Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh

Quyển 1 - Chương 19: Làm quen – chuyện xưa




“Harry, sao vậy?”

Draco nhìn sắc mặt của người đang nằm, hôm nay vừa sáng Harry đã dùng gương hai mặt liên lạc cho Draco bảo cậu ta đến phòng cần thiết.

Khi Draco đến thì đã thấy Harry sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường ở phòng cần thiết, Draco chạy đến lo lắng nhìn người bạn thân.

“Hôm nay tớ không đi học được, cậu mang Mirrory(Tinh linh gương) đi học đi còn huấn luyện Quidditch thì xin phép dùm mình, cậu biết thần kinh vận động của Mirrory tỷ lệ nghịch với sức mạnh của nó mà.” – Harry thở dài nói.

“Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.” – Draco nói nhìn Mirrory bên cạnh.

Phải nói là Mirrory từ dáng đứng đến dáng đi, cử chỉ, tất tần tật đều giống Harry như khuôn đúc chỉ là hệ thần kinh vận động của nó không như vậy.

“Mir, nhớ ngoan ngoãn.” – Harry nhìn Mirrory nhẹ nhàng nói. Mirrory gật đầu tỏ ý hiểu rõ.

Sau khi Draco và Mirrory đi rồi, Harry cùng mệt nhọc chìm vào giấc ngủ, thức cả đêm cộng thêm thể lực tiêu hao quá độ khiến Harry ngủ rất nhanh, rất say.

Khi Harry tỉnh lại lần nữa thì trời đã ngả về chiều, tại bàn gần đó vẫn còn một phần ăn được ếm thần chú giữ ấm, Harry biết là do Draco mang đến cho cậu, cảm động ăn một chút thức ăn, Harry vẫn biết ai đối tốt thật lòng với mình.

Mở gương hai mặt ra, nhắn lại với Draco rằng mình có việc phải vắng mặt vài ngày, bảo Draco rằng không cần tìm và đừng lo lắng cho bản thân, Harry cất gương hai mặt vào. Cậu bước đến một mặt tường trong phòng cần thiết, gõ lên đó ba cái, bức tường tự mở ra hiện ra một cánh cửa màu nâu, Harry mở cửa ra đi vào. Đây là khi Harry trở thành người thừa kế thì tạo ra.

[Harry.] – Thấy Harry vừa bước vào, con vật nào đó đã nhanh chóng nhảy lên người Harry. Thiệt không rõ nó là xà hay là cún. Đây tuyệt đối là tiếng lòng của bốn nhà sáng lập.

Còn Harry đang nghĩ có lẽ nên cho nó làm quen với Hope, dù sao Hope vẫn giao tiếp với các loài khác vô cùng bình thường.

[King, ngươi muốn có bạn không?] – Cuối cũng vẫn là tốt nhất nên trưng cầu ý kiến của ai kia.

[Thật.] – King nghe nói hai mắt sáng rực vì vui mừng. Harry nhìn nhìn, này là tử xà ngàn tuổi sao, giống con nít quá.

[Được mà, nó là sủng vật của ta.] – Nghĩ nghĩ rồi nói thêm – [Nó có thể giao tiếp với tất cả sinh vật hắc ám cùng ánh sáng nên không cần lo nó không hiểu xà ngữ.]

[Tốt quá, Harry, ta muốn gặp nó.] – King phun lưỡi, kinh hỉ nói.

Harry cười, ở trong lòng thầm gọi Hope, khi Hope trả lời nói rằng đang được Draco cho ăn, Harry bảo nó mang ít thức ăn đến. Hope lập tức vui vẻ đáp ứng.

Lát sau, đáp lại lời triệu hồi của Harry, một con hồ ly có chín đuôi màu ngân kim, trên trán là một viên ngọc màu tím xuất hiện. Hồ ly xinh đẹp đứng giữa phòng khiến cả căn phòng như bừng sáng, nó bước gần Harry miệng ngậm một cái túi không gian.

[Hope, ngươi không phải nói nhàm chán không có bạn ư, để ta giới thiệu với ngươi một người bạn.] – Harry nhận túi không gian, sau đó cậu chỉ về phía King đang tò mò nhìn hai người – [ Đó là King, bạn mới của ngươi. King đây là Hope, sủng vật của ta] – Harry giới thiệu với King.

[Chào King.] – Hope bước đến gần King nói.

Khi hai con vật bắt đầu làm quen nhau, Harry lấy thức ăn trong túi không gian ra cho King, nó vui vẻ ăn. Nhìn cái cách hai sủng vật ở cạnh bên nhau, tất cả mọi người cảm thấy thiệt vi diệu.

Để King và Hope nói chuyện, Harry bước tới sopha nơi bốn vị sáng lập đang ngồi, cậu ngồi xuống. Hôm qua Salazar nói là họ có việc muốn nói với cậu về lý do họ lại ở nơi này.

