Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 2 - Chương 44: Xung đột – năm thứ hai bắt đầu




Bước lên xe lửa, nhóm học sinh vô cùng nhốn nháo, tiếng gọi nhau, tiếng nói chuyện,cộng với tiếng cú mèo kêu eng éc, tiếng ếch, hay tiếng mèo vang lên từng đợt, âm thanh phải nói vô cùng hỗn loạn, Severus nắm tay Harry bước đi trong toa tàu rất nhanh, nhìn bàn tay bị Severus nắm Harry mỉm cười tủm tỉm, nhưng rất nhanh nụ cười ấy không duy trì nổi.

“Lucifer, mày sẽ không vui vẻ bao lâu đâu.”

Âm thanh thiếu niên dù có cố gằn giọng vẫn lộ rõ sự non nớt chưa từng trải, Harry nhíu mày quay lại nhìn, Severus cũng bực mình tự hỏi – Tên chết tiệt nào dám nói chuyện với Harry của anh như vậy. Anh tự hỏi như thế rồi rất nhanh bị suy nghĩ của mình dọa sợ – Harry của anh sao.

Ai đây – Đó là câu hỏi đầu tiên khi Harry nhìn người ở phía sau mình. Harry nhíu mi tâm, người ngoài nhìn thấy sẽ nghĩ cậu đang lo lắng hay gì đó nhưng nếu có Draco và Alan ở đây sẽ biết, vì chỉ có Draco và Alan biết được một chuyện, chính là Harry chắc chắn không nhớ người kia là ai. Suy nghĩ suy nghĩ… Vẫn không nhớ ra.

“Cậu Adrew Hitt, nói chuyện nên lịch sự một chút.” – Severus cười lạnh nói.

Chậc, cuối cùng Harry cũng a một tiếng nhớ ra người này là ai.

“Prince, máu lai như mày câm miệng, hay từ lúc nào mà Prince của mày làm người hầu cho gia tộc Lucifer.”

Draco và Alan sau khi đưa cô nàng Lily đến toa tàu, trở lại vừa vặn nghe được câu này cũng đen mặt, nói thật sự khó nghe.

“Đây là cách hành xử của cậu sao, cậu là quý tộc mà nói chuyện chẳng khác nào một đứa lưu manh không được giáo dục.” – Harry cao giọng, muốn chết dám nói xấu Sev trước mặt cậu.

“Mày nói gì.” – Adrew tức giận hét, phong thái quý tộc gì nó đều vứt xuống sông. Ngay sau tiếng hét của nó thì vô số người tụ tập lại, mục đích chính là nhiều chuyện và xem trò vui.

“Tôi không nghĩ cậu kể cả nghe cũng không rõ đấy, cần tôi nhắc lại.” – Harry cười lạnh. – “Vậy tôi nói cho cậu nghe lại, cậu là quý tộc hay là lưu manh, một chút giáo dục cũng không có.”

Draco và Alan đứng một bên lắc đầu, bĩu môi – Hết chuyện rồi đi nói xấu Severus, đó là nghịch lân của Harry, lần này Adrew còn không bị chỉnh chết hay sao. Cái này gọi là tự chơi ngu không thể sống a~.

“Mày dám.” – Adrew nóng giận chỉ đũa phép về phía Harry, đôi mắt nó ánh lên ngọn lửa tức giận một cách triệt để, từ nhỏ Adrew đã được gia đình yêu thương, nuông chiều thành thói,nâng như trứng, hứng như hoa, phủng như ngọc, thế nào mà nó có thể chịu được sự sỉ nhục (theo suy nghĩ của nó) của Harry chứ. – “Mày chỉ là một thằng không cha không mẹ mà dám nói tao như thế.Dòng họ Lucifer nhà mày chỉ toàn những kẻ bỏ đi.” – Ngay sau đó là tiếng hít khí của nhóm người vây xem. Vài người còn nhíu mày hiển nhiên rất không hài lòng với câu nói của tên nhóc kia.

“Câm miệng.” – Severus quát lớn, tay nắm đũa phép của anh run run biểu lộ sự tức giận mạnh mẽ, mà Alan và Draco đang đứng sau lưng anh cũng mím môi, họ không nói gì, nhưng đôi mắt là những tia sắc lạnh. Tên nhóc này, tại sao dám nói như thế, một đứa trẻ được yêu chiều từ nhỏ như nó làm sao hiểu được cảm giác của Harry chứ.

“Vậy sao.” – Trái ngược với sự tức giận của ba người bên cạnh, Harry rất điềm nhiên. – “Tôi không cha, không mẹ, nhưng so với cậu, giáo dục của tôi còn tốt gấp trăm ngàn lần loại người có cha mẹ… như cậu.” – Sau đó đối mặt với gương mặt hết trắng lại đỏ của cậu nhóc đối diện, Harry mỉm cười nhẹ nhưng nơi đáy mắt lại là sự lạnh lùng quyết tuyệt. – “Thưa giáo sư Voldemort, em thật sự rất không hiểu đây chính là giáo dục của quý tộc Nhà Hitt.”

