Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 43: Liệt




>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Những đôi mắt cố định cùng nhìn về một hướng, khi cái thân hình nhỏ bé trên chiếc giường ngồi dậy. Mấy đôi chân vội vã đứng dậy, muốn tức tốc chạy tới bên cô gái… Nhưng Tuấn nhanh chóng cản họ lại. Gương mặt nghiêm túc vạn phần.

- Mọi người… Trước hết để cháu kiểm tra cho cô ấy đã… - Tuấn trầm giọng.

- Vậy… Nhờ cậu! – Bác Lực gật đầu kéo tay bà Lan quay lại ghế ngồi.

Còn Phong, anh vẫn kiên định đứng yên. Đôi mắt lo lắng nhìn gương mặt Xương Rồng…

* * *

Tuấn nhẹ nhàng ngồi đối diện Xương Rồng, nở nụ cười thân thiện, nhìn cô. Đáng tiếc là Xương Rồng hoàn toàn không có lấy một chút phản ứng nào.

- Xương Rồng! Em nhớ anh không? – Anh thử nói chuyện. – Hai chúng ta mới gặp nhau vài tuần trước đó mà nhỉ?... Em thấy trong người sao rồi?...

Trước cố gắng của anh, Xương Rồng vẫn điềm nhiên không phản ứng. Đôi mắt đặc biệt vô hồn… Lạnh lẽo tới mức khiến anh cũng phải sợ hãi.

* * *

Khoảng gần nửa tiếng trôi qua, Tuấn trầm trọng bước ra ngoài.

- Bác sĩ… Con bé sao rồi? Nói không sao chứ? – Giọng bác Lực gấp gáp.

- Cô ấy không ổn!...

- Anh nói thế là sao? Cô ấy tại sao lại không ổn? Bị thương nghiêm trọng chỗ nào sao? – Phong nắm chặt cổ áo của bác sĩ Tuấn gặng hỏi.

- Rất nghiêm trọng… Tâm lý bị tổn thương!

- Nghĩa là sao? – Vũ Phong mù mờ.

- Có dấu hiệu của bệnh trầm cảm… Cô ấy đang tự phong tỏa cảm xúc, hay nói dễ hiểu một chút thì cô ấy buông xuôi rồi!!

- Buông xuôi? Anh nói thế là có ý gì? Bệnh trầm cảm nghiêm trọng đến vậy sao? – Khang Duy nói chen vào.

- Bác sĩ! Bác sĩ nói rõ hơn một chút được không? – Bà Lan nức nở.

- Trầm cảm vốn chỉ là một trạng thái tâm lý tiêu cực, khiến người mắc bệnh thu hẹp phạm vi cảm xúc, cũng như khả năng giao tiếp với mọi người. Có xu hướng sợ hãi mọi thứ xung quanh…

- Trầm cảm em có nghe nói… Nhưng nó chỉ là khiến con người trở lên khép kín, ít nói. Chưa từng có ai nói nó nguy hiểm… - Nghiêm ngập ngừng phân tích.

- Phải! – Tuấn gật đầu. - Nhưng em nghĩ mấy vụ tự sát từ đâu mà có? Đều là bắt nguồn từ cảm giác tiêu cực mà thành… Xương Rồng đang sợ hãi, nên đang bắt đầu học cách che dấu cảm xúc… Tình trạng của cô ấy bây giờ khiến anh vô cùng lo lắng.

- Rốt cuộc là nó nghiêm trọng như thế nào? – Phong mất kiên nhẫn.

- “Thế nào sao”?… Thế, có nghĩa là cô ấy không còn muốn quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa… - Tuấn gạt tay của Vũ Phong ra, giọng nói càng lúc càng lớn. - … Anh cũng muốn hỏi mày đây… Mới chỉ có vài tuần, tình trạng cô ấy sao lại trở thành như vậy?. Mày rốt cuộc đã làm những gì?... Mày có hiểu tình hình nghiêm trọng của căn bệnh này là không?... – Anh buông thõng bàn tay, trầm giọng. - …Nói chính xác thì nó và bệnh tâm thần hoàn toàn chẳng có gì khác nhau cả, chỉ là mức độ nhẹ hơn một chút mà thôi… Cậu có biết thế nào là người vô cảm không? Nó giống như là cô ấy lúc này đây!... Cậu biết một người vô cảm và một người bình thường khác nhau ở chỗ nào không?... Lấy ví dụ nhé, người bình thường khi trông thấy tai nạn sẽ tỏ ra sợ hãi, còn cô ấy thì không! Thấy mình chảy máu người bình thường thấy đau, còn cô ấy thì không!... Đối mặt với những chuyện như vậy cô ấy chỉ đơn giản là nhìn mà thôi… - Anh lắc đầu, hít một hơi trước khi tiếp tục nói. - … Nhưng đó chỉ là mức độ nhẹ, nếu có thể giúp cô ấy trước thời gian này thì coi như không có gì. Nhưng nếu không mau chóng điều trị dứt điểm…. Cảm xúc của cô ấy có thể đi theo chiều hướng lệch lạc… Cô ấy có thể tự làm mình tổn thương. Vì không còn biết đau là gì, nên người mắc bệnh sẽ thấy bản thân không còn tồn tại, dẫn đến những việc như rạch tay, uống chất kích thích… Bất cứ thứ gì… Miễn nó giúp họ có cảm giác mình đang sống…

- Không thể nào? Con gái của bác sao có thể trở thành như vậy? – Bà Lan lắc đầu không dám tin.

