Sau bao nhiêu chuyện, cuối cùng Lâm Hân đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô tựa người vào ghế, nhắm ghiền mắt. Thời gian gần đây Lâm Hân trở nên thèm ngủ, chỉ cần đặt mình xuống ghế là đã ngủ say sưa.
Hiểu Dung đón các cháu từ trường học về. Hôm nay ba mẹ cô bảo là sẽ sang nhà bạn, Hạo Thiên thì lại đi công tác. Nhà chỉ có chị dâu ở trong nhà.
Quản gia cười hiền khi Khải Hoa -Khải Lạc cúi đầu lễ phép chào. Hai đứa trẻ cởi giày định chạy vào phòng với mẹ, lúc này quản gia mới kịp nhớ ra:
- Mẹ con đang ngủ. Để thiếu phu nhân ngủ một lát đi!
Khải Lạc và Khải Hoa dừng lại. Hiểu Dung thoáng lo lắng, hỏi nhanh:
- Bác có vào xem chị thế nào không ạ? Dạo gần đây con thấy chị hay ngủ lắm, không biết sức khỏe ra sao?
- Tôi cũng nghĩ là cô ấy bị bệnh, nhưng mà…-Quản gia mỉm cười, ánh mắt sáng rực lên- Lúc sáng tôi vào trong phòng thì Hân Hân vẫn chưa thức dậy. Khi tôi định hỏi cô ấy cảm thấy trong người thế nào thì thấy thứ này.
Trên tay quản gia là một quyển sách nhỏ. Hiểu Dung cầm lấy, hơi ngẩn người khi nhìn rõ nội dung.
Là sách hướng dẫn chăm sóc phụ nữ có thai.
Cô bỗng trở nên lắp bắp:
- Ý bác là….là Hân Hân?
- Vâng. Chắc là vậy rồi…
Nhà tuy đã có hai em bé nhưng Khải Lạc Khải Hoa đã lớn, khác hẳn cảm giác sẽ có tiếng khóc trẻ con làm sinh động ngôi nhà. Bốn người nhà Hiểu Dung chưa bao giờ nếm cảm giác được chăm sóc, chờ đợi sự ra đời của một em bé. Cô reo lên:
- Hay quá! Để con vào hỏi Hân Hân.
…Lâm Hân ngẩn ra trước vẻ háo hức chờ đợi của cô em chồng. Rồi cô ngớ người, bật cười. Hình như bản thân Lâm Hân cũng không nhớ là mình chưa nói với chồng:
- Đúng rồi em…Chị đúng là đang mang thai.
- Yeah!
Hiểu Dung reo lên lần nữa. Quản gia, bà bếp đều vui vẻ…Bà bếp phúc hậu vội vội vàng vàng:
- Để tôi xuống bếp hầm canh bổ. Cô phải ăn thật nhiều.
- Đúng đó chị -Hiểu Dung vịn vai Lâm Hân, rạng rỡ- Có em bé mà. Khải Lạc, Khải Hoa biết chưa?
- Chị cũng chưa nói -Lâm Hân cười với vẻ biết lỗi -Thật ra thời gian này chị suy nghĩ nhiều quá nên những chuyện quan trọng cũng quên…
Chuyện với Từ Ninh trôi qua chưa lâu, đương nhiên vẫn làm Lâm Hân có nhiều khúc mắc. Hiểu Dung thông cảm với chị dâu rất nhiều, cô nhẹ nhàng:
- Vậy để em gọi điện cho ba mẹ nha?
- Khỏi đi em – Lâm Hân vội ngăn lại -Tối ba mẹ về cũng biết thôi mà.
- Nhưng em muốn khoe với ba mẹ ngay bây giờ -Hiểu Dung cười tươi -Còn anh hai nữa. Anh hai biết chuyện chắc sẽ bay từ Nam Kinh về đây quá!
- Thôi em -Lâm Hân vội ngăn em chồng- Để cho anh ấy làm việc đi! Sớm muộn gì cũng biết thôi mà. Mắc công anh ấy không tập trung làm việc được.
Cô cũng nghe lòng rạo rực bởi cảm giác vui sướng. Lâm Hân đã bắt đầu hình dung được sự ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết của Hạo Thiên khi biết vợ mang thai. Anh vốn luôn chờ đợi được nếm trải cảm giác ôm trong tay sinh linh nhỏ bé, nhìn nó lớn lên từng ngày trong vòng tay ấm áp tình thương.
