>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
- Lan! Gần đây Xương Rồng cũng khỏe rồi đúng không? Sao em không để nó đi làm đi. - Bác Lực cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, nhìn bà Lan dò hỏi.
- Khỏe gì mà khỏe anh. - Bà Lan lắc đầu. - Mấy vết bầm trên người nó còn chưa tan hết nửa nữa. Nhìn con mà em xót hết cả ruột.
- Dù là thế, để nó ở nhà mãi cũng không tốt, hay là em xem cho nó đi làm công việc gì đó đi. - Bác nhẹ giọng đề nghị.
- Em không muốn, giờ làm gì có công việc nào nhẹ nhàng, nhỡ đâu lại khiến con bé bị thương thì làm sao. Em không đồng ý đâu. - Bà Lan tỏ ra khá kiên quyết trong việc này. -... Nó không cần đi làm thì em cũng có thể nuôi nó.
Bác Lực nhìn bà Lan lắc lắc đầu.
- Con bé cũng không còn nhỏ nữa, nếu không muốn nói là gần "lỡ thì" rồi. Không để nó tiếp xúc với người khác thì em định để nó ở vậy suốt đời sao??... - Đây không phải chuyện nhỏ, nên giọng bác Lực trở nên cực kỳ nghiêm túc.
-...!! - Quả nhiên có tác dụng bà Lan thoáng ngập ngừng, nghĩ đến Xương Rồng cũng 24 rồi, cũng nên lập gia đình. Nhưng lại nhớ đến tình trạng của con, bà lại thở dài, chuyện của Xương Rồng cả cái làng này ai cũng biết. Chỉ sợ lấy về lại kỳ thị, coi khinh nó. Như thế bà làm sao có thể chịu nổi. -... Nhưng mà Xương Rồng...
- Anh biết em muốn nói gì... Đừng có cố xây thêm tường cho Xương Rồng nữa... - Ngồi thẳng dậy, bác cố gắng thuyết phục. -... Anh có ý này, hiện tại tiệm BBQ của anh cũng đang thiếu một phục vụ, để nó đến đó làm đi.
- Không được!! Anh muốn để Xương Rồng phải bưng bê dọn dẹp sao?? Nó còn chưa khỏe sao có thể bắt nó làm việc nặng nhọc như vậy được....
- Anh cũng đâu có bắt nó phải bưng bê... Anh là muốn nó tới đó làm cho khuây khỏa, cứ để nó ở nhà mãi, nó "rù" người ra thì sao?? Mà em cũng có công việc phải lo... Để cái Tuyết làm một mình lo mãi sao được...
- Nhưng mà...
- Mẹ! Cho con đi làm đi... - Bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc nó xù lên vì chưa trải. -... Con ở nhà hoài cũng chán, con muốn đi. - Thật lòng nó cũng chẳng muốn ra ngoài, nhưng thấy vẻ lo lắng của bác Lực với sự quan tâm của mẹ, nó không muốn làm mọi người mệt mỏi thêm vì nó.
Nhìn con gái, bà Lan thoáng đau lòng. Nhưng nghĩ con gái cũng không còn nhỏ, nó sao có thể cứ ở bên bà mãi được. Sống trên đời hứng chịu cái danh " cô độc, cô quả", bà nghe còn không chịu được chứ huống chi là Xương Rồng. Hơn nữa, bà cũng lớn tuổi rồi, biết còn có thể ở bên con được bao lâu. Đến lúc đó, chẳng lẽ Xương Rồng lại sống như vậy cả đời. Nghĩ đi nghĩ lại cũng nên mau chóng tìm cho Xương Rồng một tấm chồng, sướng hay khổ về già con gái bà coi như vẫn còn chỗ dựa. Nghĩ vậy,bà đành nuốt những lời muốn nói vào lòng, gượng cười nhìn bác Lực, xem như đã bằng lòng. Có được sự đồng ý, bác Lực tỏ ra khá vui vẻ, vẫy tay gọi Xương Rồng tới bên cạnh. Huyên thuyên với nói cả tối.
* * *
5h chiều ngày hôm sau, Xương Rồng đứng yên để mẹ xem xét, chuẩn bị đồ đạc cho nó.
- Đây! Cầm cái này nữa... - Nói xong bà nhét vội mấy viên vitamin vào túi xách cho Xương Rồng. - A!!.... Còn, còn nữa... Để mẹ đi lấy lọ dầu, làm gì thì cũng đừng làm quá sức... Mấy việc bưng bê thì người khác làm, biết chưa?? Thấy khó chịu phải nói ngay với bác Lực... Con còn...
- Mẹ... Mẹ à!!! Việc đó có nặng nhọc chút nào đâu, mẹ đừng lo thái quá như vậy!! Con lo được mà. - Bắt lấy hai bả vai mẹ mình, Xương Rồng mỉm cười, trấn an bà. -... Con gái mẹ đâu yếu đuối đến mức đó....
