Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Lục Tiêu, Tiết Dao biết rằng lời khuyên vừa rồi của mình cũng vô ích, tiểu tử này căn bản nghe không vô.
"Ta vốn lo lắng trong lòng ngươi đã có thất đệ, cũng may ông trời công bằng."
Lục Tiêu kiên định nói:
"Trừ phi ngươi đã có người trong lòng, bằng không ta sẽ không từ bỏ ngươi. A Dao, chờ xem đi, ta cũng không phải là yếu đuối như ngươi nghĩ. Chỉ có thất đệ mới cần người khác quan tâm chăm sóc nhiều thôi."
Tiết Dao hết cách rồi. Tiết Dao nhìn Lục Tiêu như nhìn thấy chính mình trong quá khứ.
Nam nhân tuổi tác này cho là mình mạnh mẻ mới có thể khiến người ta ngưỡng mộ, nói gì cũng không thông. Vậy cũng chỉ có thể để bản thân hắn chậm rãi hiểu rõ chính mình.
"Đây là thuốc ta phối cho mẫu phi ngài."
Tiết Dao lấy ra gói thuốc dành cho bệnh trầm cảm tối hôm qua hắn mua trên hệ thống đưa cho bảo bảo ấm áp.
"Thuốc?"
Lục Tiêu cho là Tiết Dao cố ý đổi chủ đề, không mấy vui vẻ từ chối:
"Mẫu phi không có sinh bệnh."
"Mẫu phi ngài tâm tình không tốt, là chứng bệnh gan phổi tích tụ khí huyết không thông."
Tiết Dao lừa gạt.
"Thuốc này chủ yếu là công dụng dưỡng gan, kích hoạt khí huyết. Uống nó cũng không có hại gì..."
"Dùng tốt, bà ấy cũng sẽ không cám ơn ngươi."
Vẻ mặt Lục Tiêu bỗng nhiên lạnh lùng. Đôi mắt vốn trong veo ảm đạm xuống, như đột nhiên bị bao phủ bởi một màng sương mờ u ám.
Lục Tiêu dành gần như toàn bộ thời gian của hai mươi năm cuộc đời nỗ lực lấy lòng mẫu phi. Nhưng nhận lại được đều là thiếu kiên nhẫn cùng các loại xua đuổi, không còn gì khác.
Tình cảm bị chà đạp nhiều lần sẽ biến thành hận thù.
Cảm xúc được ngụy trang dưới dạng hận thù có thể bảo vệ Lục Tiêu không tiếp tục như thiêu thân lao đầu vào lửa, tự rước lấy nhục.
Lục Tiêu hận mẫu phi của hắn.
"Ta không cần mẫu phi ngài cảm tạ ta."
Tiết Dao cười nhỏ giọng khuyên bảo:
"Sau này ngài sẽ ra khỏi cung, một mình Thái phi ở trong cung rất vắng vẻ. Nếu như bà ấy tâm tình tốt hơn, còn có thể tìm các Thái phi khác vui chơi giải buồn một chút."
Lục Tiêu không lên tiếng.
Tiết Dao biết mình đang chọc vào chỗ đau của Lục Tiêu. Nhưng là người từng trải, hắn biết nỗi đau thực sự của Lục Tiêu nằm ở việc bị mẹ ruột chối bỏ. Chỉ có chữa khỏi bệnh trầm cảm của mẫu phi, tình thương của người mẹ mới có thể chữa lành vết thương trong lòng Lục Tiêu. HunhHn786
"Bà ấy sẽ không đồng ý uống thuốc. Đừng uổng phí công sức."
Lục Tiêu dùng vẻ mặt thờ ơ để bảo vệ mình. Đây là vẻ mặt hắn học được từ mẫu phi hắn, cũng là vẻ mặt khiến hắn tổn thương nhất.
Hắn ghét việc mẫu phi mình dùng sự thờ ơ làm vũ khí. Hắn thề trong lòng hàng ngàn lần rằng sẽ không bao giờ trở thành người chà đạp lên cảm xúc của người khác như mẫu phi mình.
Nhưng bất cứ khi nào hắn cảm thấy bị tổn thương, vũ khí mà mẫu phi hắn dùng để làm tổn thương hắn sẽ xuất hiện một cách hoàn hảo trên khuôn mặt hắn.
Điều này làm cho hắn càng thêm chán ghét chính mình.
"Không cần bà ấy đồng ý."
Tiết Dao dùng giọng điệu dịu dàng nhất để xoa dịu sự phản kháng của Lục Tiêu. Tiết Dao nắm lấy tay Lục Tiêu, nhét gói thuốc vào lòng bàn tay hắn.
