Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 1 - Chương 8: Hành trình hogwarts




Sân ga 9 ¾ hôm nay đông đúc hơn ngày thường rất nhiều, đâu cũng từng tốp học sinh đẩy xe hành lý lớn cùng với cú mèo đủ màu sắc các loại.

Nhưng nổi bật trong đám đông ấy là ba người, hai thiếu niên và một người đàn ông trẻ tuổi, hàng trăm đôi mắt chú mục vào họ.

Nhưng để mặc hết thảy họ nhanh chóng bước đi, nhắm thẳng nơi giao nhau của sân ga 9 và 10. Cả ba người nhanh chóng cho mình một thần chú xem nhẹ, lẫn lộn. Bước thật nhanh đi vào nhà ga.

Bóng tối bất ngờ ập đến rồi lại biến mất thật nhanh, một toa tàu lửa nổi bật hai màu đen trắng xuất hiện trước mặt họ.

Mang hành lý lên tàu, đến toa tàu dành cho gia tộc, ếm thêm vài thần chú ảo ảnh, xem nhẹ lên bên ngoài toa tàu, lúc này cả ba mới ngồi xuống.

Harry ôm lấy sủng vật Hope đã biến thành một con hồ ly chín đuôi nhỏ màu ngân bạc, còn Draco lại ôm lấy một con mèo con màu trắng chính là cô nàng xinh đẹp Hera . Moon và Hedwig thì theo lời Harry đã bay tới trường trước.

“Alan, anh đến Hogwarts làm giáo sư thật à.” Draco nhìn người đang ngồi đối diện hỏi.

“Ừm, thư nhận chức anh cũng nhận rồi còn đâu.” Người tên là Alan lấy xuống một quyển sách rồi trả lời.

Hỏi tại sao lại có cái người Alan này à, khụ khụ.. phải nói về nữa tháng trước khi nhập học.

Ngày hôm đó, khi Harry và Draco đang đọc sách thì một người xuất hiện bất ngờ tại đại sảnh, Harry và Draco theo bản năng mà rút đũa phép ra. William trên bức tranh nhanh chóng ngăn lại.

“Dừng, Người quen đó!!!”

Harry khó hiểu nhìn cha mình rồi nhướng mày ý hỏi – Có chuyện gì cha mau giải thích.

William giật giật khóe miệng nhìn thằng con trai đang nhướng mày với mình – Con phản rồi Harry.

“Khụ khụ..” William ho khan tằng hắng vài tiếng mới nói tiếp. “ Đây là Alan Apollo Lucifer, là quản gia, một thành viên của gia tộc.”

Harry và Draco giật giật khóe miệng nhìn người cha đang thao thao bất tuyệt – Cha đến khi nào mới dừng lấy tên mấy ông thần vô tên của họ.

“Cậu ấy trước đây do cha nhận nuôi, Sau đó qua Đức học, rồi khi cha mất thì đi học tập khắp nơi. Năm nay hai mươi lăm tuổi rồi, năm nay giáo sư bên Hogwarts hình như bị thiếu giáo sư độc dược nên Dumbledore gửi thư mời cậu ấy về làm giáo sư. Nên năm nay cậu ấy là giáo sư của tụi con, xem cậu ấy là anh trai nha.”

“Chào các em, hân hạnh được làm quen.” Alan cười ôn hòa đi đến trước mặt Harry và Draco.

Harry cùng Draco cũng nhanh chóng làm quen với Alan.

Alan có gương mặt khá phương đông, tóc đen dài được cột lại, mắt phượng đen như lưu ly, làn da trắng như mặt trăng tròn không tỳ vết, dáng người cao gầy nhưng không mảnh mai, Alan có vẻ đẹp tinh xảo kỳ lạ, không tuyệt mỹ như Harry, không kinh người như Draco mà là vẻ đẹp tinh xảo của á và âu kết hợp hài hòa.

Alan có tính cách ôn hòa, nhã nhặn, phong thái quý tộc, môi hay có một nụ cười lịch thiệp như gió xuân. Harry nghĩ Hogwarts năm nay ngoài Voldemort thì có thêm một người được hâm mộ rồi a.