Khi ba mẹ chồng của Lâm Hân về nhà, chuyện vui càng trở nên rộn rã. Bà Kỷ vội vàng soạn một thực đơn đầy chất dinh dưỡng để tẩm bổ cho con dâu. Ông Kỷ giở sách ra tìm thêm vài cái tên thật hay để đặt cho cháu. Trông ông vui vẻ, trẻ hơn đến cả chục tuổi.
- Hạo Thiên biết chưa?
- Chưa ạ -Hiểu Dung cười nhẹ -Chị hai nói muốn đích thân nói cho anh hai nghe. Nhưng con nghĩ là do chị không muốn anh hai phân tâm trong công việc thôi.
- Vậy cũng được -Ông Kỷ cũng cười -Để vợ nói cho nghe vẫn tốt hơn.
Ông nhớ lại, cảm giác của mình hơn 30 năm trước khi biết mình được làm cha là thế nào nhỉ? Hạnh phúc, bất an khi con sinh ra trong thời điểm khó khăn của thời cuộc. Nhưng con cái sẽ làm con người có trách nhiệm hơn. Ông đã cố gắng hết mình để làm việc, để sống, để có thể quay về cùng vợ con sống những ngày thanh thản bình yên.
Khải Hoa -Khải Lạc cũng được quản gia và bà vú, bà bếp nhắc nhở không được làm phiền mẹ. Khải Lạc hiểu chuyện nên im lặng, chỉ có Khải Hoa là vẫn ngẩn ngơ:
- Vậy là con không được ôm mẹ nữa sao?
- Không phải là không được -Quản gia dịu dàng -Là do mẹ con mới có em bé nên hơi mệt. Hoa Hoa ngoan, để cho mẹ nghỉ ngơi…
Khải Lạc kéo em gái về phòng, bày búp bê ra cho em. Số búp bê này là do Hiểu Dung mua cho, Khải Hoa rất quý chúng. Song cô bé chỉ thích ôm Tiểu Đồng. Chú mèo nhỏ dụi dụi cái đầu vào bàn tay nhỏ xíu. Khải Hoa đưa mắt nhìn anh trai cũng đang bày mớ trò chơi xếp hình ra:
- Vậy chừng nào em mới được ôm mẹ vậy anh hai?
- Mẹ có em bé đó -Khải Lạc xoa đầu em gái -Bụng mang một em bé nữa nên mệt. Khi nào ba về, mình sẽ cùng ba ôm mẹ. Chịu không?
Khải Hoa gật đầu ngoan ngoãn làm Khải Lạc rất hài lòng:
- Đi ngủ đi! Anh hai tắt đèn nha?
- Dạ…
Khải Lạc leo lên giường tầng phía trên, Khải Hoa thì nằm phía dưới. Con gấu bông mềm mại, Tiểu Đồng cũng cuộn tròn cạnh bên cô bé. Nhưng Khải Hoa không buồn ngủ. Nếu không bận gì thì thứ bảy hàng tuần mẹ sẽ đọc truyện cho Khải Hoa và anh hai nghe. Bây giờ mẹ đang mệt nên không làm được. Ba về mới có thể làm cho mẹ hết mệt. Khải Hoa rất thích nghe kể chuyện. Cô bé đã chờ mong thứ bảy từng ngày, vậy mà hôm nay….
Cảm giác thất vọng dâng tràn trong lòng một cô nhóc chưa đầy 6 tuổi. Khải Hoa bật khóc…Nước mắt lăn dài trên má, ướt cả má của chú gấu bông.
- Hoa Hoa…
Có tiếng của Khải Lạc. Cậu bé không ngủ được. Tiếng thút thít của em gái dù rất nhỏ vẫn lọt vào tai.
- Sao vậy?
- Em…em không biết…-Khải Hoa nức nở khi anh trai tuột xuống giường mình- Em thấy ghét em bé. Tại em bé mà mẹ không kể chuyện cho em nghe. Em ghét em bé…
- Không được nói ghét em bé -Khải Lạc đánh vào đầu em gái- Em bé là em bé. Em vì muốn nghe kể chuyện mà ghét em bé là hư lắm. Em bé là em của em, của anh. Hoa Hoa phải thương em bé chứ!
- Nhưng em không thương em bé. Em chỉ ghét em bé thôi. Em bé làm mẹ mệt.
- Vậy anh phải ghét Hoa Hoa chứ- Khải Lạc vò đầu em gái- Hoa Hoa cũng làm mẹ mệt vậy.
Khải Hoa trợn tròn đôi mắt nhìn Khải Lạc rồi lại mếu máo:
- Em không làm cho mẹ mệt. Anh hai đừng ghét em mà…
- Thì em bé nào không làm cho mẹ mệt chứ…Hoa Hoa cũng từng ở trong bụng mẹ như em bé mà.
