Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 97: 97: Liều Lĩnh





Tiết Dao đã không thể đi được nữa, vừa rồi hắn chỉ có thể bước đi một cách máy móc, nhưng khi dừng lại thì hắn hoàn toàn ngã gục, nhưng lại không biết phải nói với thất hoàng tử như thế nào.
Nếu hắn nói "Điện hạ ngài đi trước đi đừng chậm trễ vì ta", vậy căn bản là câu phí lời.
Mấy ngày nay, cảm giác an toàn của Lục Tiềm đã giảm xuống còn 37 điểm, không còn giao tiếp nhiều với người khác nữa.
Thất hoàng tử chỉ suy nghĩ trong thế giới của mình, khi đã quyết định thì tự mình thực hiện mà không cần trao đổi với ai.
Vì vậy Tiết Dao cũng không nói lời vô ích, hắn nghiến răng nghiến lợi dùng sức, ý đồ tiếp tục tiến về phía trước mấy bước.
Hai chân hắn hoàn toàn tê dại, khiến hắn lập tức mất đi trọng tâm.

Ngã về phía sau, nửa chừng cổ tay bị nắm lấy, bị kéo về phía trước.

Đổi phương hướng, hắn rơi vào trong ngực của Thất hoàng tử.
"Dao Dao ngươi dừng lại."
Thất hoàng tử nhắc nhở thư đồng đi không vững của mình.
"Chân ta chạy đã tê dại rồi, Điện hạ đi về kinh trước, ta sẽ theo sau ngài được không?"
"Không được."
Mặt trăng cũng thay thế bằng mây đen che phủ, xung quanh hoàn toàn là tối đen.
Tiết Dao đứng thẳng dậy, vươn tay tìm kiếm khuôn mặt mũm mĩm của Điện hạ.
Tiết Dao mò nhầm phương hướng, nhưng khuôn mặt mũm mĩm vẫn giống như khi còn nhỏ, chủ động ấn vào lòng bàn tay Tiết Dao.
"Van xin Điện hạ, hãy nghe lời ta.

Bọn người kia muốn bắt là ngài chứ không phải ta.

Chỉ cần ngài trở về kinh và điều động quân đội còn lại, chuẩn bị chiến đấu.

Tam hoàng tử, quân Tây Bắc và Đông gia nhất định sẽ không dám động tới ngài."
Tiết Dao cảm giác khuôn mặt rời lòng bàn tay.

Thất hoàng tử quay lưng lại, nói.
"Ngươi leo lên."
Tiết Dao duỗi tay lần mò, mò tới phía sau lưng Thất hoàng tử.
Bé mập mạp muốn cõng hắn chạy trốn.
Không thể lãng phí khí lực của Thất hoàng tử.
Thân thể Tiết Dao không còn chịu đựng được nữa.

Hắn một tay nắm lấy cánh tay của Thất hoàng tử, một tay nắm lấy ống quần nhấc chân lên, cố gắng dùng tay khống chế chân mình để tiếp tục chạy.
Những giọt nước mắt nóng hổi cứ chảy dài trên má, bị gió đêm Tây Bắc thổi bay vào bóng tối vô tận.
Hắn không muốn bé mập mạp cõng mình nên cố chịu đựng khập khiễng đi về phía trước như một đứa trẻ mới biết đi.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng gió, Lục Tiềm cúi người ôm lấy Tiết Dao.
Gió đêm trong nháy ập về phía hắn.

Hắn bị Thất hoàng tử ôm vào lòng, chạy điên cuồng trong đêm tối vô vọng không có điểm kết thúc.

Chạy không biết bao lâu, hô hấp Lục Tiềm càng ngày càng nặng nề.

Tiết Dao dùng lòng bàn tay cảm nhận mồ hôi sau lưng Lục Tiềm.

Hai lớp áo bị thấm qua ướt đẫm.

Giống như một đứa trẻ đang liều mạng đối phó với con tê giác lớn.
Tiết Dao dần dần thích ứng với bóng tối dày đặc.

Hắn ngẩng đầu tìm kiếm phương hướng sao Bắc Đẩu, bất an nhắc nhở Thất hoàng tử:
"Trạm dịch gần nhất xa như vậy sao? Chúng ta không thể chạy sai hướng được."
Lục Tiềm cúi đầu nhìn Tiết Dao, sau đó lại quay đầu nhìn thân cây hình thù kỳ quái đứng bên cạnh, hất cằm nói:
"Gió từ sa mạc phía tây bắc thổi tới, cây cối nghiêng về đâu thì đó là hướng đông nam.

