Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 2 - Chương 36: Quidditch thế giới




Khi Harry,Draco, và Alan đến nơi diễn ra trận Quidditch thế giới tại Đức, thì vô số lều của các quý tộc đã được dựng lên, đủ hình dạng, đủ màu sắc, đủ kiểu trang trí làm người ta chói mắt.

Dưới chân ba người là hai con mèo cộng với một con hồ ly đang hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải. Gia tinh của gia tộc Lucifer sáng sớm đã đến và dựng liều ở vị trí khá đẹp, gần một hồ nước.

“Harry.”

Nhìn qua, Severus cùng Lucius đang đi đến, sau lưng hai người còn là gương mặt cười như không cười của Voldemort. Alan nhướng mày. Harry nói nhỏ – “Bộ giáo sư Voldemort đang theo đuổi anh hả Alan…ai nha~”

Alan cốc nhẹ đầu Harry.

Severus đến gần Harry – “Cậu vừa đến à, Harry.”

“Ừ, các cậu đến lâu chưa.” – Harry cười nói, liếc nhìn về phía Lucius, anh ta đang nhìn Draco, mà Draco thì đang ngồi chồm hổm vuốt ve Hera. Harry nhướng mày – A..cái này lạ nha.

“Mới đến thôi, có muốn đến lều của nhà mình chơi không?” – Severus lên tiếng mời.

“Ừ được thôi.” – Nghĩ nghĩ gì đó, hỏi hai người bên cạnh. – “Đi không Draco, Alan.”

“Ờ…” – Hai người trả lời.

Thế là nhóm sáu người hình thành.



Đi ngang những cái lều đầy màu sắc, nhiều người ồn ào la hét cùng dành lấy nước các loại. Rất đông người, lúc này cũng biết được Cúp Quidditch khiến người giới phù thủy yêu thích đến cỡ nào,cả sáu người đều tự yếm cho bản thân thần chú xem nhẹ, nếu không nhóm sáu người nổi bật thế này khó mà khiến người ta bỏ qua.

Lều gia tộc Prince lấy màu xanh làm chủ đạo, hoa văn đương nhiên là thảo dược mà bên cạnh là lều của gia tộc Malfoy, màu trắng tao nhã không chói mắt.

Trước hai lều là một bàn trà và điểm tâm, Abraxas, Kullever, Eileen, Tobias đang ngồi uống trà trưa.

“Cha mẹ,ông ngoại, ngài Malfoy.” – Severus nắm tay Harry bước đến lên tiếng.

“A, Sev.” – Eileen nhìn thấy con trai thì mỉm cười, lại nhìn con trai đang nắm tay một người, nhìn lại bà càng cười vui vẻ. – “Harry, cháu đây rồi.”

“Chào dì Eileen.” – Harry mỉm cười nói.

“Ngoan. Mau đến đây dùng trà chiều với cô nào.” – Eileen đứng dậy ‘cướp’ lấy Harry từ tay con trai mình kéo cậu ngồi gần mình. Eileen sau khi đọc bài báo, lại hỏi chuyện từ Severus, cô cảm thấy cực thích Harry. Muốn yêu thương cậu như là con mình vậy.

Sau khi gia tinh lấy thêm ghế ra thì bữa trà chiều hôm nay càng thêm đông vui.



Tiễn Harry về lều, Severus không quên nhắc nhở, buổi tối cùng đi xem cúp Quidditch.

Lều gia tộc Lucifer lấy màu xanh ngọc làm màu chính, bên trong là ba màu lục bảo, lam thủy, và tử ngọc làm nền giữa mùa hè nóng bức khiến người ta dịu mắt. Bên trong lều rất rộng, một phòng khách và ba phòng ngủ, ba phòng ngủ cũng có nhà tắm riêng, đơn giản mà thoải mái.

Lều gia tộc Lucifer lúc nào cũng có bùa cách âm, bùa xem nhẹ bao phủ nên nếu bàn việc ở đây không sợ ai nghe lén.

“Harry, tối nay bọn chúng sẽ đến.” – Alan ngồi ở sô pha phòng khách nhìn Harry hỏi.

“Ừ, đã xác định rồi.” – Harry trầm tư nói, chuyện của cậu Alan và Draco cũng đã biết dù không rõ ràng nhưng họ là Lucifer, họ tin nhau vô điều kiện. Có lẽ đây là may mắn của cậu, tiền kiếp bị bỏ rơi nên lúc này có thêm nhiều người tin tưởng.

“Thế cậu có kế hoạch chưa?” – Hiếm khi hôm nay Draco không đọc sách mà nghiêm túc.

“Rồi.”

Nói xong kế hoạch với Alan và Draco, Harry đưa hai người mỗi người một viên đá màu tím – “Đây là bản sao của Mirrorry đến giờ thì dẫm lên nó. Nhớ kỹ chỉ có hai giờ thôi.”



Buổi tối.