Khải Hoa im lặng…Rồi cô bé ngẩng lên:
- Vậy giờ làm sao?
- Đi ngủ đi!
- Em không buồn ngủ. Em muốn gọi điện cho ba. Em muốn nói với ba là về nhanh lên. Có ba mẹ sẽ bớt mệt, mau sinh em bé ra hơn.
Khải Lạc nhíu mày như suy nghĩ, rồi gật đầu bước xuống đất:
- Anh nhớ số điện thoại của ba. Chúng ta gọi ba mau về cho mẹ mau bớt mệt đi!
…Bây giờ là gần 12 giờ khuya nhưng Hạo Thiên vẫn còn mở máy. Công việc ở đây nhiều hơn anh nghĩ đã khiến Hạo Thiên không thể về nhà được. Anh vốn định sẽ về với mấy mẹ con Lâm Hân vài ngày cho đỡ nhớ nhưng cuối cùng công việc lại cuốn Hạo Thiên đi.
Có tiếng điện thoại reo. Hạo Thiên nhíu mày. Đã giờ này còn gọi điện chắc là có việc gấp lắm đây.
Nhìn sơ qua thì đó là số điện thoại ở nhà. Hạo Thiên càng khẩn trương hơn.
- Alo?
- Ba hả?
Giọng nói trong trẻo của con gái làm Hạo Thiên thở phào. Anh dịu dàng hỏi lại con:
- Ừ. Con gái hư quá, sao còn gọi giờ này? Đi ngủ đi con!
- Ba ơi! Ba về đi -Khải Hoa thỏ thẻ -Về thì em bé mới mau ra ngoài được. Mẹ đang mệt lắm đó ba.
Hạo Thiên giống như đang đông cứng người. Em bé….Có con? Có con sao?
- Ba ơi! Ba sao vậy ạ?
Khải Hoa lo lắng hỏi lại làm Hạo Thiên mới giật mình:
- Ba không sao. Ba cúp máy đây. Đi ngủ đi con gái!
Anh gần như quăng điện thoại xuống, vội vã vơ lấy chiếc áo khoác và vài tập hồ sơ quan trọng…Chân còn xỏ nhầm giày trái sang giày phải. Hạo Thiên không màng đến việc thu dọn quần áo, vội vã phóng vội xuống quầy tiếp tân.
- Đặt giùm tôi vé về Thượng Hải. Càng nhanh càng tốt! Nhanh đi cô….
Mãi khi đã ngồi trên máy bay rồi mà Hạo Thiên vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Anh nhắm mắt, hình dung đến khuôn mặt xanh xao nhưng viên mãn của vợ mình mà lòng ngập tràn cảm giác vui vẻ. Hạnh phúc nào có đâu xa….
Lâm Hân bị đánh thức vào giữa đêm khuya bằng một vòng ôm ấm áp. Dù chưa thật tỉnh táo nhưng cô vẫn ý thức được đó là ai.
- Ưm…
- Sao vậy? Anh làm em thức giấc à?
Lâm Hân mở mắt. Gương mặt Hạo Thiên ngập tràn hạnh phúc và cả sự náo nức. Cô mỉm cười dịu dàng:
- Sao lại về giờ này vậy anh? Anh mệt không, có đói không?
…Tô mì trứng bốc khói được bưng ra. Lâm Hân ngồi ngoài bàn, giọng có vẻ áy náy:
- Đã nói là để em nấu món gì cho mà. Anh đi xa về, ăn mì sẽ bị nóng đó.
- Không sao đâu em -Hạo Thiên đặt tô mì trước mặt, nhẹ nhàng – Anh cũng thèm mì trứng, tự nấu cũng đâu có tốn mất thời gian.
Anh ăn ngon lành tô mì trong ánh mắt ấm áp, ngập tràn tình yêu của Lâm Hân. Cô bỗng lên tiếng:
- Anh ơi!
- Sao em?
- Tự nhiên em thấy chồng em hoàn hảo quá. Em từng nghĩ, có khi nào mọi thứ mình đang có chỉ là một giấc mơ không?
Tay Hạo Thiên dừng lại. Nỗi bất an, lo lắng…Cảm giác này anh hiểu. Đôi khi ôm con và vợ trong lòng anh cũng tự mình lo sợ. Cuộc đời bỗng nhiên dồn dập cho Hạo Thiên nhiều thứ quá, có khi nào sẽ đột ngột mang chúng đi không?
- Chúng ta không tự có hạnh phúc đâu em ạ! Vì chúng ta đều là người tốt…Người tốt bao giờ cũng sẽ được hạnh phúc, phải không?