"Nói thiện phòng mỗi ngày thêm một chút thuốc vào canh là được rồi. Phân lượng rất ít, sẽ không ảnh hưởng hương vị."
Ở phía bên kia, nơi một góc sân thao trường, Cố đại hiệp cũng đang thổ lộ nỗi lòng của mình với sư đệ.
"Ta không cho ngươi ăn! Ngươi có xấu hổ hay không!"
Cố Thanh Viễn học bộ dáng oan ức của tên nhóc lừa đảo. Hắn khoa trương tái hiện tình cảnh ngày đó cho Lục Tiềm nghe.
"Không thể nào."
Lục Tiềm không tin lục ca sẽ vô lễ đối với tiền bối như thế.
"Lừa ngươi làm chi!"
Cố Thanh Viễn đem chuyện Lục Tiêu gọi món đầy bàn, rồi ăn như hùm như sói, xong xuôi đã phủi mông chạy trốn.
Lục Tiềm hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra được, lục ca là người vốn ngoan hiền đến có chút ngớ ngẩn sẽ làm ra chuyện xấu xa như vậy. Hắn nghiêng đầu hỏi:
"Các ngươi đánh nhau, sao lục ca còn quan tâm ngươi?"
"Quan tâm ta?"
Cố Thanh Viễn phì cười ra tiếng:
"Hắn đã nói gì với ngươi? Có phải là nhờ ngươi khoan dung với ta hay không?"
Lục Tiềm gật gật đầu.
"Ha ha ha ha!"
Cố Thanh Viễn cười to, tiếp tục nói với tiểu sư đệ:
"Ta lừa hắn nói là đã thay hắn trả tiền, bán mình vào cung làm nô tài. Hắn hiện tại có thể vì áy náy tự trách đó, muốn bồi thường ta, hiểu không? Ngươi đừng nói cho hắn biết ta là sư huynh ngươi. Tiểu tử này quá thú vị rồi!"
Khi Tiết Dao cùng Lục Tiêu trở lại thao trường, từ xa đã nhìn thấy hai sư huynh đệ kia cười vui với vẻ mặt xấu xa, cũng không biết đang nói cái gì. HunhHn786
Lục Tiềm vừa nhìn thấy Lục Tiêu cùng thư đồng đi chung với nhau, liền không cười nữa, đứng dậy dữ dằn đi tới.
Tiết Dao đột nhiên có ý thức bước sang một bên để giữ khoảng cách với Lục Tiêu. Lục Tiêu lại bước đuổi tới, một phát bắt lấy tay Tiết Dao, cố ý vừa nói vừa cười nghênh tiếp ánh mắt thất đệ.
Tiết Dao cảm thấy bảo bảo ấm áp hiện tại đã biến thành tiểu ác ma rồi!
Hệ thống thông báo:
"Độ chua của bạo quân giá trị 99. Cảnh báo ký chủ tìm kiếm nơi ẩn nắp rắn chắc tin cậy che chắn, để phòng bất trắc!"
Tiết Dao:
"..."
Xong xong xong!
Trơ mắt nhìn Long Ngạo Thiên thần sắc lãnh khốc đi tới trước mặt, Tiết Dao đang lo lắng không biết bản thân bị đánh hay là bảo bảo ấm áp bị đánh.
Nhưng mà, Lục Tiềm chỉ là khom người rút tay thư đồng khỏi tay lục ca. Hắn cúi đầu đem từng ngón tay Tiết Dao tỉ mỉ vuốt qua một lần. Hắn chỉ cho phép trên người thư đồng lưu lại khí tức của chính mình.
Lau xong tay Tiết Dao, Lục Tiềm cũng không nói một câu, lôi kéo Tiết Dao đi, không chào hỏi lục ca.
"A Dao."
Lục Tiêu gọi Tiết Dao.
"Đêm nay đừng xuất cung, ở lại điện của ta. Ta còn có lời muốn nói với ngươi."
Nghe vậy, Lục Tiềm dừng bước, buông tay Tiết Dao ra.
Hệ thống thông báo:
"Độ chua của bạo quân giá trị chạm 100. Kiến nghị ký chủ kịp thời áp dụng biện pháp tiếp xúc thân mật để giảm thiểu giá trị nguy hiểm."
Tiết Dao:
"..."
Tiếp xúc thân mật?
Đây là cái kiến nghị quỷ gì?!