Sau khi tập hợp với gia đình Severus và Lucius, cả nhóm người đi vào cánh rừng, trên con đường mòn được chiếu sáng bằng những ngọn đèn lồng. Họ có thể nghe âm thanh của hàng ngàn người đang di chuyển chung quanh, nào tiếng cười nói, tiếng vỗ vai, bắt tay, và cả tiếng hát. Không khí náo nức như điên truyền lan khắp nơi. Họ đi xuyên qua cánh rừng khoảng hai mươi phút, người lớn hàn huyên với nhau vài câu, bốn đứa nhỏ thì trò chuyện về bài tập hè, nghiêm túc nhưng hòa hợp, cho đến khi đến được bên kia cánh rừng và nhận thấy mình đang đứng trong bóng phủ của một sân vận động siêu vĩ đại. Mặc dù Harry chỉ thấy được một phần của những bức tường vàng hùng vĩ vây quanh sân vận động, cậu cũng dám chắc bên trong sân vận động đủ rộng để cất cỡ mười cái quảng trường.

“Một trăm ngàn chỗ ngồi! Một lực lượng năm trăm phù thủy công tác ở Bộ Pháp Thuật mỗi nước đều đã làm ròng rã cả năm trời để xây dựng cái sân vận động này. Mỗi tấc ở đây đều được ếm bùa đuổi Muggle. Nghe ông mình nói, nếu có Muggle nào đến đây cũng sẽ nhớ việc họ cần làm và trở về.” – Severus trầm tư nói.

“Phép thuật, thần kỳ quá phải không?” – Harry hớn hở cùng Severus nói.

Severus cũng mỉm cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ba người nhà Prince thấy cảnh này thì cũng vui vẻ vô cùng, dù sao có người nguyện ý cùng Severus làm bạn và khiến cậu vui vẻ như vậy luôn là việc đáng mừng nhất.

Khi đến cổng, một người dùng tiếng Anh bước ra đón họ. Nhanh chóng dẫn họ bước đến chỗ ngồi danh dự. Khi biết Harry, Draco, Alan là người gia tộc Lucifer người đàn ông kia liền nghiêm túc cúi chào, ai nấy trừ ba người Lucifer ra đều ngạc nhiên, hỏi ra mới biết, các công trình của HL cũng được xây dựng và khiến giới phù thủy Đức vô cùng chào đón.

Cầu thang đi vào sân vận động được trải thảm màu tím sẫm. Nơi họ đi vào là khu dành cho các nhà quý tộc nên người không đông, không cần chen lấn, ghế sơn hoàng kim khá là chói mắt, mà ghế của ba gia tộc cũng là ở vị trí nhìn thấy sân vận động một cách rõ ràng nhất.

Một trăm ngàn phù thủy và pháp sư đang đi tới chỗ ngồi của họ, những chỗ ngồi này nhô lên cao chung quanh một sân đấu hình bầu dục. Mọi thứ tràn ngập trong một loại ánh sáng vàng óng huyền ảo, ánh sáng đỏ dường như tỏa ra từ chính cái sân vận động này. Từ vị trí trên cao, Harry thấy sân đấu thật phẳng phiu và mượt mà. Ở mỗi đầu sân đấu đều có ba cột gôn bằng vàng, cao mười sáu thước rưỡi.

“Harry.” – tiếng gọi kinh hỷ làm Harry quay đầu lại, nhìn thấy mái tóc màu nâu của người đang gọi cậu.

“Lupin.” – Trước mặt Harry là Remus Lupin cùng với đám nhóc Potter và người nhà của nó. – “Chào cậu, Lupin.” – Harry mỉm cười đáp lại tiếng gọi của Remus.

“Chào cậu.” – Remus ngồi xuống bên cạnh Sirius và James, gương mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ bừng.

Severus hừ lạnh một tiếng kéo tay áo Harry.

Harry bất đắc dĩ gật đầu xem như chào hỏi với nhóm người phía sau, rồi xoay đầu về phía trước.

Quidditch thế giới bắt đầu.

….

“Sonorus!” ( Âm vang! )

Bagman bước lên bục cao, lấy đũa phép ếm thần chú vào mình. Và rồi ông bắt đầu nói, át cả tiếng gầm vang rung trời chuyển đất phát ra từ cái sân vận động chật kín phù thủy và pháp sư. Giọng của Bagman vang vọng bên trên tiếng hò reo của đám đông, dội lên từ mọi góc của các khán đài.

“Thưa các quý bà và quý ông… Xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới !”

Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. Sự huyên náo lại càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc quốc thiều cùng vang lên, âm thanh xuôi ngược đối nhau.

“Và bây giờ, không cần vòng vo tam quốc nữa, cho phép tôi giới thiệu Các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Bungari!”

Từ bên phải của khán đài, nơi đã được ngồi kín bởi những cổ động viên khoác áo đỏ tươi, vang lên tiếng hò reo cổ vũ như sấm rền.

Hàng trăm Veela bước ra, Veela giống người nhưng không phải là người, xinh đẹp gấp vạn lần những gì người ta được biết.làn da trông như ánh trăng chiếu sáng mượt mà, hay mái tóc bạch kim bay phất phơ đằng sau họ khi không có chút gió nào… Khi âm nhạc trỗi lên, vũ đạo của Veela cũng bắt đầu, là kỳ diệu quyến rũ đến gần như tất cả chúng sinh nam, nguyên nhân khiến chúng thực hiện hành động kỳ lạ để đến gần họ.