Hãy đi thẳng theo con đường này.

Đến khi nhìn thấy ánh đèn.

Dao Dao, nhớ cho kĩ."
Tiết Dao chưa bao giờ nghe thấy giọng nói yếu ớt như vậy của bé mập mạp, lập tức vỗ vai bảo hắn đặt mình xuống và tự chạy.
"Lại muốn dừng, Gia sẽ mặc kệ ngươi."
Thất hoàng tử không chịu buông hắn xuống dưới.
Tiết Dao cảm thấy hai chân mình đã khỏe hơn, sắp giãy giụa xuống đất, tiếng vó ngựa từ trong màn đêm tĩnh lặng truyền đến.

Tiếng vọng nơi hoang vắng dường như từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Khi tiếng vó ngựa với tốc độ nhanh gấp nhiều lần tốc độ chạy trốn của bọn họ đến gần, Tiết Dao đã được Thất hoàng tử mang vào bụi rậm núp.
Tiết Dao chưa bao giờ nhận ra rằng một con ngựa có thể chạy nhanh như vậy.
Xa xa kỵ binh nhanh chóng đến gần.

Tiết Dao cầu nguyện đám kỵ binh có thể duy trì tốc độ, trong nháy mắt lướt qua.
Bọn họ núp trong bụi cây, quả nhiên có một con ngựa chạy qua trước mặt bọn họ, tiếp theo sau còn vô số âm thanh móng ngựa giẫm đạp lộn xộn.
Tiết Dao nắm chặt tay và cầu nguyện rằng âm thanh đó sẽ nhanh chóng biến mất, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy tiếng ngựa hí.
"Dấu chân không còn nữa!"
Người dẫn đầu nhảy xuống ngựa, đem đuốc soi mặt đất, kiểm tra cẩn thận rồi lại đưa ra báo cáo xác nhận:
"Dấu chân đã biến mất!"
Tiết Dao tay chân lạnh như băng, nhịp tim càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Thất hoàng tử truyền vào tai Tiết Dao:
"Chạy thêm hai dặm nữa, đưa ra thẻ bài, gọi con ngựa tốt nhất, về kinh tìm nhị ca."
Khi Tiết Dao ý thức được bé mập mạp định làm gì, liền đưa tay nắm lấy vạt áo của hắn, nhưng lại không theo kịp tốc độ chạy của hắn.
Một người lính Đông gia tới gần bụi cây bị đánh ngã.

Ngay sau đó, giống như bông lúa bị gió thổi bay.

Một hàng binh lính bị cuốn lấy, bị hất văng ra khỏi ngựa.

Hơn trăm kỵ binh tinh nhuệ bị phá hủy đội hình từ giữa.

Bọn họ bất lực nhìn bóng dáng thiếu niên xoay người nhảy lên một chiến mã, lôi kéo dây cương và phi nước đại về phía sa mạc phía bắc.
Trong phút chốc, đám người giật dây cương đuổi theo.

Người bị mất ngựa đã leo lên lưng ngựa của đồng đội và lấy ra cung tên.
Giữa tiếng vó ngựa và bụi mù mịt, hơn trăm kỵ binh đuổi theo Thất hoàng tử chạy trốn.
Tiếng ngựa hí không ngừng nhấn chìm tiếng gào khóc đầy tuyệt vọng của Tiết Dao.
Thất hoàng tử liều lĩnh một mình dẫn nhóm truy đuổi đi.

Tiết Dao lau nước mắt, cắm răng đứng dậy, chạy về phía trạm dịch cách đó hai dặm.
Hắn phải bỏ chạy trước khi nhóm truy đuổi tìm ra mình, nếu không sẽ không ai có thể giúp bé mập mạp.
Hắn vừa chạy vừa ngã, biểu hiện trên mặt tê dại đến có chút buồn cười.
Hắn cần phải sử dụng sự tê liệt để ngăn chặn âm thanh của những mũi tên xuyên qua không khí vừa rồi.
Sẽ không sao đâu!
Tam hoàng tử không dám để Thất hoàng tử chết ở vùng biên giới, cho dù là quân lính bắn tên cũng chỉ là dọa người.
Coi như không phải hù dọa người, trời tối như vậy cũng không thể bắn trúng.
Hắn không ngừng tự an ủi mình, nhưng nếu nghĩ xa hơn, hắn sẽ không thể đựng được.

Hắn phải sống sót và trở về kinh tập trung quân đội tiếp viện, để có thể giải cứu bé mập mạp.