Lục Tiềm quay người, muốn đi tới chỗ Lục Tiêu. Tiết Dao kéo ống tay áo của hắn.
"Không đi."
Lục Tiềm thay thư đồng từ chối lục ca.
"Cũng không phải hỏi ngươi."
Lục Tiêu không nhượng bộ chút nào.
"Để A Dao tự mình quyết định."
Hai huynh đệ cùng quay đầu nhìn về phía Tiết Dao.
Tiết Dao:
"... Ta đêm nay về phủ có việc, không thể ở lại trong cung."
"Vậy ngày mai, ngày mốt cũng được, có thời gian rảnh đến chỗ ta ngủ lại."
Lục Tiêu từng bước ép sát.
"Có thời gian rảnh cũng ở chỗ Gia."
Lục Tiềm nói.
"Để A Dao tự chọn."
Lục Tiêu lần thứ hai nhấn mạnh.
Vì vậy, ánh mắt lại rơi trên người Tiết Dao.
"A Dao, ngươi muốn ở chỗ thất đệ hay là muốn ở cùng A Tiêu?"
Lục Tiêu dùng lợi thế xưng hô chiếm thế thượng phong.
"Ta không tiện ở trong cung..."
Tiết Dao muốn hai tiểu tử này rõ ràng hắn không muốn làm nhân vật chính trong mối quan hệ tay ba.
Tiết Dao cùng lúc loại bỏ hai con hổ con. Vì vậy cuộc chiến giữa Lục Tiêu cùng Lục Tiềm hóa thành cạnh tranh nội bộ.
"Vậy thì quyết đấu một trận giữa nam nhân với nhau đi."
"Đấu kiếm?"
"Không được!"
Tiết Dao lập tức ngăn cản hai người tự giết lẫn nhau, hoặc là nói ngăn cản bé Long Ngạo Thiên đơn phương diện tàn sát bảo bảo ấm áp:
"Không thể đánh nhau!"
"Vậy thì so với bắn tên."
Lục Tiêu chọn khả năng sở trường của mình.
"Bắn bia cố định không thú vị. Chúng ta thả chim làm mục tiêu sống. Tổng cộng hai mươi con chim, ai bắn trúng nhiều hơn thì thắng. Một trận phân thắng thua."
Lục Tiềm:
"Được."
Khả năng bắn cung của Lục Tiêu rất tốt. Lục Tiềm ngay cả cưỡi ngựa bắn cung bia cố định cũng không có luyện tập nhiều. Trên lý thuyết khả năng thắng lợi của Lục Tiêu lớn hơn.
Nhưng Tiết Dao biết rất rõ ràng, Lục Tiềm có thể chất đặc biệt, là thiên tài luyện võ, căn bản không gặp khó khăn. Coi như bị bịt mắt, Lục Tiềm cũng có thể bắn chuẩn hơn người khác.
Đây cũng là một trận tỷ thí không có chút hồi hộp nào.
Tiết Dao cùng hai huynh đệ đi đến sân tập cưỡi ngựa bắn cung.
"Mục tiêu sống" là những con chim bồ câu nuôi trong cung. Thường sẽ thả mười con chim ra một lần bắn, không tranh thủ thời gian để bắn, chúng đều sẽ bay đi mất.
Lục Tiêu có tốc độ bắn tên rất nhanh. Với hai mươi mũi tên trong bao đựng tên, đến khi con chim bồ câu cuối cùng biến mất trên bầu trời, Lục Tiêu đã bắn ra hơn mười mũi tên.
Thư đồng của Lục Tiêu thường luyện tập kỹ năng bắn cung này với chủ nhân của mình, nên tay chân cũng lưu loát vô cùng. Hắn một tay ôm bao đựng tên, một tay nhanh chóng rút mũi tên, chỉ thẳng phương hướng đưa cho Lục Tiêu.
Hai chủ tớ phối hợp vô cùng hoàn hảo. Kết thúc, hai mươi con chim bồ câu thả ra bị Lục Tiêu bắn rơi xuống tám con, trong đó còn có hai con bị cùng một mũi tên xuyên qua.
Lục Tiêu hoàn thành lượt thi đấu của mình tự tin cười với thất đệ.
"Mời thất đệ."
Lục Tiềm đứng dậy đi tới giữa sân. Tiết Dao ôm bao đựng tên đi theo bên cạnh, hơi sốt ruột.
Tiết Dao không ngờ kỹ năng bắn cung của bảo bảo ấm áp lại tiến bộ đến mức này.