Rowena ngồi đó như chìm vào ký ức xa xưa, mấp máy môi, cô bắt đầu kể lại quá khứ của ngàn năm trước.



Ngàn năm trước, dưới sự bảo vệ và kết hợp của cả bốn người Salazar, Hogwarts ra đời. Nhưng kéo theo đó là những cuộc chinh phạt của giáo hội.

Từ khi khai sinh ra Hogwarts, huyết thống luôn là vấn đề của cả bốn người, trong đó là liên miên những cuộc cãi nhau của Salazar và Godric. Cuối cùng mỗi người nhường nhau một bước, Salazar chấp nhận cho những phù thủy Muggle học tập, mà Godric cũng phải đảm bảo rằng chúng sau này sẽ không xoay người lại làm hại họ.

Salazar thật ra cũng không ghét những Muggle như lời đồn, mà có đôi lúc anh còn thích sự thông minh của chúng, không cho phép Muggle học ở Hogwarts chỉ là vì khi giáo hội tiến đánh Hogwarts có vài phù thủy muggle lại giúp đỡ chúng.

Cuộc chiến với giáo hội từ năm này tháng nọ, kéo dài suốt ba mươi năm, đỉnh điểm vào trận chiến cuối cùng, không hiểu giáo hội tìm ở đâu được hơn trăm phù thủy hắc ám cùng lúc công phá phòng ngự của Hogwarts, trận chiến đấu suốt mười ngày liền, đến khi sức cùng lực kiệt, Salazar, Godric cùng Rowena và Helga hợp lực dùng câu thần chú bảo vệ cuối cùng, phá tan giáo hội, bảo vệ Hogwarts, nhưng cũng vì thế mà họ bị một lời nguyền kết tội.

Họ bị phong ấn trong căn phòng này, linh hồn và cơ thể tách ra, cứ như thế cả ngàn năm.

Khi Salazar, Godric, Rowena và Helga đưa Harry đến một căn phòng ẩn phía sau bức tranh trên tường, đó là một căn phòng lạnh lẽo, im lặng, cả căn phòng đều là thủy tinh bao bọc, Harry nhìn bất ngờ thấy phía cuối căn phòng, một tảng băng lớn bệ vệ, trong đó có 4 người ,họ nằm trong quan tài bằng thủy tinh mắt khép lại như đang ngủ, Harry biết đó là thân xác của bốn người Salazar. Họ đã tự phong ấn thân xác mình trong hàn băng vĩnh cửu.

Harry im lặng nhìn thật lâu.

….

Bên kia bàn chính sự, bên này hai sủng vật bàn về…

Hope : [Cậu tên King à.]

King : [ Ừ, còn cậu.]

Hope: [Hope. Hồi nãy không nghe chủ nhân nói à.]

King : [Lo nhìn Hope nên không nghe. King gọi Hope là Pepe được không!?] (Dạ: Mọe, cưng tán trai thiệt là trực tiếp…. King: Xì xì… Dạ: Chướng ngại ngôn ngữ…. King : Xì xì… Dạ: Over)

Hope: [Được, vậy.. tui gọi cậu là…. ừm… Đin Đin nha. Cậu ăn kẹo socola không, Draco có cho tui mấy viên nè.]

King: [ Aaaa…] – há mồm ra… ý bảo ai kia là – đút tui đi, đút tui đi… (Dạ: ý nghĩa trong sáng nha.)

Hope dùng cái tay có bốn móng ngắn ngủn, lấy một viên kẹo socola bỏ vào miệng con xà ‘bự chảng’ không có tiết tháo.

[Ngọt quá đi.] – King híp mắt thưởng thức kẹo của Hope đút cho, hai mắt phát sáng, tâm tình nở hoa, cái đuôi phía sau cũng đung đưa qua lại. Lại há mồm ý muốn ăn thêm, Hope nhìn nhìn đút thêm một viên – [Ngon quá đi, Pepe, tui thích món này.]

Hope nhìn nhìn King, rồi nhìn nhìn hộp kẹo socola đã vơi hơn nữa, rồi lại nhìn King, ngoẹo đầu suy nghĩ – Ai nói xà là độc ác hử? Nhìn đi, đáng yêu biết chừng nào, còn thích ăn socola nữa kìa.

… Sau đó là cuộc đối thoại thiếu muối dư đường của một con xà bự tổ chảng với con hồ ly bé tí teo.

Trong đó có vài câu đại loại thế này.

Pepe,Bánh kem ăn rất ngon.

Pepe, tui thích nước trái cây.

Pepe, còn socola không?

Đin Đin, ăn bắp rang không?

Pepe, đang uống cái gì vậy?

Đin Đin, này là Coca.

Kết luận cuối cùng: Hai con đều cuồng đồ ngọt và đồ ăn vặt. Ôi cái định mệnh.