>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
- Mày mới được ra viện, chơi được không thế?. - Một cậu bạn có ý tốt tới hỏi Vương Hùng.
- Ai bảo tao sẽ chơi?... Tao chỉ muốn đuổi bọn nó đi khỏi đây thôi, tự mà chơi đi. - Vương Hùng ngồi vào cái ghế rút điện thoại ra bắt đầu lướt web.
-... Ờ! Được rồi... - Cậu bạn nghe vậy thì chỉ nghiêng đầu nhún vai một cái, sau đó thì chạy ra sân cùng nhóm bạn để bắt đầu cuộc chơi.
Chơi được một lúc, trái bóng giống như vừa nãy lăn ra khỏi sân, và cũng bị một bàn chân giữ lại. Tất cả cùng dừng lại nhìn người vừa xuất hiện, sắc mặt mỗi người đều hiện lên sự ngạc nhiên. Chỉ riêng có Vương Hùng là trán đã nhăn thành một hàng.
Mái tóc màu vàng khói hiện lên trong ánh nắng chói chang của mùa hè, cậu bận bộ đồ thể thao cộc màu trắng viền đen, đeo bên vai là chiếc ba lô đen khỏe khoắn...
Ừ thì, là cậu chàng Nghiêm nhà ta chứ ai vào đây nữa.
- Gì đây? Mày quay lại làm gì?. - Một cậu bạn thấy Nghiêm thì vội chạy ra chắn đường đi lại.
Nghiêm không nói không rằng bước qua vai cậu bạn, tiến về phía trước.
Thấy thái độ của Nghiêm, cậu bạn kia không tự giác né qua một bên. Bởi vì cậu biết gương mặt kia đang báo hiệu chuyện gì sắp sửa diễn ra.
...
Trong trường, bất kể là ai cũng đều phải ghi nhớ hai điều trước khi nhập học.
Một là, không nên đối đầu với Vương Hùng nếu còn muốn được học hành một cách yên ổn... Và hai chính là, xin tuyệt đối, tuyết đối đừng bao giờ chọc giận Nghiêm, nếu bạn không muốn trông thấy bản thân thê thảm. Bởi vì Nghiêm chính xác là một quả bom ngầm.
Lần đầu tiên mọi người trông thấy Nghiêm nổi giận là vào hồi năm lớp 10, khi đó cậu cũng chỉ là một học sinh mới. Vẫn là mái tóc nổi bật đó xuất hiện trước mặt mọi người. Khi đó, một đàn anh lớp 12 cũng có thể coi như là đại ca trong trường, tới và "góp ý" về mái tóc của cậu... Thay vì hiểu câu, "ma mới, ma cũ" thì Nghiêm lại ngang nhiên bỏ qua mặt mũi lời góp ý của đàn anh, giống như hôm nay, cậu cũng lạnh mặt bước qua vai người ta và bỏ đi. Trước mặt toàn thể học sinh trong trường, hành động của Nghiêm khiến đàn anh kia nóng mặt... Và dĩ nhiên, trò phủ đầu thị uy lập tức được lôi ra.
Mọi người không biết bọn họ đánh nhau như thế nào, chỉ biết vị đàn anh kia nhiề̀u ngày đó sau vẫn không thấy tới trường. Vụ này xảy ra làm toàn trường được một phen náo động. Và khi "nó" vẫn còn đang là đề tài nóng bỏng thì tân binh thứ hai, cũng chính là Vương Hùng lại tạo ra thêm một đề tài kinh dị nữa.
Nhập học được một tuần Vương Hùng đã kết nạp được một nhóm "tay sai" chuyên làm theo chỉ thị của cậu ta. Bọn họ có nhiệm vụ gây khó dễ với những ai khiến Vương Hùng khó chịu, cũng chỉ trong vòng một tuần thành lập đã có tới năm học sinh thuộc dạng khá, giỏi rơi vào sổ đen của cậu ta, nghe nói năm người này đều đồng loạt nộp đơn xin chuyển trường vào tuần thứ ba. Vụ việc này không chỉ khiến cho hội đồng giáo viên kinh ngạc mà còn khiến toàn bộ học sinh trong trường sợ hãi một khoảng thời gian dài... Chính vì vậy, dù không ai nói ra nhưng mọi người đều phải ngầm thừa nhận việc Vương Hùng trở thành đại ca mới của trường.
Nếu muốn hỏi Nghiêm có bị cho vào danh sách của Vương Hùng không? Thì câu trả lời sẽ là... Có!. Nhưng Nghiêm nhà ta là ai chứ, mấy trò chơi bẩn mà muốn gây khó dễ cho cậu á? Còn lâu nhá!...
Chuyện kể rằng, sau một khoảng thời gian gây sức ép không ăn thua, Vương Hùng chơi chiêu mới, là lôi kéo Nghiêm ra nhập nhóm của mình. Đối với lời mời này, Nghiêm chỉ đơn giản là giơ chân đạp một phát, mấy kẻ ngáng đường lập tức tách ra cho cậu đi qua.