Đã không phải là vấn đề bắn chính xác mục tiêu, mà khả năng giương cung nhắm bắn của Lục Tiêu hoàn thành trong chớp mắt.
Không thể ngăn được Tiết Dao có lo lắng trong lòng.
Người hầu đã chuẩn bị kỹ càng để thả chim bồ câu. Tiết Dao vội vàng học theo bộ dạng thư đồng của Lục Tiêu, lấy ra một mũi tên, chọn phương hướng, đưa cho Lục Tiềm.
Ngay sau đó, một trận âm thanh vẫy cánh vang lên. Chim bồ câu được thả ra nhanh chóng bay lên không trung theo nhiều hướng.
Lục Tiềm vừa bắn tên vừa truy đuổi.
Tiết Dao thời khắc này mới phát hiện vấn đề thành bại không ở chỗ tốc độ bắn tên của Lục Tiềm, mà là hắn có thể đuổi theo kịp để đưa mũi tên cho Lục Tiềm hay không.
Hết thảy đều phát sinh rất nhanh. Mới vừa rồi đứng xem, nhìn thấy Lục Tiêu cùng thư đồng phối hợp đến nước chảy mây trôi, cho nên Tiết Dao không nghĩ tới phối hợp là chuyện rất khó khăn.
Tiết Dao vừa cố gắng chạy theo Lục Tiềm vừa luống cuống tay chân lấy mũi tên. Hắn chưa kịp chọn góc độ mũi tên như thư đồng kia, Lục Tiềm đã cầm mũi tên đi.
Khi xem Lục Tiêu bắn tên, Tiết Dao còn cảm thấy chim được nuôi trong nhà bay chậm. Hiện tại đến phiên mình, cảm giác tốc độ chim bay quá nhanh. Nếu sớm biết như vậy hắn cứ để Lục Tiềm tự mình mang bao đựng tên, phỏng chừng sẽ thuận tiện hơn so với việc hai người hiểu ngầm phối hợp như vầy.
Có lúc Lục Tiềm đưa bàn tay ra mà Tiết Dao còn chưa có lấy mũi tên đưa đến. Hắn gấp đến độ cả người đổ mồ hôi, sau khi lấy mũi tên ra khỏi bao đựng tên, vì quá sốt ruột, hai cái tay rối loạn, Tiết Dao đưa cả bao đựng tên cho Lục Tiềm.
Lục Tiềm cũng không phí lời, tự mình lấy mũi tên trong bao đựng tên, bắn ra nhanh như gió.
Với mức độ hiểu biết ngầm này, kết quả đã có thể đoán được.
Bé Long Ngạo Thiên nhà Tiết Dao cuối cùng chỉ bắn trúng bốn con chim bồ câu.
Tiết Dao quả thực choáng váng. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới Lục Tiềm thua trận trước Lục Tiêu.
Không thể phủ nhận rằng chính hắn đã góp phần rất lớn vào trận thua này.
Lục Tiêu vô cùng vui vẻ, dùng thái độ người thắng cuộc an ủi thất đệ hai câu, sau đó vẫy đuôi chờ Tiết Dao khen ngợi.
Tiết Dao nhìn Lục Tiềm đứng ở bên cạnh không nói một lời, cúi đầu, vẻ mặt cô đơn.
Tiết Dao đau khổ đến mức gần như bị nghiền nát thành từng mảnh. Hắn hoàn toàn không để ý đến Lục Tiêu, quay lại an ủi Lục Tiềm:
"Đều tại ta lấy tên quá chậm."
Lục Tiềm không lên tiếng, đưa mắt nhìn thư đồng lộ ra nụ cười khổ, quay người đi đến một góc.
Luồng không khí khắp cơ thể đang cảm nhận xem thư đồng có theo sau hay không.
Lục Tiềm đang thử nghiệm cách thức của đại sư huynh.
Thư đồng có thể bởi vì làm sai dẫn tới hổ thẹn đau lòng vì Điện hạ hay không? Quan tâm chăm sóc đặc biệt đối tốt với Điện hạ như lục ca đối với sư huynh hay không?
Tiết Dao kiên trì chịu đựng lương tâm tra tấn nửa phút, lập tức quay người đuổi theo bé Long Ngạo Thiên, thấp giọng an ủi hắn với vẻ mặt có lỗi.
"Điện hạ, ngài đừng buồn, đều tại ta lấy tên chậm. Đêm nay ta sẽ ở lại trong cung cùng ngài có được hay không?"
Lục Tiềm im lặng nghiêng đầu đi, không cho thư đồng thấy mình nhếch miệng lên cười.