Theo tiếng nói của Harry, đám học trò giật mình nhìn lại, lúc này mới nhận ra sau lưng nhóm của Harry, Voldemort và Lucius đang lạnh mặt đứng phía sau, tại sao lạnh mặt, có hai lý do. Một tất nhiên là cậu nhóc tên là Adrew kia mắng người thương của hai người, dù sao cả Alan lẫn Draco đều là họ Lucifer, cho nên thương ai thương cả đường đi lối về, dù hướng công kích của tên kia nhắm vào Harry cũng thành công chọc vào hai tổ ong vò vẽ. Cái thứ hai là sao, chính là Gia tộc Hitt, một là bầy tôi trung thành của Voldemort một là quý tộc quan hệ tốt của Malfoy. Ai, cái đám quan hệ dây mơ rễ má này nhiều lúc khiến Harry nhức đầu vô cùng. Thật ra Harry đã nhận ra Voldemort và Lucius đứng phía sau nên mới không nói gì, muốn mắng cậu rất dễ, cậu có thể làm như không nghe thấy, nhưng nếu mắng gia tộc cậu, hay cha mẹ cậu. Thì đừng hòng cậu bỏ qua. Vì đó là những thứ Harry cậu trân trọng nhất.

Adrew sau khi nhìn thấy Voldemort và Lucius gương mặt nó lúc này… Ừm phải nói thế nào nhỉ, là một màu xám xanh như người chết, không còn tệ hơn ấy chứ. Nó cắn răng cúi đầu bỏ chạy, không nói được một lời xin lỗi, mà tất nhiên vì điều này mà khiến gia tộc của nó chật vật một thời gian,bởi vì nó vô cùng ‘may mắn’ chọc giận bốn gia tộc lớn nhất giới pháp thuật nước Anh, dĩ nhiên chuyện này là về sau.



“Harry.” – Severus đứng bên cạnh quan sát người trong lòng mình đang đứng tại đó, gương mặt không có biểu hiện gì, nhưng đôi mắt lại chứa một nỗi đau sâu sắc nhất, thân hình nhỏ bé đứng im lặng, dù đoàn tàu đã rời bến vẫn không khiến cậu quan tâm, năm người còn lại lúc này nhìn bóng dáng thiếu niên cảm giác rõ ràng một sự cô đơn vô hạn.

“Mình không sao, đi đến toa tàu thôi.” – Harry nhìn Severus mỉm cười, sau đó kéo tay đến toa tàu dành cho gia tộc.

Cậu càng cười càng khiến người ta cảm thấy, cậu đang bị tổn thương.



“Cậu nghĩ thế nào, James.” – Sirius ngồi trong toa tàu của gia tộc Potter với nhóm đạo tặc, tất nhiên náo loạn lúc nãy không thể loạt khỏi tai bọn nó.

“Không nghĩ gì..” – James phất tay, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ý rất rõ ràng muốn đứng ngoài cuộc nói chuyện này.

“Harry thật đáng thương.” – Remus buồn rầu nói.

Sirius thấy vậy liền dùng tay chà đạp mái tóc mềm mượt của Remus. Remus đáng thương dùng đôi mắt sói con sủng nước lên án hành động của Sirius, Sirius bất lực đành không biết làm sao, hạ xuống lực tay vỗ đầu Remus nhè nhẹ. Lúc này Remus mới hài lòng mỉm cười.

Peter rất vô tư mà tiếp tục tàn phá thức ăn vặt.

Mọi chuyện cứ thế mà kết thúc.

Trên bầu trời mây xanh nhẹ nhàng trôi lượn lờ, dưới mặt đất đoàn tàu đỏ đen lao vun vút trên đường ray xe lửa, ai cũng trôi theo suy nghĩ riêng mình, trạm dừng tiếp theo chính là nơi bắt đầu năm học thứ hai đầy những thứ kì lạ của họ.



Sảnh đường Hogwarts sau một thời gian trống vắng, lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt, khi nhóm học sinh bốn nhà chờ đợi nhóm học sinh năm nhất thì có một số lại nhìn lên bàn giáo sư, không thể trách tại sao bọn nó lại tò mò như vậy, đơn giản là vì vị trí giáo sư từ lúc nào đã có thêm ba người rất mới, mà ba người đều là tóc vàng mắt xanh, còn khá trẻ, điển trai, đám con gái lại nhìn về phía bàn của Voldemort và Alan, Alan vẫn mỉm cười ôn hòa như thế , mà Voldemort vẫn lạnh lùng như cũ, lại nhìn về ba người giáo sư trẻ tuổi khác, đám con gái hưng phấn bưng mặt gào thét trong lòng. – Thật nhiều người đẹp trai, thật hạnh phúc a~.

