Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 2 - Chương 38: Nagini – ma cà rồng




“Coi kìa…”

Một phù thủy trưởng thành hét lên, từ lòng đất vô số, địa quỷ thú xuất hiện, chúng gầm gừ cố bao vây ba con phi long trên cao, miệng nhe răng, nước dãi chảy ròng ròng, đôi mắt nhìn chòng chọc về phía những người đang cưỡi trên rồng.

Thundery mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng chỉ có hai, chúng chỉ có thể lo một phía.

Địa quỷ thú lúc này gầm lên, một con phóng lên dùng móng vuốt đánh về phía người cưỡi trên hắc long (vì ba con rồng theo lệnh của Harry hơi hạ thấp xuống dưới cách mặt đất khoảng ba mét.).

Harry cúi xuống tránh né móng vuốt của địa quỷ thú, khuyên tai nhỏ trên tai tỏa sáng, một thanh kiếm màu đen tuyền hiện ra, phía trên kiếm khảm viên ngọc cầu vồng,thân kiếm tỏa ra hắc sắc kì ảo nhưng tà khí, cầm kiếm trong tay, Harry xoay người, kiếm bén nhọn cắt địa quỷ thú kia làm hai nửa, rơi xuống. Máu theo đó bắn tung tóe như những hạt huyết tuyết.

Vì mang mặt nạ che nửa trên gương mặt, nên một giọt máu từ trên mặt nạ chảy từ từ xuống má của Harry, máu đỏ chói mắt trái ngược với làn da trắng nõn không tỳ vết, gây nên hiệu ứng tương phản rõ ràng.

Draco cũng lấy kiếm của bản thân ra, là một thanh ngân kiếm, toàn thân phát sáng, kiếm khảm viên ngọc màu thủy lam. Còn kiếm của Alan lại là một thanh lục sắc, thân kiếm phát ra ánh sáng mờ ảo vô cùng.

“Giết….” – Harry nói gọn một từ, sau đó cả ba phóng người khỏi sủng vật của mình, lao xuống tàn sát địa quỷ thú, ba người kết hợp ăn ý, kiếm pháp(ứ biết từ này phương tây nói thế nào thôi thì ghi đỡ trung hóa vậy) tuyệt hảo, nhanh, gọn, độc(nhanh lẹ, gọn gàng, độc ác.). Trải qua quá nhiều cuộc chiến, Harry biết được nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, nếu ai đó nhìn thấy cậu lúc này có thể khiếp sợ, nhưng vậy thì sao, họ có trải qua những gì cậu trải qua? vậy nên… không ai có thể phán xét được cậu.

—Nếu như để Severus thấy cậu thế này, có phải anh sẽ sợ hãi cậu không? – Harry cười khổ nghĩ ngợi.

Khi Harry chém bay đầu một con địa quỷ thú, thì phía sau lại một con xông tới, vừa cúi đầu né, Draco đã xông qua, tay đặt trên lưng Harry làm điểm tựa phóng mình một cái, lưỡi kiếm ngân sắc xoẹt qua đầu Harry, sau đó chém địa quỷ thú kia làm hai.

“Cảm ơn nhá.” – Harry cười cười nhìn Draco, cậu ta nhún vai tỏ vẻ chả hề gì.

Trong lúc cả hai nói chuyện thì hai con địa quỷ thú tung chân xông về phía hai người, không biết Alan từ đâu xuất hiện chắn trước mặt họ, kiếm lục sắc trong tay y theo chuyển động của Alan, chém một vòng một trăm tám mươi độ, đưa hai địa quỷ thú về với merlin.

“Muốn nói gì thì đợi đánh xong, về rồi nói.” – Alan vừa chém một con địa quỷ thú tới gần vừa nói.

“Đã biết.” – Harry và Draco đồng loạt trả lời, tay kiếm xoay về sau giết thêm hai địa quỷ thú.

Bên này chém giết liên hồi, bên kia đám sủng vật cũng chơi đến vui sướng. Khi Candy lấy thịt đè ‘thú’ dùng thân ‘rồng’ màu xanh hết lăn rồi đè lên mấy con địa quỷ thú khiến chúng bẹp dí xuống đất cả người đơ ra không thể nhúc nhích, thì Hera tàn độc hơn nhiều, nó dùng móng vuốt sắc nhọn cào cấu, cắn xé địa quỷ thú nào dám tới gần thân thể vàng ngọc của nó. Sau đó, thân hình tuyết trắng ngân sắc đó bị máu địa quỷ thú bắn vào, nó gầm lên chói tai. Khán giả trên khán đài nghĩ nó tức giận vì chủ nhân bị địa quỷ thú bao vây, nhưng xin lỗi sự thật mất lòng.

{Ức huhuhu, chủ nhân nó làm bẩn Hera, hết đẹp rồi, có khi nào bị lây xấu không, oaoaoa…} – Hera vừa lau máu trên người vừa mếu máo.