- Hoặc nghiêm trọng hơn… - Tuấn nhắm mắt, cười buồn. - … Tâm lý người mắc bệnh sẽ trở nên suy đồi, lệch lạc trong cách cảm nhận… Họ có thể thấy vui thú khi nhìn người khác đau đớn…. Những kẻ sát nhân hàng loạt đều bắt nguồn từ căn bệnh trầm cảm mà ra… Anh mong là Xương Rồng thuộc nhóm người thứ nhất… Một người u uất vẫn tốt hơn là một con quỷ…

- Im đi!!! – Vũ Phong lùi lại, hất tung cái bình trà (Khang Duy lập tức nhoài người tới đỡ, thế nên cái bình không sao). –… Xương Rồng sẽ không như vậy… Chắc chắn không!!!.

Tuấn không trả lời, chỉ lẳng lặng ngồi lại cái ghế. Bà Lan khóc nấc chạy vội vào ôm lấy con gái, lay mạnh cái cơ thể vô hồn đó.

- Xương Rồng! Con có nghe mẹ gọi không? Con gái, mẹ xin con đấy!... Trả lời mẹ một câu thôi! Xương Rồng!!... – Đáp lại bà chỉ là một cơ thể thiếu sức sống, không có lấy một chút cảm xúc nào. - … Mẹ biết là mẹ sai rồi, con đừng giận mẹ được không? Chỉ cần con nói ra một câu thôi,… Không! Một từ, một từ thôi cũng được… Con mau nói gì đó đi. XƯƠNG RỒNG!!!

Cô gái vẫn mặc niệm bất động, dường như không hề nghe thấy gì, đôi mắt âm u nhìn vào một điểm cố định, không chớp mắt. Mặc cho cơ thể có bị rung lắc tới cỡ nào. Bác Lực đau lòng giữ lấy tay em gái mình lôi lại. Người ta nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng giờ phút này đôi mắt già nua của bác cũng không nén nổi mà rơi nước mắt… “Đến bao giờ thì đứa cháu đáng thương này mới không còn đau khổ nữa đây?”…

Vũ Phong thất thần đi tới bên cạnh Xương Rồng, nhìn như muốn xoáy sâu vào trong đôi mắt vô hồn kia, mong muốn có thể trông thấy một chút độ ấm nào đó… Nhưng không có! Anh đưa bàn tay chạm vào má cô gái, thử gọi tên cô… Vẫn như vậy, chẳng còn một cảm xúc nào xuất hiện trên gương mặt đó nữa.

* * *

Nhìn cảnh tượng đó, Tuấn cũng chỉ đành biết thở dài. Anh bước vào căn phòng tràn ngập không khí thê lương đó, cố gắng trấn an bà Lan.

- Bác Lan, thật ra mọi chuyện không hẳn là không thể cứu chữa… Cháu thấy tình trạng của cô ấy mới chuyển sang trầm trọng không lâu, nên chúng ta vẫn còn có khả năng giúp cô ấy khỏe lại… Bác không cần thương tâm quá độ. – Anh đặt tay lên vai bà Lan, vỗ nhẹ để bà bình tĩnh.

- Còn chữa được?... Bà Lan như bắt được một cây cọc, mừng rỡ hỏi lại. - …Có thật là còn chữa được không? Bác sĩ?...

- Vâng! Bệnh trầm cảm đơn giản chỉ là một loại cảm xúc mà thôi. Nói là nặng cũng nặng, mà nói nhẹ thì chính xác là nhẹ… Bác không cần suy sụp như vậy. Cháu hứa sẽ tận lực giúp cô ấy vượt qua giai đoạn này… Chỉ cần lấy lại được cân bằng cho Xương Rồng, cháu tin cô ấy sẽ vui vẻ trở lại…

- Được, được… Bác sĩ đã nói vậy thì chính là vậy! Gia đình bác nhờ cả vào cháu… Chỉ cần Xương Rồng khỏe lại, bác sẽ làm mọi chuyện cháu yêu cầu… Cháu nói đi, Xương Rồng cần những thứ gì để chữa bệnh? Bác sẽ chuẩn bị đầy đủ…