“Harry, mấy người giáo viên mới đó là…” Draco híp mắt mà nhìn về phía ba người ngồi rất nổi bật trên bàn giáo viên.

“Rất hiển nhiên, trong số ba người đó có người quen vĩ đại của chúng ta, nhưng tớ không biết là ai.” – Harry nhìn ba người đang ngồi tươi cười với học sinh, bắn ra hocmon tứ phía rất bó tay mà đỡ trán, cậu biết trong đó có một người là Gellert Grindelwald đang trà trộn để truy ‘vợ’. – “Nhưng Lucius tại sao anh lại ngồi ở đây.” – Harry rất không nể tình mà bắn pháo về phía thủ tịch năm thứ ba Lucius đang ngồi sát bên Draco, theo như cậu được biết thì thủ tịch sẽ không ngồi chỗ này.

“Khụ khụ, là cha à không… giáo sư Voldemort bảo tôi ngồi ở đây.” – Lucius rất cho rằng mình ‘vô tội’ mà bán đứng cha đỡ đầu của mình.

“Vậy sao.” – Harry xoay mặt nhìn về phía Voldemort tặng cho y một cái tươi cười phong xuân phơi phới, nhưng Voldemort lại cảm thấy một trận băng phong thổi qua. Run lên một cái.

“Rất lạnh à.” – Alan khó hiểu nhìn người bên cạnh mình đang run lên.

“Không….” – Voldemort lắc đầu, lần đầu tiên chúa tể như y bị dọa sợ nha, y sờ sờ cằm. – Rất thú vị nha.

Severus ngồi bên cạnh Harry buồn cười nhìn Harry ‘cảnh cáo’ chúa tể hắc ám vĩ đại, anh đưa tay sờ đầu Harry.

Harry cảm nhận được bàn tay quen thuộc quay đầu lại, Severus đã đẩy một ly nước cam cho cậu ý bảo – Uống đi.

Harry ngoan ngoãn cầm ly lên uống một ngụm.

Lucius đang uống trà rất quý tộc mà nhìn hai người đối diện đang ‘tình anh ý em’, lại nhìn về phía Draco ngồi bên cạnh mình đang cầm một quyển sách nhỏ, đẩy ly nước trái cây về phía Draco, thấy cậu xoay qua nhìn mình khó hiểu, đôi mắt mê người chớp một cái. Kìm nén bàn tay đang muốn như Severus sờ đầu Draco, Lucius làm một cái khẩu hình, chỉ có Draco nhìn thấy – Uống nước đi, rồi lại đọc tiếp.

Draco cúi đầu, tay cầm ly nước uống. Lucius hài lòng ngẩng đầu nhìn thẳng với vẻ quý tộc chuẩn mực, nếu như anh chịu khó nhìn lâu một chút sẽ thấy lỗ tai Draco đang từ từ nhiễm đỏ.

Alan trên bàn giáo viên nhìn một nhóm bốn người bên dưới đang trong trạng thái phấn hồng tình cảm bắn ra bốn phương tám hướng, dùng tay chống cằm, chậc chậc hai tiếng, trên mặt để đúng một hàng chữ,rảnh rỗi xem kịch vui. Lại nhìn một tách hồng trà nóng đang được người nào đó bí mật đẩy về phía mình, Alan nhướng mày, cầm tách hồng trà nhấp một ngụm – Hồng trà hôm nay, thật ngọt.



Cửa lớn ở đại sảnh mở ra, nhóm học sinh năm nhất với gương mặt trắng bệch vì bị các hồn ma ở Hogwarts dọa sợ bước vào trong.

Lát sau, một tiếng ca khàn khàn vang lên, mọi người trong sảnh đường như bị ai đó dùng búa đấm vào tai, nhóm năm nhất vì gần nón phân viện nhất nên lãnh đủ, nhóm bốn nhà gương mặt ai cũng cực kỳ ‘thối’.

Nhóm xà viện có vẻ tốt hơn một chút nhưng trừ trên năm thứ ba ra, mặt các học viên đều có cùng chung một biểu tình như ăn phải ruồi bọ, nhóm xà con năm hai nhìn vẻ mặt thủ tịch và phó thủ tịch nhà mình rất thản nhiên mà vô cùng thán phục, ma âm xuyên óc thế này mà các anh ấy rất…Ừ rất vô tư….

Haiz… Harry nhìn vẻ sùng bái của các bạn năm hai, rất vui khi người gặp họa, cậu có một tật xấu đó chính là chỉnh người, vậy nên Harry rất vô tư mà quên không nhắc các xà con ấy rằng – Các cậu là phù thủy đấy. Phù thủy có thứ gì tốt nhất, chính là phép thuật đấy.

Thế là đám rắn nhỏ nào đấy, rất xui xẻo mà đứng hứng cho trọn một bài hát…cực ‘hay’.



Bài hát kết thúc, giáo sư McGonagall bắt đầu gọi tên, báo hiệu năm thứ hai – Đã Bắt Đầu.