Sau này hắn phải dạy dỗ bé mập mạp một trận.
Bình thường hắn rất nuông chiều đứa nhỏ này.

Đó là lý do tại sao đứa nhỏ nghịch ngợm này dám vì một thư đồng liều lĩnh mạo hiểm mạng sống của mình để dẫn dụ những kẻ truy đuổi.

HunhHn786
Chính vì quá tốt với bé mập mạp, nên hắn mới khiến Tiết Dao nếm trải nỗi đau bị ngàn mũi tên xuyên qua, sống không bằng chết.
Không thể bỏ cuộc, Tiết Dao gào thét và chạy điên cuồng.

Lần này hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho đứa con phản nghịch đó.
Ngũ hoàng tử Lục Kỳ Duệ đã đợi bên kia sông ba ngày, nhưng vẫn không có sứ thần hay Vương tử Khiết Đan đến trao đổi với hắn.

HunhHn786
Lính canh và người đưa đồ ăn bắt đầu đối xử với hắn ít tôn trọng hơn.


May mắn, hắn không hiểu tiếng Khiết Đan và không biết họ nói gì để sỉ nhục mình.
Trưa ngày hôm sau, tướng quân Khiết Đan biết nói tiếng Hán sắc mặt u ám bước vào lều, khoanh chân ngồi xuống chiếc bàn thấp trong lều, không khách khí nói:
"Không thể chịu đựng được nữa.

Hoàng đế Đại Tề quá mức xảo trá.

Không thể lâu như vậy.

Bàn điều kiện có thể qua sông mà nói.

Hoàng đế Đại Tề quá gian trá."
"Các ngươi mới gian trá!"
Lục Kỳ Duệ lập tức bùng nổ:
"Khiết Đan Vương lại đem Vương tử ra làm mồi nhử, gạt phụ hoàng ta đi vào vòng mai phục.

Trong mắt các ngươi còn có quân phụ à!"
"Ngô Vương anh hùng cái thế, sống thêm một trăm tuổi cũng dám một người một ngựa dụ địch thâm nhập."
Tướng Khiết Đan âm trầm nhìn Lục Kỳ Duệ.
"Các ngươi giữ Vương tử của chúng ta.

Hoàng đế Đại Tề có bảy hoàng tử, Khiết Đan Vương chỉ một có Vương tử, hiện tại lật lọng, đây mới là gian trá."
Ngũ hoàng tử lập tức không nói nên lời.
Tướng quân Khiết Đan nói rằng Hoàng đế Đại Tề có bảy hoàng tử, Ngũ hoàng tử chợt nhận ra, phải chăng phụ hoàng đã từ bỏ mình? Chẳng lẽ muốn chọc giận Khiết Đan đánh nhau một trận tử chiến?
Lúc này hắn không hề thất vọng mà ngược lại đang suy nghĩ lung tung: Khi đổi cho phụ hoàng trở về, lẽ ra hắn nên yêu cầu một số điều kiện.

Tỷ như yêu cầu phụ hoàng cho mẫu phi ra khỏi cung.

Để mẹ hắn có thể trở thành chim ưng bay tự do trên bầu trời.
Như vậy hắn không chỉ cứu phụ hoàng, còn cứu mẫu phi, là hi sinh rất có lời.
Đại ca nhất định sẽ khen ngợi sự dũng cảm và quyết đoán của hắn.

Vào những thời điểm quan trọng, hắn có thể xử lý mọi chuyện tốt hơn bảo bối thất đệ của đại ca.
"Cô trước giờ đánh giá thấp Lão Ngũ."
Đại ca sẽ nói lời này, Ngũ hoàng tử nghĩ thầm.

Đó chính là lời khen ngợi tốt nhất.
Buổi chiều đầu hè, mặt trời nóng như thiêu rụi cây cỏ, chỉ có những cây xương rồng là vẫn trụ vững dưới những tia nắng đủ nóng để nấu chín trứng.
Đêm qua đôi chân vẫn nhanh nhẹn và khỏe mạnh, giờ này đang lê từng bước chậm rãi trên cát.