- Bác đừng cuống lên… Mọi chuyện không phức tạp như bác nghĩ đâu… - Anh cười, cố giúp bà bình tĩnh lại. - …Cháu chỉ cần cô ấy thường xuyên tới đây trị liệu tâm lý là được, cũng mong gia đình chú ý tới cảm xúc của cô ấy một chút… Đừng khiến cô ấy ngột ngạt hay cố đè nén cảm xúc nữa…

- Mọi chuyện đều nghe theo bác sĩ!! – Bà Lan nắm chặt lấy tay của Tuấn, mừng rỡ cười. Bác Lực cũng nhẹ lòng, liên tục vỗ vỗ lên vai bà, cười hiền từ, bà gật đầu trong màn nước mắt. Lúc mọi người nghĩ là đã xong mọi chuyện thì Vũ Phong lúc này mới lên tiếng. Ánh mắt vô cùng kiên định, anh nói.

- Bác gái!... Xin hãy để cháu chăm sóc cho Xương Rồng trong khoảng thời gian này!!

- Sao cơ? – Bà Lan ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ, người này là ai?.

- Cháu muốn bác để Xương Rồng ở cạnh cháu, cho tới khi cô ấy bình phục hoàn toàn… - Anh cực kì quả quyết khi nói ra điều này. – Cô ấy có thể sống cùng cháu được không?.

Một lời đề nghị hết sức, “kinh thiên động địa”… Bằng chứng là, ba người con trai không liên quan đang ngồi bên ngoài, vốn là đang thư thả uống trà cũng không bảo nhau, đồng loạt phun hết sạch số trà trong miệng ra… Miệng chữ O, mắt chữ A nhìn vào Vũ Phong. Ngay đến cả Tuấn vốn ít khi sợ hãi cũng loạng choạng, tý ngã nhào ra đất, thế mới biết, lời của Vũ Phong nghe kinh dị tới cỡ nào rồi đấy…

Bác Lực nhìn chàng trai này có hơi quen mắt, ngẫm nghĩ một chút thì nhớ ra, đúng là đã từng gặp nhau một lần. Ông thật sự tò mò muốn biết câu trai này đã quen với Xương Rồng khi nào. Cái khí thế cường giả này, không phải ai cũng có. Ông chỉ có thể chắc chắn một điều, cậu nhóc này không tầm thường, nên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với đề nghị này. Trước mặt người lớn mà dám khẳng định sẽ chăm sóc cháu gái ông, có lẽ đã xác định lâu dài cùng con bé… Ông tự thấy yên tâm đôi chút, thong thả nhìn sang phía em gái. Dù sao nó mới là người quyết định mà.

- Cậu là ai?

- Cháu là Vũ Phong.

- Cậu biết nói điều đó trước mặt người lớn là biểu thị cho cái gì không? Cậu xác định muốn chăm sóc con gái tôi??...

- Nếu bác không phản đối… Thì những gì bác nghĩ cũng là điều cháu muốn nói.

- Cậu biết gì về con gái tôi?

- Tất cả…

Chỉ hai từ nhưng đã biểu thị rõ ràng ý nghĩ của anh, anh biết quá khứ của cô và anh chấp nhận nó. Vậy thôi!

- Tôi làm sao biết cậu có thật lòng hay không? Cậu có dám hứa là sẽ bảo hộ con bé chu toàn? Sẽ không để con bé chịu đau khổ nữa được hay không?...

- Cháu không dám hứa điều gì cả… Nhưng cháu đảm bảo cháu sẽ cố hết sức của mình. Chỉ cần cô ấy khỏe lại, cháu lập tức cùng cô ấy kết hôn…

Lần thứ hai trong ngày, mấy người đàn ông trong căn phòng này cảm thấy trời đất đang quay ngược. Khang Duy kinh hãi thật sự, run lẩy bẩy đứng lên, sau khi xác định rõ phương hướng, vội chạy về hướng nhìn lên trời. Miệng lẩm bẩm: “Mặt trời ở đâu? Mặt trời đâu rồi hả?” …. Anh chàng Kiên thì đã đóng đá từ lần đầu tiên rồi, thêm lần này cũng chỉ như là một cơn gió mạnh làm nứt đá ra mà thôi… Nghiêm có lẽ là người bình tĩnh nhất, nhưng nếu chú ý kỹ sẽ nhận ra, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi… Cái tay cầm cốc, đang run kia kìa.

Thật sự chỉ có thể dùng một câu: “QUÁ ĐÁNG SỢ RỒI!!”

Cách đó không xa, Tuấn âm thầm nhìn Vũ Phong. Không biết suy nghĩ gì.

Xương Rồng vẫn chưa nhận ra bản thân đang bị sắp đặt, đờ đẫn nhìn viên gạch dưới nền nhà. Đoạn đường nó phải đi, xem chừng còn rất dài.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<