phải nhờ Alan làm chúc độc dược, cũng có thể nói chuyện với Alan một chút. (Dạ: Anh đừng không có tiền đồ như vây có được không hả, Voldy. Voldermort: Thế tại ai mà tới giờ ta vẫn chưa có được Alan hả???. Dạ: Tại tiểu Thiên… giờ là em ấy viết mà. Thiên: *phi thân bay về nơi xa.*).

Mà Alan đang điều chế một ít độc dược cảm mạo cho người nào đó quệt mũi một cái, suy nghĩ – Bị lây bệnh rồi sao. Sau đó người nào đó đang chế dược lại suy nghĩ – Voldy thích độc dược có vị gì nhỉ… Ừm, Bạc hà chắc sẽ tốt hơn….

Mà lúc Alan đang xoắn tít vì độc dược lại có hai người vô cùng bối rối đang đỏ mặt trong phòng tắm. Một là Draco, cậu đang tựa vào cửa mà mặt thì đỏ bừng như quả dâu đã chín,tay ôm áo ngủ hồi lâu, cậu lắc lắc đầu trấn định lại bình tĩnh tắm rửa.

Người còn lại là ai, chính là Harry đang ngâm mình trong bồn tắm gương mặt cậu chẳng khác nào quả cherry đỏ mọng, cả gương mặt cậu lúc này cũng đã rút xuống nước chỉ còn lộ hai mắt

Người còn lại là ai, chính là Harry đang ngâm mình trong bồn tắm gương mặt cậu chẳng khác nào quả cherry đỏ mọng, cả gương mặt cậu lúc này cũng đã rút xuống nước chỉ còn lộ hai mắt. Cậu đưa tay vỗ vỗ hai má một cái, ngâm mình một hồi đợi đến lúc mặt bớt đỏ, Harry mới dám mặc quần áo bước ra.

Severus lúc này đã sắp xếp hành lý của cả hai ngay ngắn đâu vào đó, thấy Harry bước ra, anh mới cầm áo ngủ của mình bước vào phòng tắm

Severus lúc này đã sắp xếp hành lý của cả hai ngay ngắn đâu vào đó, thấy Harry bước ra, anh mới cầm áo ngủ của mình bước vào phòng tắm.

Harry ngồi lên giường mình lau tóc cho khô, một thời gian trôi qua, Severus bước ra. Thấy Harry đang lau khô tóc, anh cũng bước tới giường lau tóc, bình thường người nào đó thường sử dụng thần chú khô ráo, nhưng bị ai kia biết được lập tức bác bỏ, nên mới có hiện tượng có hai người cùng lau tóc, tóc của Severus ngắn hơn của Harry nên nhanh chóng khô hơn, anh bước đến giúp Harry lau tóc, Harry cũng cười vui vẻ để anh giúp mình. Cố gắng bình tâm trái tim đang đập thình thịch.

Khi tóc đã khô, dự định đi ngủ sau một ngày mệt mỏi, Severus lúc này đánh bạo, hôn một cái chụt lên trán Harry. Harry bị bất ngờ ngơ ngác nhìn Severus, Severus lúc này mới cười nói. – “Hôn chúc ngủ ngon.” – Sau đó liền đi về giường mình đắp chăn nằm xuống, lúc ngủ còn không quên tắt đèn, mặc dù chính Severus tỏ vẻ không có gì nhưng có Merlin biết anh hồi hộp đến cỡ nào.

Mà Harry trong trạng thái ngơ ngác, đầu óc đình chỉ hoạt động cũng ngốc hồ hồ mà nằm xuống, gương mặt đã đỏ lên lần nữa vì nụ hôn chúc ngủ ngon ban nãy.Harry nghĩ với Severus đó là nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường, nhưng với cậu…Còn Severus vẫn vương vấn dư âm nụ hôn lúc nãy. Đêm nay lại có hai người mất ngủ.

Mà Hogwarts lúc này còn có một người mất ngủ khác…

Phòng hiệu trưởng.

Dumbledore ngồi ở bàn hiệu trưởng, ông ngửa mặt nhìn trần nhà, đôi mắt xanh sâu hun hút sau cặp kính bán nguyệt đang suy nghĩ gì đó mà vô thần, gương mặt già nua nhưng khiến người ta thân thiết bất giác lại thiếu đi nụ cười thường trực. Hôm nay, ông cảm nhận được, cảm nhận được luồng ma thuật quen thuộc đã rất lâu rồi ông mới gặp lại, ông biết là người kia đã đến đây. Không biết chính xác là ai, nhưng ông biết rõ người đó. Người từng làm tim ông rung động, cũng khiến tim ông đau đến vỡ tan. Gellert, anh lại xuất hiện để làm gì…Anh tìm gì ở Hogwarts này, hay anh đến để trả thù tôi…Người giam cầm anh suốt thời gian qua…

Dumbledore suy nghĩ cả đêm, đó là lần đầu tiên trong đời vị hiểu trưởng đáng kính đến món ngọt cũng không quan tâm, cứ thế mà ngẩn người.

Đêm nay là một đêm thật dài ở Hogwarts.