Bà Lan hết thở dài lại tiếp tục thở dài, lo lắng là cảm xúc của trái tim, bà cũng đâu khống chế được. Muốn dặn dò thêm cũng đành nuốt trở lại bụng. Nhìn mẹ, Xương Rồng bật cười, vẫy tay chào bà. Vừa bước ra khỏi cổng, đã thấy một bàn chân đứng đó, nhìn đôi giày quen thuộc mà hơn tuần nay thỉnh thoảng vẫn trông thấy, nó khẽ thở dài. Giữ gương mặt bình thản nó nhìn lên mỉm cười.
- Anh Tùng! Sao anh lại ở đây??
- Nghe nói em muốn đi làm, nên anh tới đưa em đi. - Tùng nhìn nó, cười nhẹ. - Em không phiền chứ.
Nó có thể nói có không? Bối rối không biết phải làm sao, đang định lên tiếng từ chối, thì tiếng của mẹ nó lại vang lên làm nó nghẹn họng.
- A! Tùng đấy à? - bà Lan từ trong nhà bước vội ra, nhìn Tùng cười. - May quá!! Con ở đây! Đưa Xương Rồng đi tới chỗ làm hộ bác nhé!! Nó chưa khỏe để nó đi xe máy, bác thật sự không an tâm.
Xương Rồng trợn mắt, nhìn mẹ trân trân, bà là đang muốn làm gì vậy?? Tình huống này đáng lẽ ra phải từ chối mới đúng chứ. Trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn mẹ mình, đáp lại nó chỉ có nụ cười vui vẻ kỳ lạ.
- Được ạ!! Cháu cũng định thế, bác yên tâm cháu sẽ đưa cô ấy đến nơi an toàn. - Được sự cho phép bất ngờ, Tùng nhanh chóng tiếp nhận.
- Vậy làm phiền cháu rồi... Hai đứa đi cẩn thận. - Bà Lan vẫy vẫy tay như muốn đuổi người.
Mặt Xương Rồng càng lúc càng trở nên khó hiểu nhìn mẹ. Không có một dấu hiệu nào cho thấy bà sẽ thay đổi quyết định. Vậy là nó đành trèo lên xe máy của Tùng để anh chở đi. Dù thế vẫn không quên quay đầu lại nhìn mẹ mình dò xét. Được rồi!! Nó vẫn chẳng hiểu gì cả.
Nhìn bóng chiếc xe đã đi khuất bà lan khẽ thở dài. Bà biết Xương Rồng sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng với thiên chức người làm mẹ, bà nghĩ mình phải làm như thế. Một tuần nay bà đã quan sát nhìn Tùng, nhìn cách thằng bé chăm sóc cho Xương Rồng, bà đoán hẳn là Tùng vẫn còn quan tâm con gái bà rất nhiều. Kể cả là do thương hại hay thấy có lỗi với Xương Rồng cũng được. Chỉ cần có một chút hy vọng bà sẽ nắm bắt lấy. Trong tất cả những người có thể ở bên chăm lo cho Xương Rồng, Tùng chính là người bà ưng ý nhất. Bà biết mình làm thế là sai, nhưng vì hạnh phúc của con gái, bắt bà làm chuyện trái với lương tâm bà cũng sẽ làm. Chỉ cần con gái bà có thể hạnh phúc. Tùng và cô gái kia mới chỉ đính hôn, cũng chưa đăng ký kết hôn. Mọi chuyện đều có thể thay đổi lại. Tùng lại là con thứ nên Xương Rồng không nhất thiết phải sống cùng bố mẹ chồng. Hai gia đình cũng thuộc dạng tương đương nên bà cũng không ngại người ta nói con gái bà trèo cao. Càng nghĩ càng cảm thấy vừa lòng, bà hít mạnh một hơi, thêm quyết tâm với quyết định của mình.
* * *
Ai nói ở một cái làng nhỏ bé thì không thể mở ra một khu thương mại. Cứ nhìn đoạn đường xa hoa, đông đúc này thì biết. Những shop thời trang tự phát kéo dài cả con đường, nhà ăn, tiệm bánh, tiệm trà sữa cũng không thiếu, tấp nập chẳng khác đường Hà Nội là mấy.
Nơi Xương Rồng làm việc là một căn nhà ba tầng, rộng chừng 50 mét vuông. Chủ sở hữu đương Nhiên là bác Lực, tầng một bác cho người ta thuê mở siêu thị tiện lợi, tầng ba là shop thời trang. Tầng hai bác giữ lại, mở một tiệm đồ nướng Hàn Quốc. Làm ăn phát đạt đến mức chỉ sau ba năm bác đã lấy lại đủ vốn. Mà tiệm BBQ này đã duy trì hơn tám năm rồi. Tính thêm mỗi năm tiền người ta thuê mặt bằng nữa, gia đình bác Lực hiển nhiên rất có tiếng trong làng.