Trình độ độc dược của Alan rất cao, có thể sánh với Harry lúc này. Draco nhún nhún vai nói. Hogwarts kỳ này được lợi rồi.

Ngày đi, William dặn dò rất nhiều cho đến khi cả ba người biến mất, William thở dài.

“Anh à, Harry sẽ không sao thật chứ, năm nay…” Alina nói đến phân nữa thì bỏ lửng, gương mặt xinh đẹp lo lắng.

“Anh không biết..Mong là nó vượt qua.”



Xe lửa Hogwarts bắt đầu lăn bánh, tiếng xình xịch của tàu vang lên từng lần, Harry lúc này đang vừa vuốt ve Hope vừa đọc một quyển sách dày cộm nói về các ma pháp hắc ám mua được ở hẻm Knockturn, Còn Draco thì xem một quyển sách về rồng, Alan thì xem một quyển về độc dược, ba quyển sách lơ lửng giữa không trung vừa với tầm mắt ba người, giữa toa tàu im lặng chỉ có tiếng âm thanh lật sách.

Lát sau, bên ngoài ồn ào, cả ba người bên trong nghe loáng thoáng rằng, Potter đánh nhau với Prince, Harry dời mắt nhíu mi, rồi lắc đầu tiếp tục xem sách. Severus bây giờ cũng không phải như trước cũng không bị ăn hiếp được.

Bên ngoài một cơn mưa nhỏ lất phất từng hạt rơi, bên trong xe lửa từng người đều có một suy nghĩ riêng.

Xe lửa dừng, mưa cũng dừng. Alan nói vài câu với Harry và Draco rồi đến phòng hiệu trưởng, nhìn Alan đi, Harry cảm thán không ngờ giáo sư Horace Slughorn bận việc phải nghỉ dạy học, hình như từ lúc cha và mẹ xuất hiện thì mọi thứ thay đổi rồi. Cái này Muggle có câu nói chính là “Hiệu ứng bươm bướm”.

Harry cùng Draco xuống xe lửa, vì mưa tạnh nhưng vẫn lất phất hạt, họ đành trùm mũ lên, dù sao cả hai cũng không muốn quá nổi bật.

Một người to lớn đang cầm đèn đứng đợi họ, là Rubeus Hagrid.

Hogwarts là một tòa lâu đài huyền bí cổ xưa với bảy tầng lầu, nằm trên một vùng đất hoang sơ hùng vĩ.

Ngôi trường được phù phép để ngăn chặn việc đột nhập bằng độn thổ, chổi bay. Đầu năm học, các học sinh sẽ được đón tiếp ngay khi vừa rời khỏi ga và dẫn vào trường mà không thông qua các phương tiện trên (học sinh năm nhất thì đi bằng thuyền, từ năm thứ hai trở lên thì đi bằng xe do Vong mã kéo). Trong <Hogwarts một lịch sử> có giải thích cách thức trường cũng được che giấu khỏi dân Muggle bằng việc ngụy tạo hình ảnh một căn nhà đổ nát (nguy hiểm! tránh đến gần…) và được ếm bùa bất khả dựng đồ án (không thể vẽ được lên bản đồ). Mọi thứ đồ công nghệ cao và điện tử của Muggle cũng mất tác dụng nơi đây.

Cùng thuyển với Harry và Draco lại là Lily Evans và Severus Snape nhưng do hai người trùm mũ nên không bị nhận ra.

Khi Hagrid đưa đám học sinh năm nhất tới một cánh cửa màu đen to lớn, gõ cửa ba cái. Một người phụ nữ búi tóc mặc áo choàng màu xanh bước ra thì Hagrid mới đi mất.

Bà dùng gương mặt nghiêm khắc nhìn các học sinh một lần, người phụ nữ này chính là giáo sư Minerva McGonagall.

Cánh cửa mở ra, mọi người bước vào và cũng mở ra một thế giới mới.