Khi đó, trong trường đều nghĩ rằng sẽ có chiến tranh lớn xảy ra, nhưng sự thật lại không như thế. Vương Hùng sau nhiều lần không thể làm gì, đã bỏ qua ý định với Nghiêm, coi cậu như không khí. Nhưng để ra vẻ, cậu ta luôn hét lên với mọi người phải cô lập Nghiêm, với ý định sẽ khiến Nghiêm biết khó mà đầu hàng.
Bình thường Nghiêm luôn tỏ ra lãnh đạm không để ý tới ai, khi trong lớp bắt đầu chia bè chia nhóm thì cậu vẫn luôn một mình một không gian. Chính vì thái độ đó, cậu cũng nhanh chóng bị cô lập mà không cần đến lời hô hào của Vương Hùng... Chuyện chỉ kết thúc khi Khang Duy xuất hiện lúc nửa học kì một, đây cũng là lần đầu tiên mọi người được trông thấy Nghiêm nói chuyện phiếm với một ai đó... Thông qua Duy, cậu cũng tạm coi như là có bạn bè đi...
Nghiêm cũng là một trong số những "con ông cháu cha" trong trường được phép để mái tóc màu sáng như vậy từ hồi học cấp hai, mà không bị ai ngăn cấm. (hay nói đúng ra là không cấm được.). Lần cuối cùng, người ta trông thấy giáo viên phàn nàn về mái tóc của cậu là khi cậu khiến toàn bộ hội đồng giáo viên chạy tập thể dục vòng quanh sân trường vài vòng. Sau lần đó, cậu chính thức bước vào nhóm "chán chả buồn nói" của giáo viên. Một nguyên nhân khác là nhờ thành tích của cậu luôn đứng top 1 trong trường.
(Ấy!! Lạc đề tới tận đâu rồi thế này!!... Quay lại, quay lại nào!!.)
******
- Mày lại muốn gì đây? - Vương Hùng nhìn phương hướng đi của Nghiêm thì bật dậy khỏi ghế đá.
- Tao chỉ quay lại để nói... - Nghiêm nghiêng người bỏ ba lô ra khỏi vai, bình thản đi lên. -...Tao cũng là con hoang đây!...
Câu nói vừa dứt, Vương Hùng nhận ngay một đấm, cậu ta ôm miệng ngã lăn ra sân bóng.
- Mẹ kiếp, thằng chó này... - Nhóm "tay sai" của Vương Hùng nhanh chóng xúm vào túm lấy cổ áo của cậu.
Nghiêm làm như không để ý, vặn lại bàn tay đang nắm cổ áo mình. Nhìn gương mặt cậu bạn kia trở nên co rúm, vặn vẹo, khóe môi cậu hơi nhếch lên, cậu bạn vội buông tay ra và la toáng... Cái tay bị vặn dường như đã trật khớp rồi.
- Thằng khốn, mày chán sống rồi đấy!... - Nghiến răng kèn kẹt, Vương Hùng đứng lên và làm một dấu hiệu trước không trung.
-...!
Nhìn cái mặt hận thù của Vương Hùng, Nghiêm quay đầu, đeo lại ba lô lên vai và bỏ đi. Trước khi ra khỏi sân, cậu ngoái đầu khóe môi dương lên cảnh cáo. -... Lần sau, mày nói một lần tao đánh một lần!.
Kinh ngạc nhìn người bỏ đi, Vương Hùng quay đầu nhìn về nhóm vệ sĩ mà bố thuê cho mình điên cuồng ra hiệu. Nhưng một chút động tĩnh cũng hoàn toàn không có... Điên tiết chạy tới một góc khuất, câu ta sợ hãi nhìn nhóm vệ sĩ to con của mình đang nằm la liệt trên đất trong trạng thái vô cùng thê thảm.
- Chuyện quái gì??....
*******
Bóng Nghiêm không còn, nhóm của Vương Hùng cũng nhanh chóng rút lui, đưa mấy vệ sĩ đi mất.
Lúc này, trong một góc khác mấy gã đàn ông lạ cũng ló đầu ra, trên miệng mỗi người một điếu thuốc đang xì xèo cháy. Có một gã không khỏi chặc lưỡi mà cảm thán.
- Thằng nhóc nhà giàu đúng là số con rệp, xuất hiện lần nào là ăn đòn lần đó... Rõ khổ!!.
Mấy gã còn lại quay đầu nhìn gã vừa nói, nghĩ nghĩ một chút thì cũng đồng loạt gật đầu đồng tình.
- Công nhận!!...
- Này, lượn thôi!... - Một gã phẩy tay kêu mấy gã còn lại. -... Mà mấy chú có thấy dạo gần đây trong giới đặc biệt sục sôi không? Lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được cái không khí này đấy!.
- Ừ! Nó khiến em đặc biệt hồi tưởng...
- Vậy chúng ta có nên tham gia một chút không?... Càng đông càng vui mà!.
- Ha ha!! Chú mày nóng lòng làm gì... Kiểu gì mà chúng ta chả phải góp mặt vào...
- Nghĩ chút là thấy nóng trong người rồi!!.. Hê hê!. - Mấy gã còn lại nghe lời khẳng định thì đồng loạt nở nụ cười ma mãnh.
Họ ném đi số thuốc còn đang hút dở, nhắm con ngõ nhỏ mà chuồn êm.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******