Một mặt cũng là nhờ mắt nhìn thời thế của bác. Mảnh đất này bác đã mua hơn mấy chục năm rồi, thời mà đất đai chưa có giá trị như bây giờ. Trong khi ai cũng nói bác mua cái mảnh đất đó là sai lầm, vì nó vốn chỉ là một mảnh đất khô cằn, không thể cày cấy, do ở nơi khá cao, dẫn và giữ nước vào không được. Từ mắt nhìn của những người lấy lúa gạo làm mục tiêu, đương nhiên không nhìn thấy giá trị của nó. Không ai có thể ngờ rằng, chục năm sau nơi khô cằn đó đã được nhà nước thu hồi để dựng nên một con đường lớn, khai thông với thành phố. Trở thành một tuyến đường đẹp và khang trang. Các khu công nghiệp cũng từ từ mọc lên, biến nơi này trở nên phồn thịnh. Cuộc sống của người dân cũng nhờ thế mà được nâng cao.
( Kiên: Cái quái gì thế??... Truyện chuyển qua bất động sản rồi hả?....
Cá Rô: A! Tại rảnh quá, xin lỗi... - "Chạy biến."
Phong: Vớ vẩn.....
Cá Rô: Im đê!!... - "Lần này cầm hẳn cái dép lên để chạy." (=.=|||)...).
Xương Rồng khẽ cười, bò xuống khỏi xe Tùng, đang định lên tiếng cám ơn anh, vừa ngẩng đầu lên nó đột nhiên im bặt.
Ngay cạnh cái đèn đường, trên chiếc mô tô đen tuyền, anh đứng đó bình thản, bình thường, bình tĩnh... Bất cứ từ nào có từ "bình" kèm theo. Rõ ràng anh không nhìn nó, nhưng tại sao nó thấy áp lực. Cảm giác khó chịu cứ đầy lên trong lòng khiến nó nhăn mày. Cái kẻ chỉ xuất hiện hai ngày trong cuộc sống của nó, khuấy động nội tâm nó rồi biến mất, và giờ thì lại hiện diện ở đây. Cảm giác như bị giễu cợt nó thấy tủi thân vô cùng. Tất cả, tất cả mọi chuyện đều khiến khí quản nó như muốn nổ tung.
Vội quay mặt đi, nó hít mạnh một hơi dài, rồi thở ra từ từ, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nếu không nó sợ nó sẽ lao tới chỗ anh và đập cho anh một trận ngay tại đây. Nó chưa bao giờ nghĩ mình có thể giận dữ đến như vậy. Vì một người nó chỉ quen trong hai ngày thôi, thật sự là không thể tin nổi. Mặt nó càng lúc càng trở nên khó coi.
- Em sao vậy??. - Nhìn khuôn mặt lúc tái lúc hồng của Xương Rồng, Tùng vội hỏi. - Thấy không khỏe sao??...
- Không có! Em ổn... - Trước khi tay Tùng kịp chạm vào, nó đã lùi lại, vừa lắc đầu vừa xua hai bàn tay. -...Đến nơi rồi, cám ơn anh...
- Ừ! Được rồi... - Tùng gượng cười, rụt tay lại. -... Lúc nào hết giờ làm anh tới đón em...
Vốn định từ chối, lại trông thấy Vũ Phong quay đầu nhìn về phía này. Trốn!! Mất khả năng phán đoán, nó vội ậm ừ nho nhỏ rồi quay đầu, chạy như bay lên cầu thang, không dám quay đầu nhìn.
Tùng thở dài nhìn theo. Khi bóng Xương Rồng không còn nhìn thấy nữa anh mới trèo lên xe, phóng đi. Không chú ý cách đó 30 mét, có một người lạ đang lẳng lặng nhìn mình.
* * *
Vũ Phong dựa người vào con "chiến", trầm ngâm hồi lâu. Nếu trí nhớ của anh không tồi thì người đàn ông kia hẳn là bạn trai cũ của xương Rồng. Theo như điều tra thì hẳn là mấy tháng nữa hắn sẽ tổ chức đám cưới, cô dâu chắc chắn không phải Xương Rồng. Vậy hắn lấy thân phận là gì khi đưa cô ấy đến đây. Dù cho là thân phận gì cũng đều khiến người khác cảm thấy rất nực cười. Mắt như lạnh đi vài phần, anh cười nhạt. Vốn nghĩ sẽ xuất hiện bất ngờ trước mặt Xương Rồng, không nghĩ vì chuyện nhỏ này lại khiến anh đơ người, đến mức quên mục đích của mình. Càng ngày anh càng không hiểu nổi bản thân nữa rồi.
- Tóc ngắn quá!!!. - Ngẩng đầu nhìn trời, âm thanh nhàn nhạt phát ra nhẹ như tiếng thì thầm. Trong một thoáng chốc, tia lãnh huyết hiện lên trong mắt anh.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<