>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
" Đệch... Đánh nhau rồi mày ơi!! "
" Nghe rồi, tao có điếc đâu."
Hai gã tần ngần đứng dưới cổng nhìn vào bên trong. " Có khi nào cô gái xảy ra chuyện gì không? Tao nghe có tiếng đổ vỡ...".
" không phải chứ... Lên xem thử đi".
Cả hai nhìn nhau, gật đầu định chạy vào thì từ ngoài đầu ngõ, tiếng còi hụ vang lên, ngay lập tức có khoảng 4 - 5 cảnh sát chạy tới. Nhìn thấy họ, cảnh sát hét lên." Đứng yên! Không được nhúc nhích."
" Mẹ kiếp! Sớm không đến, muộn không đến, toàn xuất hiện lúc chẳng ai cần." Hai gã lùi lại, đưa tay lên cao, đôi mắt khinh thường nhìn mấy " vị khách" không mời. Cảnh sát ập tới, túm hai tay của họ quặt ra sau lưng, một cảnh sát khác nhìn vào tập hồ sơ xem xét.
" Đúng là hai người họ... Chúng tôi có tin tức rằng hai anh đã ra khỏi nội thành trong hơn 30 phút... cả hai người đang bị giám sát vậy mà dám liều lĩnh như vậy... Giải về đồn đi...". Vị cảnh sát đó gấp hồ sơ lại, ra hiệu với hai cảnh sát đang giữ tay tội phạm. Họ gật đầu,đẩy hai gã đi.
" Chó chết, lũ ngu ngốc... Không thấy ở đây đang xảy ra chuyện gì à? ". Gã vùng vằng, gào lên." Bỏ ra, có người đang gặp nguy hiểm..". Vị cảnh sát khẽ cau mày, khi nghe thấy lời gã nói, lúc này anh mới chợt nhận thấy tiếng xung đột đang diễn ra trong căn nhà. Anh ta nheo đôi mắt, lập tức ra chỉ thị. "... Đưa họ đi... Hai anh lên đó xem có chuyện gì.". " Rõ! ". Hai cảnh sát khác giơ tay chào, vội vã chạy vào nhà. Rút súng từ dắt lưng ra.
* * *
Tiếng còi hụ đã thu hút một số người dân xung quanh tới xem, thấy cảnh sát áp giải hai người đàn ông lạ,bắt đầu xì xầm bàn tán. 12h30 đêm, con hẻm trở nên ồn ào đông đúc, mọi người đứng dọc bên đường nhìn vào căn nhà đang xảy ra cãi vã.
* * *
Hai cảnh sát vừa chạy lên nghe thấy tiếng va đập của đồ vật thì nhíu mày. Đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến họ ngỡ ngàng... Một người đàn ông trẻ bị hai người phụ nữ giữ lấy tay, và bị một cái ghế đập ngang gáy từ một người đàn ông khác. Bị giữ bởi hai phụ nữ nên anh ta trông khó chịu kinh khủng, máu chảy dài, nhưng chỉ có thể gườm gườm nhìn kẻ cầm cái ghế.
Đằng sau, hai người đàn ông trung tuổi cũng đang túm lấy cổ áo nhau, cãi nhau loạn xạ. Dưới đất, một người phụ nữ trung tuổi ôm vai một người khác, bà ta đang khóc rống gào thét như muốn vỡ cổ họng. Sâu trong cùng, thì có ba cô gái đang khóc nức nở... Đồ đạc trong phòng tan tành, đổ nát.
Chị dâu Xương Rồng thấy chồng bị đánh thì hét lên,lao ra.
" Tất cả đứng yên, không ai được phép cử động.." Hai Cảnh sát đồng thanh hô to, giơ súng lên cao. " Dừng lại nếu không muốn dính đạn...". Mọi cử động lập tức ngưng trệ, sự yên lặng chiếm lĩnh không gian. Tất cả cùng ngơ ngác nhìn về phía cầu thang. Thấy hai người mặc quân phục thì hơn nửa số người có mặt thoáng thất sắc.
Chị dâu Xương Rồng sau một giây bất động, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy thẳng tới chỗ chồng mình, gạt hai người phụ nữ kia ra, ôm lấy anh khóc òa lên. Anh vội ôm vợ mình, cố trấn an cô.(lý do anh này ăn một ghế mà chưa sao vì anh ta là dân karate).
Khi tất cả đã đứng yên, hai cảnh sát mới hạ súng quan sát. Lúc này từ dưới cầu thang một người khác cũng lên tới nơi, trên vai ông ta vác theo một người đang bất tỉnh. Trán cậu ta cục u to tướng hiện diện. THấy chỉ huy hai cảnh sát vội tách ra giơ tay lên chào.