Từ nhỏ, ba Hạo Thiên đã nói với anh điều đó. Người tốt sẽ luôn được hạnh phúc. Những người tốt lại gặp toàn bất hạnh, không được sống vui vẻ là do họ trong một lúc nào đó đã buông bỏ đi điều tốt đẹp, để bản thân mình bị cái xấu kéo đi.
Làm người tốt nhưng mỗi khi gặp chuyện không vui lại oán trách bảo “trời không có mắt”. Làm người tốt để trời phải cho mình hạnh phúc? Như thế không phải là người tốt…Đó chỉ là một kiểu người cố trở thành người tốt mà thôi.
Người tốt thực sự là người không bao giờ nghĩ rằng việc mình làm là chuyện tốt. Họ chỉ làm vì bản thân mình cho đó là điều đúng đắn. Sống không thẹn với lòng, làm người luôn ngẩng cao đầu trước bao sóng gió vì mình đã thực sự sống làm một con người…
Hạo Thiên luôn mong muốn mình được trở thành người tốt như ba mẹ. Sau này anh mong muốn con mình cũng vậy. Bản thân Hạo Thiên đã có cha mẹ làm tấm gương sống, bây giờ đến lượt anh phải trở thành gương cho con cái. Trẻ con luôn là những mầm non tươi tắn và ngây thơ nhất, người lớn, nhất là người làm cha làm mẹ công việc quan trọng nhất không phải là uốn cho những mầm non đó theo những hình dạng mình nhắm sẵn mà nên phải giúp cho chúng vươn lên trên bầu trời cao thẳm một cách kiêu hãnh, tự do.
- Anh nghĩ gì vậy?
- Chút triết lý cuộc sống thôi- Hạo Thiên phì cười, xoa nhẹ lên bụng vợ- Con trai con gái đều có rồi, anh chỉ mong, đứa bé này là một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh thôi.
Là một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh và là một đứa trẻ tốt. Lâm Hân cũng mong muốn vậy. Thiên tài thì thường bị đố kỵ, kẻ ngốc lại bị người khác ức hiếp. Làm một đứa trẻ bình thường, khỏe mạnh, hiểu chuyện, biết yêu thương người khác vậy là tốt lắm rồi.
- Anh à…Rồi chúng ta có bị phạt không?
- Phạt gì em?
- Anh mang quốc tịch Trung Quốc mà. Em nghe nói, nếu vi phạm chính sách một con thì sẽ có nhiều rắc rối lắm. Còn phải nộp phạt nữa phải không anh?
Lâm Hân hình dung đến số tiền phạt mà thoáng rùng mình. Tuy cô biết nhà chồng mình giàu có nhưng bỏ ra một số tiền lớn nộp phạt vẫn có chút đau lòng. Nghe nói là cả triệu tệ.
Hạo Thiên nhìn gương mặt có vẻ đăm chiêu của vợ, sau đó cũng nghiêm túc trả lời:
- Anh nghĩ là không phải lo đâu.
- Sao vậy anh?
- Em vẫn chưa hoàn toàn là người Trung Quốc mà. Hộ khẩu của em vẫn ở Hong Kong. Trước đây anh đi du học nên đã chuyển theo quốc tịch Canada. Nói chung là nếu có sinh ra một đội bóng thì chúng ta cũng không bị phạt đâu.
Lâm Hân ngẩn ra một chút, rồi xỉ nhẹ vào trán chồng:
- Anh xem em là heo sao? Sao lại sinh gì mà tới một đội bóng chứ?
- Ai biết được.- Hạo Thiên phì cười- Chúng ta lần đầu tiên đã có đến hai đứa, kết hôn chưa tới một năm lại có thêm tin vui. Anh nghĩ, đến khi mình già thì hoàn toàn có thể có một đội bóng, có cả dự bị luôn.
- Đáng ghét…
Lâm Hân đỏ mặt, gắt chồng. Những cử chỉ thân mật giữa hai vợ chồng đã diễn ra tự nhiên hơn…Hạo Thiên cảm thấy rất vui. Một khi người bên cạnh hoàn toàn tin tưởng mình, họ sẽ dần dần buông bỏ đi lớp mặt nạ. Lâm Hân đã trải qua quá nhiều đau khổ. Thời kì vui vẻ của một thiếu nữ, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay trong cuộc đời cô.
- Hân Hân à…
- Dạ?
- Chúng ta sẽ cùng nhau sống thật hạnh phúc, được không em?
Lâm Hân dụi đầu vào ngực chồng…Ấm quá…Bây giờ không phải là mộng nữa. Cô tin rằng mình đang hạnh phúc và sẽ hạnh phúc mãi với tình yêu và sự che chở của Hạo Thiên….