Draco đỡ trán, Harry bó tay, Alan bất đắc dĩ, Hope khinh bỉ, King ngạc nhiên, Candy thì bơ luôn cho khỏe thân.

{Được rồi về tắm cho ngươi không có bị gì đâu.} – Hope biết Draco, Harry, Alan không thể nói chuyện với chúng lúc này nên lên tiếng trấn an, vừa nói vừa đạp lên đầu một con địa quỷ thú.

{Pepe tắm cho Hera hả?} – sau một thời gian chỉ dạy, King đáng yêu cũng đã nói được Vạn Linh Ngữ, nó vừa quấn chết một con địa quỷ thú vừa tròn mắt nhìn Hope.

{Không phải ta, mà là Draco.} – Hope liếc King trắng mắt.

{Ồ. Ra vậy.} – King gật gật đầu, tiếp tục vồ về phía địa quỷ thú.



Harry vẫn tiếp tục giết địa quỷ thú, sau lưng cậu hơn mười con địa quỷ thú tấn công, Harry híp mắt dự định xoay người lại thì một sắc đỏ rực từ trên bay xuống, nó dẫm đạp hết lũ địa quỷ thú dưới chân. Khi Harry trấn định lại, nhìn kỹ mới thấy đó là một con hỏa long, mà trên người hỏa long này còn có một người đang ngồi, người đó phóng ác chú về phía một con địa quỷ thú, rồi bước xuống đứng trước mặt Harry. Harry nhìn lập tức biết là ai, Voldemort.

“Ngài là…” – Harry lên tiếng hỏi, đã giả dạng phải giả tới cùng. Cậu dùng tiếng đức hỏi.

“Tôi là Voldemort, đến giúp các cậu.” – Voldemort vừa thong thả phóng thần chú vừa trả lời. – “Chúng tôi cũng là phù thủy đâu thể để ba người các cậu một mình giúp chứ.” – nói xong câu này Voldemort nhìn qua hỏa long bên cạnh. – [Nagini, đi qua kia bảo vệ màn chắn.]

Hỏa long vâng lời đập cánh bay về phía khán đài. Harry nghe Voldemort dùng xà ngữ tê tê nói chuyện với Nagini, trong lòng ngạc nhiên, trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, con hỏa long đó là Nagini, không lẽ hiệu ứng cánh bướm chơi tới vậy hả, từ một con xà trở thành con rồng, cái này không phải thay đổi nhỏ bình thường rồi, vậy mà Voldemort thời đại này còn bình tĩnh đi bảo vệ người khác, thiệt đáng quý ha.

Harry nhớ lại lời Voldemort nói lúc nãy, suy nghĩ một chút dùng thần chú phóng to thanh âm của mình – “Các vị, ở đây nếu ai biết thần chú hắc ám nào, cứ việc phóng về phía các địa quỷ thú gần đó, màn chắn giúp người ở trong màn có thể phóng thần chú ra ngoài, mà ngăn chặn mọi đòn đánh từ ngoài vào trong. Điểm yếu của Địa quỷ thú là ở trái tim bên phải và đầu của chúng.Nếu ai có thể giúp đỡ, tôi xin vô cùng cảm kích.”

Âm thanh của Harry lúc này rất nhu hòa, cương quyết lại đáng tin cậy, làm người khác tự dưng muốn tin tưởng, một số phù thủy trưởng thành lập tức phóng thần chú có sức sát thương về phía địa quỷ thú bên ngoài, từ Diffindo đến Crucio.

Trong hắc ám, có một người hé rộ đôi răng nanh đỏ tươi quan sát toàn cảnh sân vận động qua một tấm gương, hắn mỉm cười tà mị, thủ thỉ đủ nghe. – “Chuẩn bị hành động.”



Trong phút chốc như cảm nhận gì đó, Harry dừng tay, buông lỏng kiếm quan sát xung quanh, Draco bên cạnh thấy vậy liền hỏi. – “Có chuyện gì à.”

“Ừ.. có gì đó rất lạ…” – Harry nhắm mắt lại cảm nhận, trong không khí, một mùi hương tanh nồng, cùng hắc ám như đang bao quanh cả sân vận động. – “Có chuyện rồi. Yểm trợ mình.”

Nghe Harry nói, Draco gật đầu hiểu ý. Alan cũng nhận thấy sự khác lạ của Harry, lập tức đi qua hỗ trợ, Voldemort ở một phía cũng lùi về bên cạnh Harry. Đám sủng vật cũng lập tức theo tới hỗ trợ.

“Tôi cần thời gian tìm ra cái gì đang diễn ra, ba người hãy yểm trợ cho tôi.” – Harry nói nhận được cái gật đầu từ ba người, cậu nhắm mắt dùng tâm quan sát xung quanh, sức mạnh của cậu phân ra bốn phương tám hướng len lỏi từng ngóc ngách mà xem xét,đây là một sức mạnh kín không ai biết được cả. Cảm nhận được trên khán đài, ngoài phù thủy, còn có sức mạnh hắc ám khác, nhưng lại không rõ thế nào. Chết tiệt. Harry khẽ mắng.