HunhHn786 Phía trước bên trái giày bị thủng một lỗ, chiếc tất trắng bên trong dính đầy máu đen.
Thất hoàng tử Lục Tiềm ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời, sau đó quay lại nhìn dấu chân mình để lại dần dần bị cát bụi xóa sạch.
Đã không còn kỵ binh đuổi theo nữa.
Nhờ đêm qua tối đen không có ánh trăng, hắn đã có thể dùng con ngựa cướp được dụ đám người truy đuổi theo mình.
Lục Tiềm thả lỏng, cúi xuống và đỡ đầu gối bằng cả hai tay rồi ngồi trên bãi cát nóng.
Khi cánh tay trái co lại, hắn lập tức cảm thấy đau tê dại, đồng thời hắn có thể cảm nhận được máu ấm nóng chảy ra từ vết thương bị mũi tên cào xước.
Lục Tiềm dùng tay phải cởi băng bó trên tay trái.

Đêm qua băng bó qua loa, đành phải cởi ra, buộc lại thật chặt.

Cố chịu đựng đau đớn, hắn kiên nhẫn cởi nút thắt, nhẹ nhàng kéo một cái.

Lục Tiềm hít một hơi thật sâu.
Máu trên vải đã khô dính chặt vào vết thương khiến hắn không thể làm gì được.
Vì quá đau mà Lục Tiềm không kéo vải băng vết thương nữa.

Hắn nằm ngửa thở phì phò và bắt đầu rên rỉ với giọng buồn bã.

Nếu Tiết Dao ở đây, nhất định sẽ đồng ý đút cho hắn thêm hai bình sữa tại chỗ.
Nhưng Điện hạ chỉ ậm ừ một lúc rồi dừng lại, bởi vì hắn nhớ ra xung quanh không có ai nhìn hắn làm nũng.
Đôi mắt nâu nổi bật trên khuôn mặt xám xịt, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh.
Nếu Tiết Dao lúc này ở bên cạnh, nhất định sẽ nhìn thấy đôi mắt của Điện hạ đã phát ra ánh sáng màu vàng kim lấp lánh.

Điều này khiến khuôn mặt mũm mĩm bẩn thỉu của Điện hạ giảm bớt sự khó chịu.
"Điện hạ có muốn uống sữa không?"
Thất hoàng tử vốn có giọng nói trẻ con vì mất nước quá nhiều đã trở nên khàn khàn.
Hắn muốn lặp lại câu nói này để tự an ủi mình, nhưng chỉ lại nói ra một chữ "Điện" liền không phát ra được tiếng tiếp theo.
Không ai nói với hoàng tử được cưng chiều từ bé này rằng nếu tiếp tục nằm như thế dù không bị kỵ binh bắn chết cũng sẽ chết vì mất nước.
Tiếng bụng kêu ùng ục ùng ục vì đói cứu Thất hoàng tử một mạng.
Bất luận thế nào, Điện hạ cũng phải kiếm ăn.
Tốt nhất là một bát sữa và con gà ăn mày do Tiết Dao nướng.

Điện hạ thật muốn ăn.
Vì ham muốn ăn uống, Thất hoàng tử lê bước ra khỏi vùng cát nóng đến một thung lũng có cây cỏ.
Dưới chân núi phía bắc thực sự có khói bốc lên từ một ngôi miếu đổ nát.
Bụng Thất hoàng tử phán đoán trước, có khói là có đồ ăn mới nấu, nên bắt đầu hét lên, càng lúc càng điên cuồng kêu "ùng ục ùng ục".
"Được, được, Gia đã biết."
Điện hạ thiếu kiên nhẫn cúi đầu đàm phán cùng bụng của mình:
"Chỉ cần không có quân truy đuổi, ta nhất định sẽ lấy thức ăn cho ngươi.

Ngươi phải yên lặng một chút."
Bụng có thể là không quá tin tưởng cam kết của Thất hoàng tử, càng phát điên kêu "ùng ục ùng ục".
"Kêu nữa thì khỏi ăn."
Điện hạ nói những lời khắc nghiệt với bụng của mình, nhưng thực ra hắn rất muốn ăn.
Bụng khả năng cũng nhận ra được chính mình kêu rít gào sẽ ảnh hưởng chủ nhân ăn trộm.

Không có tên trộm nào tự mang còi báo động.
Muốn ăn phải tuân thủ quy tắc, cho nên bụng dần dần ủy khuất dừng kêu ùng ục.
Vì vậy, sau một hồi, năm người trong ngôi miếu đổ nát không ai để ý rằng có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Nhưng Thất hoàng tử đã nhìn rõ khuôn mặt của từng người.
Những người này không phải binh lính, cũng không phải thái giám, ăn mặc cũng không giống mấy như thư đồng.
Ngoại trừ người trong hoàng cung, Thất hoàng tử chưa bao giờ gặp qua nhiều người bên ngoài, vẻ mặt lúc này lại trở nên cảnh giác..