Nhìn đám đàn ông đang được người nhà kéo lại, cũng như đằng sau cậu có bốn tên đang được ông Charlus kéo lại. Harry nhìn qua Severus vẫn bình tĩnh ngồi bên, xem ra bên cạnh cậu không ai bị quyến rũ nhỉ.

Severus nhìn vẽ mặt bất đắc dĩ của Harry, phân vân không biết có nên nói – So với Veela cậu còn đẹp hơn. Suy nghĩ một lát vẫn quyết định im lặng.

Âm nhạc ngừng. Vô số đàn ông thiếu niên đã đứng bên thành chắn, vài người còn muốn lao về trước.

Tiếng kêu la tức giận, tiếng ai oán vang lên khắp sân vận động. Đám đông chẳng muốn các Veela bỏ đi chút nào hết.

“Và bây giờ, xin quý vị vui lòng giơ đũa phép của quý vị lên không trung. Mời các linh vật của đội tuyển quốc gia Iceland trình diễn!”

Tiếp liền theo đó, dường như có một sao chổi vĩ đại màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay một vòng quanh sân vận động rồi chẻ ra thành hai sao chổi nhỏ hơn, mỗi cái quét mạnh về phía các cột gôn ở hai đầu sân đấu. Một cầu vồng thình lình bắc ngang qua sân , nối hai quả cầu ánh sáng với nhau. Đám đông xuýt xoa hết Ô đến A như thể đang chiêm ngưỡng lễ đốt pháo hoa vậy. Bây giờ cầu vồng đã mờ đi, hai trái cầu sáng của hai sao chổi hợp lại thành một, lớn dần; chúng hình thành một cái vòm ba lá lung linh, và cái vòm này dâng cao lên trên bầu trời xong bay vút qua các khán đài. Từ cái vòm xanh biếc ấy dường như đang rơi xuống một cái gì đó giống như một cơn mưa vàng óng ánh…

Khi cái vòm ba lá bay qua khán đài danh dự, những đồng vàng trút xuống như mưa rào, dội vào đầu khán giả và ghế ngồi của họ.

Liếc nhìn lên cái vòm ba lá, Harry nhận ra cái đó thực ra được hình thành bởi hàng ngàn con người râu rậm tí hon, mặc áo vét đỏ và mỗi người cầm một ngọn đèn cũng tí hon màu vàng kim hoặc xanh lá.

“Và bây giờ, thưa quí bà và thưa quí ông, xin nồng nhiệt chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Bungari! Và đây! Dimitrov!”

Một người mặc áo đỏ tươi, cưỡi chổi thần, di chuyển nhanh đến nỗi chỉ thấy xẹt một cái đã từ cổng ra vào xa tuốt bên dưới phóng vút vào sân đấu. Cổ động viên của đội Bungari bùng lên tràng vỗ tay điên cuồng.

“Và bây giờ, xin chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Iceland!” – Ông Bagman tiếp tục gào.

Bảy cái bóng mờ xanh lá xẹt vào sân vận động. Cậu thấy chữ “HL “trên mỗi cây chổi thần mà các cầu thủ cỡi, và nhìn thấy tên của họ, thêu bằng chỉ bạc trên lưng áo.

Khi trọng tài mang cái hòm gỗ bên trên là chữ HL to lớn, thì không hiểu sao người nhà Potter, Prince, Malfoy đều không tiếng động nhìn về phía Harry, bị nhìn như vậy Harry chỉ còn biết cười gượng, gãi mũi.

Trận đấu bắt đầu.

Tốc độ của các cầu thủ thiệt tình không thể tin nổi. Các truy thủ quẳng trái Quaffle vào nhau nhanh đến nỗi ông Bagman chỉ có đủ thời gian để hét lên tên của họ mà thôi.

Khi trận đấu đang diễn ra kịch liệt, Harry cảm nhận cái gì đó. Cậu nói với Severus rằng mình đi vệ sinh, Severus gật gật đầu, hỏi là có cần mình đi theo không, Harry mỉm cười nói rất nhanh sẽ trở lại.



Khi ‘Harry’ trở lại, thì đến phiên Draco và Alan rời đi. Chừng mười lăm phút sau cả hai người đều trở lại. Nhưng không ai biết, người trở lại không phải là họ.



“Thế nào rồi, Harry.” – Draco cùng Alan độn thổ về đến Lều Lucifer đã thấy Harry đang cầm hai lọ độc dược.

“Bọn chúng đến rồi, khá đông, còn đang mở vòng phong ấn nữa. Nhưng có lẽ chúng muốn tấn công từ sân đấu.” – Harry thay quần áo, cầm lọ độc dược đưa cho Draco và Alan.

Khi Alan uống xong thì cơ thể anh thay đổi thành người khác. Còn Draco thì lớn hơn, Harry cũng vậy. Thuốc đa dịch và Dược tăng tuổi.

Nhìn Hope và King dưới chân, Harry mỉm cười.

“Sắp có việc cần bọn mi giúp rồi.”