Dư quang chợt lóe, trong đầu Harry hiện cái gì đó, cậu cười lạnh, lấy từ trong túi không gian ra một hạt giống. Đây vốn là hạt giống của Thánh thú cho cậu, sinh vật hắc ám dù ở đâu cũng có thể tìm ra.

“Woody…” – Harry gọi khẽ, sợi dây chuyền trên cỗ phát ra ánh sáng màu lục bảo xinh đẹp, từ trong mặt dây chuyền, dường như có một luồng khí phát ra, nó dần dần thành hình, biến thành một tiên nữ,cả cơ thể, tóc là hai màu trắng và lục, cô như nữ thần hi lạp cổ đại xinh đẹp, trên đầu là một vòng nguyệt quế, tóc cô nếu nhìn rõ sẽ thấy đó là lá mây rũ xuống, thấy rất rõ dây leo và lá cây trên đó, nhưng cô rất xinh đẹp, đặt biệt là đôi mắt như sao trời. Cô vòng tay ôm cổ Harry mỉm cười hiền từ như một người mẹ, Woody là có một phần linh hồn của nữ hoàng rừng xanh, nàng ta yêu quý mọi thứ như con mình, nên Woody cũng có tình cảm mẫu tử rất rõ ràng, Woody dịu dàng vô cùng, chỉ tiếc là hơi khiết phích, dùng sức mạnh lau đi vết máu trên mặt ‘con trai’ yêu quý của mình, hiền hậu nhìn Harry, ý hỏi Harry có việc gì. Harry đưa hạt giống trên tay ra mỉm cười.– “Giúp con tìm chúng nhé, Woody.”

Woody cười, yêu thương gật đầu, sau đó nhập vào hạt giống trên tay cậu, ai nấy nhìn mà không chớp mắt, Harry đặt hạt giống xuống đất. Hạt giống lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy mà tăng trưởng, nó phân ra hàng trăm nhánh, dây leo theo hướng nhất định mà xông thẳng về phía khán đài, sau khi không kịp để ai phản ứng, nó đã len lỏi từng người, rồi bắt trói một người im lặng ngồi đó. Rồi lập tức kéo người đó ra ngoài. Khi vừa ra ngoài màn chắn, dây leo kia không hề ngại ngần mà quăng người kia xuống như quăng một vật ghê tởm, tiếp theo là thêm vài trăm người nữa.

Khán đài kích động, vài người không biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu chất vấn. Sau đó lại có người bị kéo ra, la hét nói rằng Harry chính là ác ma muốn dùng họ làm đồ tế. đủ loại la hét, khiến người trên khán đài cũng giận dữ. Vài người còn cố kéo người lại khi dây leo trói họ. Nhưng hiển nhiên không thành công.vài người còn định phóng ác chú về phía họ, nhưng nhìn thấy đôi mắt sắt lạnh của Voldemort cùng các sủng vật bắn qua, ai nấy đều vô thức lùi lại.

Đến khi người cuối cùng được đưa ra. Harry lúc này nhìn bọn chúng, như chúa tể trên cao nhìn những kẻ phạm tội.

“Đừng giả vờ nữa, tất cả không phải đã bị quăng ra đây hết rồi sao, mà khi đã ra đây thì không hại người được nữa đâu.” – Harry cười lạnh nói, âm thanh được phóng đại nhiều lần, làm tất cả lúc này giật mình nhìn đám người dưới sàn đấu, địa quỷ thú xung quanh nhìn chúng không biết vì sao tất cả đều lùi ra sau. Chứng tỏ… Địa quỷ thú cũng sợ những kẻ đó.

“Ngươi giỏi lắm, thằng nhóc chết tiệt.” – Một người cười khằng khặc cất tiếng. Hắn đứng lên, lột mặt nạ trên mặt ra. Lộ ra gương mặt trắng như tượng thạch cao, ngũ quan hoàn mỹ, mắt đỏ như máu, quầng thâm dưới mắt rất rõ, răng nanh ẩn hiện như có như không.

Có người dẫn đầu, mấy trăm kẻ khác cũng đứng dậy làm theo, mặt nạ vừa mất tất cả đều là mỹ nam mỹ nữ, nhưng tất cả đều là những thứ nguy hiểm không thể lường.

Chúng nhe răng nanh sắt nhọn, miệng đỏ như máu, gân xanh hiện lên một lúc thêm rõ ràng. Khán giả trên khán đài vô thức nuốt nước bọt, đây là loại quái vật gì.

“Ma cà rồng…” – Harry nhẹ giọng nói, trong gió âm thanh càng thêm lạnh lùng xa cách.