Nhận ra là con trai mình, bác trưởng hốt hoảng muốn chạy lên, ngay tức khắc một cảnh sát giơ tay, ra hiệu ông đứng yên. Dù không cam tâm nhưng ông ta đành lùi lại.
Vị chỉ huy vác theo thanh niên đó tới ghế salon, dùng chân dựng cái ghế dậy rồi đặt cậu ta nằm xuống. Nhìn xung quanh một lượt. Chọn cho mình một cái ghế,ông ngồi xuống." Tôi có thể hỏi ở đây xảy ra chuyện gì không?". Ông bắt đầu lên tiếng "... Hai người với tôi tầm tuổi, có thể tới đây ngồi xuống không? Chúng ta cùng nói chuyện..". Ông chỉ vào bác Lực, và bác trưởng ra hiệu.
Mọi người cùng nhìn về phía vị cảnh sát, cảm thấy kỳ lạ. Ông khác hẳn với những cảnh sát khác, không khuôn phép, kiểu cách, không cứng nhắc, cũng không khách sáo. Ông chỉ đơn giản như đang nói chuyện với hai người bạn. Sau một lúc lưỡng lự bác Lực cũng bước tới một cái ghế dựng dậy. Bác trưởng thì chạy ngay tới chỗ con trai đang nằm,xem xét, thấy ngoại trừ cục u ra thì tất cả đều bình thường, mới ngay ngắn ngồi xuống đối diện với vị chỉ huy.
" Giờ bắt đầu chứ?". Vị cảnh sát mỉm cười, đan hai tay vào nhau."... A! Còn nữa, cậu ta đang chảy máu... Mau mang đi băng bó đi, mọi người cứ tự nhiên. Đừng để ý tới tôi..".
E dè chán, tất cả cũng tự sắp xếp cho mình một chỗ ngồi, chia làm hai phe. vợ bác Lực kéo bà Lan tới gần chỗ chồng mình, lấy hai cái ghế từ trong bếp ra ngồi vào. Con trai bác Lực được vợ đưa lên phòng Xương Rồng để băng bó. Những người còn lại đứng hết ngay sau bác trưởng. Xương Rồng và chị mình vẫn không rời khỏi vị trí ban đầu. Ánh Tuyết tiếp tục vỗ nhẹ trên vai em gái như muốn trấn an. Xương Rồng thì ngồi bó gối, đôi mắt u ám.
******
Bác Lực là người đầu tiên mở lời, bác kể về cuộc đời bà Lan, cuộc sống với người chồng vũ phu, về từ một tai nạn đã đẩy cháu gái ông phải vào tù... Và rồi vẫn không được yên ổn khi được tự do. Vị cảnh sát chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nhìn sang cô gái đang ngồi bó gối trong góc bếp, hình tròn đỏ trên trán vẫn đang rỉ máu, ông hơi nhíu mày.
Câu chuyện chưa kết thúc bác trưởng đập mạnh tay xuống bàn, ông ta hét lên, nói em trai mình không phải như vậy, nói rằng chính bà Lan và con gái bà đã đẩy em trai ông đến cơ sự này. Ông ta gào lên cái gọi là công bằng, là nhân quyền, cái gọi là dạy vợ dạy con, ý nghĩa về thứ gọi là trụ cột gia đình... Mọi thứ đều đi theo một chiều, đi theo cái hướng mà người ta hay gọi " trọng nam, khinh nữ". Cái lý lẽ có lẽ đã ăn sâu vào máu những con người cổ hủ, không cách nào xóa bỏ.
Vị cảnh sát nhìn người đang hét lên những lý lẽ hoa mỹ đó,mắt hiện lên vẻ không hài lòng. Thấy bác Lực chuẩn bị đứng dậy, ông nhanh chóng đứng lên trước, đôi mắt lành lạnh. vì hành động bất ngờ mà mọi người ngay lập tức cùng im lặng, dè chừng nhìn ông.
" Đưa họ tới trụ sở...". Ông nói, gạt mấy thứ dưới chân ra lấy đường đi "... Vác theo cả người đang bất tỉnh đó nữa".
Gần 2h đêm, con hẻm nhỏ vẫn sáng trưng và ồn ào. Đến lúc, đoàn người lên hết xe cảnh sát đi mất hút thì con đường mới dần chìm vào im lặng. Trả lại sự bình yên hiếm hoi cho đêm tối.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<